Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 2 - Chương 8: Ai vô sỉ




Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Nhìn lên quảng trường đã đầy ấp người và ánh mặt trời chiếu khắp sân, từ xa nhìn lại đập vào trong mắt đều là chằng chịt đầu người.

Giữa quảng trường, người Nam Môn gia đã sớm đợi ở đây, đứng ở phía trước chính là lão gia chủ Nam Môn thế gia Nam Môn Lĩnh, mà sau lưng hắn là nam tử có hai mắt đỏ bừng đang nhìn chằm chằm con đường phía trước.

"Gia Gia, nếu Nghiêm gia bọn họ không tuân thủ ước định thì sao?" Nam Môn Khanh Thọ nắm thật chặt quả đấm, trong mắt hiện đầy tơ máu và thoáng qua một đạo sát khí lạnh lẽo.

Nghiêm gia chết tiệt kia dám làm bị thương phụ thân, hắn nhất định phải diệt cả nhà họ.

"Mặc kệ hôm nay bọn hắn có tuân thủ ước định hay không thì đều khó thoát khỏi vận mệnh phải chết." Đôi môi tái nhợt của Nam Môn Lĩnh cong lên và khóe miệng hiện ra hàn ý, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía xa xa.

Ngay tại lúc này, trên con đường đi đến quảng trường, bỗng có mấy bóng dáng xuất hiện ở trong mắt hắn.

Ba người đi đầu đều là nam nữ trẻ tuổi kiệt xuất, cùng nhau đi tới đã vô tình hấp dẫn chú ý của mọi người.

Thiếu nữ hồng y như lửa, y phục khẽ bay theo từng bước đi của nàng, dưới sự phụ trợ của bộ y phục đỏ rực lại làm cho khí chất của nàng càng tăng thêm như một nữ thần cao ngạo, nhưng mà gương mặt nàng lại không chút thay đổi, chỉ khi nói chuyện với nam tử bên cạnh thì mới có thể nở nụ cười dịu dàng.

Nam tử mặc đồ đen kia, lông mày mang theo lãnh khốc, cũng chỉ khi nhìn thiếu nữ thì trong con mắt lãnh khốc kia mới lộ ra sự cưng chiều và dường như trong trời đất này thì chỉ có nàng mới đi vào được mắt hắn.

Vị nam tử khác cũng mặc một thân hồng y giống như thiếu nữ, vốn màu đỏ là màu của sự nhiệt tình như lửa, nhưng khi mặc ở trên người của hắn lại chỉ thấy sự yêu dã và khí chất liều lĩnh.

Nam tử này, giống như hoa Bỉ Ngạn nở rộ ở Minh Giới, trong yêu dã lại mang theo hương vị nguy hiểm.

Dường như, nếu tiếp xúc với hắn thì sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.

Mà nam tử trẻ tuổi tuấn tú tay cầm quạt giấy đi phía sau bọn họ, dù miệng hàm chứa tươi cười ôn hòa nhưng trong mắt lại mơ hồ lộ ra lo lắng.

Dung mạo của nam tử trẻ tuổi cũng xuất chúng nhưng lại bị ánh sáng của những người phía trước áp chế, vì vậy mới không có người để ý hắn.

"Ngươi chính là người làm bị thương con ta." Sau khi mấy người đi lên đài, ánh mắt Nam Môn Lĩnh từ đầu đến cuối đều dừng ở trên người Ma Ngạo Thiên, bỗng nhiên, hắn nở nụ cười, trong tươi cười cất dấu nồng đậm sát khí: "Người trẻ tuổi vẫn không cần đi gây chuyện sinh sự ở khắp nơi, bởi vì có những người là tồn tại mà các ngươi không thể chọc nổi."

Ma Ngạo Thiên ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, từ khi nổi danh trên đại lục với cái tên là ma đầu, người mà hắn va chạm thì có rất nhiều và muôn hình muôn vẻ, cho nên Nam Môn Lĩnh này còn không đáng để hắn đi chú ý.

"Hừ." Thấy Ma Ngạo Thiên khinh thường mình, Nam Môn Lĩnh liền biến sắc, ánh mắt trở nên tàn nhẫn lên: "Tốt, tốt lắm, ta sẽ cho các ngươi cảm thấy hối hận vì hành vi này của các ngươi, người Nam Môn gia ta không phải dễ bắt nạt như vậy."

"Ngươi đã nói xong chưa?" Hạ Như Phong lạnh lùng liếc nhìn hắn và khóe miệng hàm chứa một chút khinh thường: "Có lúc, làm người không cần quá cao ngạo, nếu không, ngay cả khi chết cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, còn có, ngươi đừng đem Nam Môn gia các ngươi ra mà dọa, nói thật, các ngươi thật đúng là không đáng ta để vào mắt."

Nếu không phải cuộc tỷ thí này có tác dụng lớn đối với nàng, thì Nam Môn gia lúc này cũng đã bị xoá tên khỏi thế giới này.

Một cái Nam Môn gia nhỏ bé mà thôi, cấp bậc cao nhất cũng không phải là Linh Quân, có lẽ ở Thanh Phong thành xem như một bá chủ, nhưng La Lan bình nguyên to lớn như vậy, mạnh hơn gia tộc Nam Môn gia có rất nhiều thì có cái tư cách gì xứng đáng để nàng để vào trong mắt?

Mà toàn bộ giá trị của Nam Môn gia cũng chỉ xứng đáng trở thành công cụ để nàng lợi dụng.

"Tốt cho một tiểu nha đầu ngông cuồng, trước đó lại còn lừa gạt cư dân La Lan bình nguyên cư dân, các vị, các ngươi xem một chút, chẳng qua nàng cũng chỉ là một người bình thường vậy mà còn thả ra lời đồn đãi, nói cái gì là Hỏa thần chuyển thế, hoàn toàn chính là lừa gạt sự ủng hộ của mọi người." Nam Môn Lĩnh hừ lạnh một tiếng, mấy ngày trước hắn không có ngăn lại lời đồn đãi truyền đi, hơn nữa còn châm ngòi thổi gió, cũng là vì hấp dẫn càng nhiều người đến vây xem để cho Nghiêm gia bị mọi người làm cho xấu hổ.

Hắn sẽ làm cho những người này trả giá đại giới vì đã làm tổn thương nhi tử của hắn.

Mà khi mọi người nghe được lời nói của hắn thì đều là châu đầu ghé tai nghị luận ầm ỉ.

Những người tới đây đều là ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, lại có người cũng tin lời đồn đãi kia.

Dù sao, đây là một thế giới mê tín, Thần là tồn tại đứng đầu trên đại lục, mặc dù những người này cũng chưa bao giờ nhìn thấy Thần nhưng không có nghĩa là trong lòng bọn họ sẽ từ bỏ Thần.

Bởi vậy, bọn họ cho rằng sẽ không có ai dám lấy Thần ra để mà đùa giỡn, nếu không sẽ bị trời phạt giáng lôi điện xuống mà hóa thành tro bụi biến mất.

Chẳng qua là ở trong lòng mọi người, thời điểm Thần chuyển thế thì phải có kỳ tích xuất hiện, nhưng thiếu nữ này có dung mạo tuyệt thế khuynh thành và khí chất cũng giống như nữ thần, nhưng mà, nàng một đường đi tới cũng quá bình tĩnh.

Hoàn toàn không giống như là Thần chuyển thế, chẳng lẽ lời đồn đãi kia được lan truyền là vì lừa gạt sự ủng hộ của mọi người sao?

Trong lòng của vài người không nhịn được mà dâng lên hừng hực lửa giận, theo bọn họ, thần linh là tồn tại tôn quý nhất đại lục, một vài người tin Thần thì làm sao cho phép người khác xúc phạm thần linh?

Nhìn thấy lời nói của mình có tác dụng, Nam Môn Lĩnh đắc ý vuốt râu và hai mắt âm lãnh nhìn Hạ Như Phong.

Nhưng mà thần sắc Hạ Như Phong vẫn lạnh nhạt hờ hững như cũ, cũng không có vì lời nói của hắn nổi lên gợn sóng, loại cảm giác này thật giống như đã được định liệu trước, tất cả tình huống nàng đều nắm chắc trong tầm tay.

Nam Môn Lĩnh khinh thường hừ một tiếng, ngươi cứ giả bộ đi, chẳng lẽ hôm nay ngươi còn có thể thay đổi được cái gì? Thật sự là chê cười!

"Nam Môn Lão gia chủ, ngươi cũng đã nói đó là lời đồn đãi, vậy lời đồn đãi thì làm sao có thể tin?" Hai mắt Hạ Như Phong quét qua tất cả khuôn mặt của những người ở đây, giọng điệu thản nhiên nói: "Ta chưa từng thừa nhận lời đồn đãi này và cũng không có nói ta là cái gì Hỏa thần chuyển thế, thế nhưng Nam Môn Lão gia chủ vì sao lại nhắc tới việc này ở đây? Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì?"

Lời nói của Hạ Như Phong nhất thời làm cho những người đó ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy! Lời đồn đãi kia đều là từ trong miệng của người khác truyền ra, còn đương sự thì lại chưa từng mở miệng thừa nhận, dường như cũng là bọn họ một bên tình nguyện tin cái gọi là lời đồn đãi kia vậy.

Hơn nữa, tại sao Nam Môn Lĩnh lại cứ nắm lấy chuyện này mà nói? Chẳng lẽ hắn thật sự có âm mưu gì sao?

Trong nháy mắt, ánh mắt hoài nghi của mọi người đều hướng về phía Nam Môn Lĩnh.

"Ngươi, ngươi vô sỉ..." Gương mặt già nua của Nam Môn Lĩnh bị tức đến đỏ bừng, hai tròng mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt thế kia.

"Vô sỉ?" Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng: "Người vô sỉ rốt cuộc là ai? Nam Môn Lão gia chủ, đừng nghĩ những chuyện mà Nam Môn gia các ngươi làm đều lừa gạt được mọi người, các ngươi cố ý lan truyền lời đồn đãi, đưa cho người khác tin tức sai, lại ở trên quảng trường đem chuyện này cứng rắn đổ lên trên đầu ta, muốn mượn chuyện này để cho thanh danh của ta và Tam ca mất sạch, đáng tiếc, tính toán của ngươi lầm rồi, mọi người ở đây thì ai không phải sáng suốt, làm sao lại tin tưởng lời nói phiến diện của ngươi? Đoán chừng đứa bé ba tuổi cũng không tin đi?"

Hạ Như Phong không chút khách khí chụp một cái mũ lớn lên đầu cho những người ở đây, nhưng cái mũ kia cũng là chụp đứng lúc, tất cả mọi người đều giơ cao lồng ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng khi nhìn Nam Môn Lĩnh lại xen lẫn khinh thường.

Đúng vậy, bọn ta là người sáng suốt như vậy thì làm sao có khả năng lại tin tưởng lời nói của Nam Môn Lĩnh ngươi? Xem chúng ta là con nít ba tuổi sao?

Nghiêm Phong Hành mắt thấy Hạ Như Phong chỉ nói hai ba câu thì đã đem manh mối nhắm ngay vào Nam Môn lĩnh, hơi có chút buồn cười lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn nàng mang theo đầy cưng chiều.

"Nam Môn Lão gia chủ, ngươi nói xem rốt cuộc là ai vô sỉ?" Con ngươi lạnh nhạt nhìn thật sâu vào Nam Môn Lĩnh, trong mắt Hạ Như Phong thoáng qua sát ý lạnh như băng.

"Ngươi... Ngươi..." Nam Môn Lĩnh bị làm cho tức giận, cắn răng nói: "Ngươi có chứng cứ gì chứng minh lời đồn đãi kia là ta lan truyền?"

Hạ Như Phong thu hồi ánh mắt, khóe môi lộ ra một chút nụ cười xấu xa.

Chứng cứ? Chứng cớ nàng không có, bởi vì lời đồn đãi đó hoàn toàn là do Tam ca lan truyền, nhưng không có chứng cớ thì chẳng lẽ nàng sẽ không có cách nào chứng minh được sao?

"Các vị, mời các ngươi nhìn cho rõ ràng."

Hạ Như Phong xoay người mặt nhìn về phía mọi người, "Đằng" một tiếng, ngọn lửa đỏ tươi bốc cháy từ trên người nàng, cả người nàng lúc này đều ở trong ngọn lửa.

Ngọn lửa cực nóng làm cho cả bầu trời đều hiện ra ánh sáng đỏ rực, kinh diễm rực rỡ như vậy.

Mọi người nhìn ngây người và trong mắt bất giác lộ ra ánh sáng thành kính, trong lòng bọn họ giống như đang nhìn thấy Thần nữ...

Dần dần, ngọn lửa tan biến từ không trung, bóng dáng thiếu nữ tuyệt thế vô song lại một lần nữa đứng ở giữa quảng trường, chỉ thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, thần sắc lúc này mang theo một chút suy yếu.

Người sáng suốt liền có thể biết loại lực lượng này nếu mạnh mẽ tăng lên thì sẽ để lại di chứng chính là suy yếu.

"Thì ra là vậy, ngọn lửa này của nàng không thể thường xuyên sử dụng, như vậy ta có thể hoàn toàn nắm chắc đánh chết nàng ..."

Nam Môn Khanh Thọ nheo mắt lại, nhiệt độ vừa rồi của ngọn lửa vẫn làm cho trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, ngay cả sự tự tin chắc chắn thắng ở trong lòng cũng giảm đi hơn phân nửa, sau đó nhìn thấy nàng suy yếu thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn hảo, ngọn lửa kia không phải lúc nào cũng có thể sử dụng, nếu không, chỉ sợ cho dù hắn có giết được nàng thì cũng phải trả một cái giá cực lớn.

"Các vị, các ngươi cũng đã nhìn thấy rõ ràng? Nếu như ta xuất hiện như vậy thì các ngươi sẽ tin tưởng cái gọi là lời đồn đãi kia chứ?"

Hồng y nhẹ bay, ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Như Phong xẹt qua trên người của những người đó, sau khi nghe được những lời nghị luận của bọn họ thì môi mỏng cong lên thản nhiên cười: "Nhưng mà ta lại không làm như vậy, bởi vì ta cũng không phải là cái gì thần chuyển thế, lại càng khinh thường cùng Nam Môn gia đến trêu chọc các vị anh hùng hào kiệt, trong lòng ta, làm người thì nên thẳng thắn chỉ có những người không có năng lực mới có thể bày ra âm mưu quỷ kế ở sau lưng, mà ta cũng không muốn lừa gạt sự tôn kính của mọi người."

Lời nói của Hạ Như Phong lập tức làm cho những người đó đối với nàng càng thêm xem trọng mấy phần.

Nhìn xem, thiếu nữ này là người thành thật cỡ nào, nếu như nàng sử dụng kỳ tích mới vừa rồi và tuyên bố chính mình là thần chuyển thế, đoán chừng sẽ có rất nhiều người tin tưởng.

Bởi vì nhiệt độ kia bọn họ cũng cảm nhận được, ở dưới nhiệt độ kia, ngay cả là cường giả Linh Quân cũng không có cách nào hoàn hảo không tổn hao gì, cho dù thân thể không bị tổn thương thì quần áo chắc chắn sẽ bị hư hại.

Nhưng mà y phục của nàng lại không có bị một chút hư hại, người có thể sử dụng kỳ tích này, lại thản nhiên nói ra chính mình cũng không phải thần chuyển thế, chẳng lẽ nàng không đáng để bọn họ xem trọng sao?

Chỉ có Nghiêm Phong Hành và Diệp Cầm hiểu rõ nội tình mới vì lời nói vô sỉ của Hạ Như Phong mà trợn mắt cứng lưỡi, bọn hắn cũng chưa từng gặp qua người có thể vô sỉ đến trình độ như vậy, đen lại có thể nói thành trắng.

Nghiêm Phong Hành hiểu rõ, hôm nay, Hạ Như Phong nói nhiều lời với những người này như vậy là vì chuẩn bị mở rộng thế lực cho hắn thôi, nhất thời trong lòng xông lên tràn đầy cảm động.

Mà Ma Ngạo Thiên nhìn thiếu nữ bên cạnh mình, hắn không có phát giác gương mặt luôn không chút thay đổi kia lại giương lên nhàn nhạt ý cười.

Lầu hai của tửu quán, xuyên qua cửa sổ vừa lúc nhìn thấy một màn trên quảng trường.

Lão giả tóc bạc phơ, gương mặt hòa ái dễ gần, trong tay bưng một ly nước trà đang bốc hơi nóng và đưa tới bên miệng thổi bay độ nóng, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm và ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn tới quảng trường.

"Nha đầu này thật không đơn giản nha!" Lão giả lắc đầu thở dài một tiếng và nhẹ giọng nói.

"Gia gia, ngươi từ nơi nào mà nhìn ra nàng không đơn giản?"

Ngồi trước mặt lão giả là một vị nam tử trẻ tuổi có gương mặt thanh tú, hắn cũng nhìn thấy một màn trên quảng trường, nghi hoặc trừng mắt nhìn rồi quay sang nhìn lão giả hỏi.

"Bởi vì nàng rất thông minh, nói mình là thần thì chỉ có thể lừa gạt được một ít người không hiểu biết, cường giả chân chính là không tin có thần tồn tại." Lão giả thu hồi tầm mắt và ánh mắt nhìn nam tử trẻ tuổi có nhàn nhạt cưng chiều và vui mừng.

"Vì sao? Gia gia, trên đời này thật sự không có thần tồn tại sao?" Nam tử trẻ tuổi nhíu nhíu mày không hiểu nói.

"Thần? Trên đời này có ai sinh ra đã là thần? Thần cũng chính là do con người từng bước một sải bước mà đi lên, nhưng mà Bán thần chính là tu luyện giả cao nhất, cho tới bây giờ chưa ai có thể thành thần linh." Lão giả thở dài, sau đó khẽ mỉm cười: "Sau này khi ngươi đạt đến loại trình độ giống như ta thì lại đi du lịch đến một mảnh đại lục khác để biết, cường giả chân chính tin cũng không phải là thần mà là lời của thiên mệnh."

"Không hiểu."

"Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai, trồng cây gì thì sẽ nhận được quả đó, mà người đang làm thì trời đang nhìn, đây cũng là mệnh do trời định." Lão giả liếc nhìn bộ dáng mê hoặc của hắn một cái và cũng không có nói tiếp, tầm mắt lại nhìn phía ngoài cửa sổ: "Cho nên ta nói nha đầu kia rất thông minh, lừa người không biết thì đối với nàng không có gì tác dụng gì, cường giả chân chính hoàn toàn sẽ không tin thần, nếu như nàng giả thần giả quỷ ngược lại sẽ đưa tới một số người chán ghét."

Trong mắt lão giả mang theo ánh sáng thưởng thức, trái lại lại làm cho nam tử trẻ tuổi có chút kinh ngạc, gia gia chính mình thì mình rõ ràng nhất, thân là cường giả đứng đầu của La Lan bình nguyên Linh Quân Cửu cấp cao nhất, lúc nào thì đã từng thưởng thức qua một người?

Nghiêm gia Tam thiếu kia được gọi là đệ nhất thiên tài của Tây Huyễn đại lục cũng chưa thấy gia gia nói qua một câu tán thưởng.

Chẳng lẽ thiếu nữ kia còn thiên tài hơn so với Nghiêm gia Tam thiếu sao?

"Gia gia, ngọn lửa trên người nàng lại là chuyện gì xảy ra?" Nam tử trẻ tuổi nháy mắt, gương mặt thanh tú tràn ngập tò mò.

"Nếu như ta không đoán sai thì chắc hẳn đó là Hỏa linh." Vuốt vuốt cằm, giọng điệu lão giả rất thản nhiên nói.

"Hỏa linh?" Cơ thể nam tử trẻ tuổi đột nhiên run lên, vẻ mặt ngạc nhiên: "Làm sao có thể? Gia gia, ta cũng không phải là chưa từng thấy qua Hỏa linh, người có thể hấp thu Hỏa linh để mình sử dụng nhưng làm sao có thể hóa thành một thể với Hỏa linh được? Ngọn lửa kia dường như rất thân thiết với thiếu nữ, giống như là được sinh ra từ trên người nàng, hơn nữa bộ dạng nàng suy yếu như vậy, hoàn toàn giống như di chứng sinh ra sau khi mạnh mẽ sử dụng lực lượng không thuộc về mình."

"Ngươi sai lầm rồi, Hỏa linh cũng không phải không thể hợp thể với người khác, chẳng qua là để có thể làm được chuyện này thì quá khó khăn, hơn nữa cần phải có năng lực cảm ứng nguyên tố sâu sắc, tuy nhiên, cũng cần phải có ngoại vật mới có thể làm cho Hỏa linh cùng người dung hợp, về phần nàng tại sao làm được này điểm thì ta cũng không biết, về phần..."

Nói đến đây, lão giả dừng một chút rồi mới nói: "Về phần nàng suy yếu là do nàng cố ý làm."

"Gia gia, đây là vì sao?"

"Nàng muốn che dấu chuyện mình có được Hỏa linh, hơn nữa ngươi có thấy không? Từ sau khi nàng xuất hiện thì ánh mắt mang theo sát ý của Nam Môn Khanh Thọ vẫn đuổi theo nàng, hiển nhiên nàng là mục tiêu muốn diệt trừ của Nam Môn Khanh Thọ, cho nên nàng mới tỏ ra cho kẻ địch thấy mình suy yếu, thừa dịp lúc Nam Môn Khanh Thọ khinh thường mà cho hắn một đả kích thật mạnh."

" Nam Môn Khanh Thọ đã là Linh Vương Cửu cấp, gia gia, nàng có thể chiến thắng Nam Môn Khanh Thọ sao?"

Ánh mắt nhìn bóng dáng màu đỏ trên quảng trường kia, nam tử trẻ tuổi cũng không tin thiếu nữ này có thể thật sự chiến thắng Nam Môn Khanh Thọ, cho dù là đánh lén hoặc sử dụng Hỏa linh cũng không có khả năng.

"Không biết vì sao, ta đối nàng có lòng tin rất lớn." Lão giả khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt: "Nàng là một người rất thông minh và còn rất cẩn thận, ngươi thấy không, hiện tại trên người khắp nơi đều có sơ hở, mà người giống như nàng thì tuyệt đối sẽ không để mình bị đặt vào hiểm cảnh, thì làm sao có thể để lộ ra sơ hở rõ ràng như vậy?"

Nam tử trẻ tuổi nghe được lời nói của lão giả thì tỉnh ngộ, ánh sáng trong mắt khi nhìn Hạ Như Phong mang theo tò mò.

Hắn rất muốn biết, thiếu nữ này còn có điểm gì nổi bật mà có thể được gia gia khen ngợi, tuyệt đối không hơn...

"Ngươi con mẹ nó thúi lắm!" Nam Môn Lĩnh bị tức gương mặt đỏ bừng, sát khí chợt lóe lên: "Hừ, tiểu nha đầu, chỉ có biết há miệng nói chuyện thì cũng không thay đổi được kết quả đã định sẵn, lúc trước ngươi đã muốn khiêu chiến Nam Môn gia chúng ta, ta đây sẽ để cho ngươi có biết Nam Môn gia chúng ta không phải ngươi có thể lay động được."

Rốt cục đã bắt đầu rồi sao? Ánh mắt mọi người ở đây đều ngẩn ra, chẳng qua Hạ Như Phong đã tự mình phủ nhận chuyện thần chuyển thế, vì vậy cũng không có người tin tưởng nàng sẽ thắng Nam Môn Lĩnh.

"Nam Cung Lão gia chủ thoạt nhìn rất có lòng tin, nếu như thua thì trăm ngàn đừng khóc nhè." Hạ Như Phong lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, trong giọng nói mang theo châm chọc.

Sắc mặt Nam Môn Lĩnh lại thay đổi, chỉ là lần này hắn không có mở miệng nói chuyện, vung tay lên, dược đỉnh màu đồng bỗng dưng xuất hiện ngay trên quảng trường.

Ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Hạ Như Phong, hắn không cho là thiếu nữ trẻ tuổi này có bản lĩnh vượt qua mình ở phương diện luyện dược.

Mà Hạ Như Phong lại trực tiếp bỏ qua ánh mắt khiêu khích của hắn, cũng lấy dược đỉnh của mình ra.