Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 28: Tiểu Bạch gặp nạn




Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

"Tinh thần lực bát giai, đây. . . Đây chính là Tinh thần lực bát giai sao?"

Thân thể lão gia chủ Nam Cung run rẩy lên, cuối cùng hắn cũng biết cổ áp bách cường đại kia là từ đâu mà đến. Hóa ra, vốn không hề có cái gì mà cường giả Chân Linh đại giá quang lâm, mà là do Hạ Như Phong có được Tinh thần lực bát giai.

"Quả nhiên là như vậy, đều là Luyện dược sư nên tự nhiên ta có thể dễ dàng cảm nhận được sự khác nhau giữa uy áp của Tinh thần lực bát giai và Chân Linh, chỉ là nha đầu kia, thiên phú của ngươi cũng quá biến thái đi."

Lão giả lắc đầu thở dài một tiếng, hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi, thiên tài như thế, là người mà đế quốc bọn họ có thể có được sao?

Cho dù là không thể mượn sức của nàng, chung sống hòa hỏa với nàng cũng là một cái quyết định không sai.

"Nam Cung gia chủ, ta có việc cần ngươi hỗ trợ." Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, thu hồi Tinh thần lực bát giai và quay sang Nam Cung Diệu nói.

"Ha ha, ngươi là bằng hữu của Tuấn Nhiên và Vũ Hân, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, không cần khách khí với ta." Nam Cung diệu vuốt chòm râu, cực kỳ vô sỉ lấy ngoại tôn cùng ngoại tôn nữ của mình ra để lôi kéo quan hệ.

Có được Tinh thần lực bát giai, nàng trở thành Luyện dược sư bát phẩm chỉ là chuyện sớm muộn.

Đông Linh đại lục, ngoại trừ mấy đại thế lực ra, cũng chỉ có vị lão giả ở Linh đại đế quốc này mới là Luyện dược sư bát phẩm.

"Ta muốn tổ chức một cuộc giao dịch hội đan dược, có thể dùng vật phẩm đổi lấy đan dược đồng giá, bao gồm đan dược bát phẩm, chỉ là trong thời gian này, còn cần Nam Cung gia chủ và Thi lão tiền bối tọa trấn."

"Tốt." Trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, Nam Cung Diệu gật đầu: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ hoàn thành cho ngươi, giao dịch hội đan dược kia thì khi nào cử hành?"

"Một tháng sau..." Hạ Như Phong nhàn nhạt lên tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh kia mà suy nghĩ xuất thần.

Tại giao dịch hội ở Nam vực có được tin tức của Thủy linh, hy vọng lần giao dịch hội đan dược này, có thể mang đến cho nàng thu hoạch bất ngờ. . .

"Này, ngươi nói, vị nữ tử chọc đại tiểu thư của chúng ta khi nào mới đi ra ngoài? Chúng ta canh giữ ở đây cũng đã nửa tháng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nàng, có thể nàng đã rời khỏi gia tộc Nam Cung rồi thì sao?"

Trong tửu lâu đối diện gia tộc Nam Cung, ánh mắt hai nam tử bạch y luôn nhìn chằm chằm đại môn gia tộc Nam Cung.

Nam tử mở miệng đầu tiên, vẻ mặt gian xảo, thân hình cao gầy, hai má gầy yếu, chỉ thấy trong mắt hắn rõ ràng là thèm muốn, hung hăng nuốt nước miếng và nói: "Nghe nói nữ tử này có dung mạo tuyệt sắc, đại tiểu thư đã nói, chỉ cần chúng ta bắt được nàng thì sẽ thưởng nàng cho chúng ta."

Mà một vị nam tử áo bào trắng khác, dáng người cường tráng, chỉ là thân hình bưu hãn kia không thể không làm cho người khác sợ hãi.

"Vậy cũng nên chờ chúng ta bắt được nàng rồi hãy nói, không biết nếm thử nữ nhân này thì mùi vị sẽ như thế nào?" Nam tử liếm khóe miệng khô khan, vẻ mặt âm hiểm: "Ai biểu nữ nhân này chọc đại tiểu thư chúng ta, phải biết rằng, đại tiểu thư chúng ta chính là trắc phi của thái tử, là người mà nàng có thể so sánh sao?"

"Hazz, cũng không biết khi nào nàng mới ra ngoài?" Nam tử cao gầy thở dài, bỗng nhiên, nhìn chằm chằm vào bóng dáng nho nhỏ đi ra từ Nam Cung gia, đôi mắt của hắn bỗng sáng lên và đứng thẳng dậy.

Đại tiểu thư nói, nếu bắt không được nữ nhân kia thì cứ bắt vị tiểu thiếu niên ở bên cạnh nàng kia lại.

Xem ra, thật sự là gặp được mà chẳng tốn chút công phu, bắt được hắn thì còn lo gì nữ nhân kia sẽ không hiện thân?

Nhìn người bên cạnh liếc mắt ra hiệu, hai người đồng thời cầm lấy vũ khí trên bàn và thả người từ ngoài cửa sổ nhảy xuống.

Bọn họ cũng không có trực tiếp hiện thân ở trước cửa Nam Cung gia, mà là vụng trộm đi theo phía sau của tiểu thiếu niên.

"Hả?" Có lẽ là cảm nhận được khí tức theo dõi ở phía sau, Tiểu Bạch dừng chân, khóe miệng giơ lên một chút cười lạnh: "Thật sự là to gan, dám đi theo ta, các ngươi đã muốn đi theo thì đi theo đi, ta còn sợ các ngươi hay sao?"

Nơi này, người ở rất thưa thớt, cỏ dại mọc lan tràn, ngay khi Tiểu Bạch xoay người muốn đi về, hai bóng dáng từ trên trời rơi xuống và chắn trước mặt hắn.

Xuất hiện hai người, một người cao gầy, một người cường tráng, nhưng tất cả đều âm hiểm nhìn chằm chằm hắn: "Ta nói, hai người các ngươi lén lút đi theo ta lâu như vậy, cũng không thấy mệt sao?" Tiểu Bạch lười biếng ngáp một cái, nâng mí mắt lên, khóe miệng giơ lên một chút khinh thường.

Hai người đồng thời ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tới, Tiểu Bạch vậy mà đã sớm phát hiện bọn họ.

Nhưng như vậy thì như thế nào? Bọn họ cũng không cho rằng, tiểu thiếu niên này có thể đối phó hai Linh Tôn nhất cấp này.

"Hừ, xú tiểu tử, ngoan ngoãn theo chúng ta rời khỏi thì có thể miễn cho chịu nổi khổ da thịt, nếu không chúng ta cũng sẽ không nhìn ngươi còn nhỏ tuổi mà đối ngươi thủ hạ lưu tình!" Nam tử cường tráng nheo hai mắt lại và đánh giá Tiểu Bạch, giọng điệu lãnh khốc vô tình.

Hai tay Tiểu Bạch chống nạnh, ngẩng gương mặt trẻ con lên và khinh thường nói: "Chỉ bằng các ngươi? Có bản lĩnh thì đến đi! Chẳng lẽ ta còn phải sợ các ngươi hay sao?"

Tuy Tiểu Bạch chỉ là Triệu hồi thú lục giai nhất cấp, nhưng nó dù sao cũng là thú hóa người, lực công kích cũng không tầm thường, đối phó hai Linh Tôn nhất cấp vẫn là dư dả.

Nếu như nó đối mặt là tam cấp thì sợ rằng có lòng nhưng không đủ lực rồi.

"Hừ, tiểu tử cuồng vọng, để gia gia ngươi dạy ngươi biết khi nào thì nên nhận rõ tình thế." Nam tử cao gầy hừ lạnh một tiếng, kiêu căng nâng cằm lên.

Kiếm ra khỏi vỏ và xẹt qua phía chân trời, thanh kiếm giống như băng trùy (mũi khoan bằng băng) mang lại nhiệt độ băng hàn lạnh thấu xương xương, mạnh mẽ đâm về phía Tiểu Bạch, chiêu thức ngoan độc, hắn không có ý định tổn thương tính mạng của Tiểu Bạch nhưng cũng không có lưu tình, nếu Tiểu Bạch bị hắn đánh trúng thì tuyệt đối sẽ trọng tàn (trọng thương và tàn phế), mất đi linh lực tu luyện cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng mà, Tiểu Bạch linh hoạt giống như hổ, bước chân nhanh nhẹn, lắc mình một cái lại tránh được công kích của hắn.

Nam tử cao gầy biến sắc, hiển nhiên cũng không ngờ tới Tiểu Bạch lại có được tốc độ nhanh như vậy.

"Ngươi cũng chỉ có vậy thôi, ai bảo các ngươi trêu chọc đại tiểu thư chúng ta." Nam tử cao gầy thu hồi kiếm, chiêu kiếm biến đổi, kiếm kia giống như hóa thành một con rồng bằng băng, chỉ thấy con rồng băng mở miệng to ra và nhắm ngay cái đầu của Tiểu Bạch mà một ngụm nuốt vào.

"Đại tiểu thư? Chúng ta đi vào nam vực thì chỉ trêu chọc một cái ngu ngốc, chẳng lẽ người bọn họ nói là Lâm gia?"

Tiểu Bạch tâm tư bách chuyển (tâm tư xoay chuyển liên tục), nhìn thấy kiếm tới trước mặt thì lui lại sau mấy bước, một thân áo trắng tung bay ở trong gió, sau đó hắn mở miệng ra và phát ra một tiếng hổ rống.

"Rống!"

Nháy mắt kia, đất rung núi chuyển, uy hiếp của rồng băng ở trước mặt đột nhiên hóa thành mảnh vụn, và thanh kiếm cũng rơi xuống đất cùng một lúc.

Nam tử cao gầy trừng lớn hai mắt, còn chưa hoàn hồn lại thì một cái chân giống như gió lốc đã đạp qua đây, bất ngờ không kịp đề phòng nên nam tử cao gầy ngã văng ra ngoài, ngã mạnh xuống đất làm bay lên đầy bụi đất.

"Mãnh hổ quyền!"

Thấy đồng bạn bị đá bay, vẻ mặt nam tử cường tráng cứng đờ, đưa quả đấm của mình ra và đấm về phía Tiểu Bạch: "Cắt? Đây cũng có thể được xem là hổ quyền? Để cho ta đến nói cho ngươi biết hổ quyền chân chính là cái gì!"

Gương mặt Tiểu Bạch tức đến đỏ bừng, nhân loại này thật sự là to gan, dám ở trước mặt Bạch Hổ hắn mà thi triển hổ quyền? Vậy chẳng phải là quá khinh thường bộ tộc Bạch Hổ bọn họ rồi sao?

Hắn nhất định phải để cho nhân loại này nhìn một cái, cho hắn biết, hổ quyền chân chính là như thế nào!

Lần này, Tiểu Bạch không lùi một bước, cặp mắt kia sáng rực như vì sao đêm, nhìn thẳng nắm đấm đang lao thẳng từ phía đối diện, đột ngột, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười, đưa nắm đấm của mình ra và trực tiếp đánh về phía nam tử cường tráng.

"Ầm ầm."

Tiếng vang mãnh liệt tuyền khắp núi rừng, mặt đất dưới chân không khỏi nứt ra một cái khe hở.

Bước chân nam tử cường tráng đột nhiên thụt lùi xa về phía sau một trượng (1 trượng = 2 bộ = 3,33 m), nắm đấm cũng nứt ra khe hở, máu tươi từ từ chảy ra và rơi xuống đất, nở rộ như một đóa hoa xinh đẹp.

"Ta nói, hai người các ngươi trở về tu luyện vài năm rồi hãy trở lại tìm ta khiêu chiến." Xoa nhẹ mũi, Tiểu Bạch lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ đáng yêu, xoay người lại và rời đi.

Ngay lúc này, một khí tức cường đại từ bầu trời truyền đến, gương mặt Tiểu Bạch không khỏi đại biến, nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu lên, thần sắc ngưng trọng nhìn hư không.

Trong hư không, một bóng dáng già nua chậm rãi hiện ra, trong mắt hắn lộ ra sát khí, hai tròng mắt đục ngầu quét về phía Tiểu Bạch.

"Chính là ngươi khi dễ người Lâm gia ta?"

Tiểu Bạch ngưng mắt nhìn thật sâu lão giả, hít vào một hơi thật sâu: "Linh Tôn đỉnh phong!"

Hắn, vậy mà lại là Linh Tôn đỉnh phong. . . Lần này, chỉ sợ có chút phiền phức: "Đúng thì như thế nào?"

Cho dù Tiểu Bạch đánh không lại lão nhân này, nhưng thua cái gì thì cũng không thể thua khí thế, vì vậy hắn không chút sợ hãi ngẩng đầu lên và quật cường nói.

Nhưng mà, sau khi nói xong thì Tiểu Bạch nhanh chóng liên hệ với Hạ Như Phong ở trong linh hồn.

Hắn cũng không phải loại người biết rõ không địch lại mà vẫn nóng đầu xông lên phía trước, huống chi Tiểu Bạch biết, huynh đệ Hồ gia có cái lực lượng đánh bại cường giả Lâm gia, vì vậy hắn không chút do dự lựa chọn truyền tin tức cho Hạ Như Phong.

Lúc này, Hạ Như Phong vừa tiễn vị lão giả của đế quốc kia rời khỏi gia tộc Nam Cung, trong linh hồn bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.

Sắc mặt của nàng chợt đại biến, nắm chặt nắm đấm, cắn răng miễn cưỡng ép ra vài từ từ giữa kẻ răng: "Lâm gia! Dám đả thương Tiểu Bạch, muốn chết!"

Dứt lời, ở dưới ánh mắt nghi hoặc của Nam Cung Diệu, thân hình chợt lóe và biến mất.

"Hừ, chết đến nơi mà còn dám khoe khoang!" Lão giả hừ lạnh một tiếng, nâng bàn tay đang tản ra ánh sáng đỏ lên và đánh về phía ngực của Tiểu Bạch.

Cho dù năng lực của Tiểu Bạch không thấp, dù sao đi chăng nữa thì cũng không phải là đối thủ của một vị Linh Tôn cửu cấp.

Bàn tay vỗ thật mạnh vào trong ngực hắn, trong nháy mắt kia, Tiểu Bạch lập tức bay ngược ra ngoài và ngã xuống đất, khóe miệng tràn ra một chút tơ máu, hắn cắn chặt hàm răng, hai mắt phẫn nộ hung hăng nhìn chằm chằm lão giả.

Lão đầu chết tiệt, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn!

Chờ mỹ nhân tỷ tỷ đến đây, hắn nhất định phải chết, mỹ nhân tỷ tỷ nhất định sẽ đi Lâm gia cứu mình!

"Các ngươi mang hắn về cho ta, đối đầu với Lâm gia, chết thật sự là quá đơn giản, ta muốn để cho hắn sau khi nhận hết hành hạ thì mới có thể cho phép hắn chết!"

Lão giả phất áo bào và đưa lưng về phía Tiểu Bạch, lạnh lùng nhìn hai người Lâm gia phân phó.

Ánh nắng chiều trải rộng khắp bầu trời đỏ tươi như máu kinh động lòng người. Trong núi rừng yên tĩnh, một bóng dáng màu đỏ từ bầu trời hạ xuống, nữ tử cau mày lại, vẻ mặt lạnh như băng, trong mắt lóe ra sát ý.

"Không sai, Tiểu Bạch nói là gặp cường giả Lâm gia ở chỗ này, vì sao lại không có ai? Chẳng lẽ ta chậm một bước?"

Con ngươi đen dừng lại ở vệt máu đỏ tươi trên mặt đất kia, có lẽ là do quan hệ khế ước, nàng rõ ràng cảm nhận được, máu tươi kia là do Tiểu Bạch lưu lại.

"Lâm gia!"

Ngay thời khắc này, trên người của nàng hiện lên một tầng hỏa diễm đỏ tươi, cả người nữ tử ở trong hỏa diễm, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía phương xa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi dám đả thương hắn một phần, ta sẽ diệt cả nhà các ngươi."

Quản hắn cái gì Lâm gia, cái gì Linh đại đế quốc, nếu có người dám thương tổn Tiểu Bạch vậy thì cũng không cần phải tồn tại!

"Ầm ầm!"

Quanh thân bộc phát ra khí thế cường đại, khiến cho cây cối chung quanh hoàn toàn sụp đổ.

Mà sau khi nói xong một câu kia, toàn bộ thân thể Hạ Như Phong lại biến mất không một chút dấu vết. . .