Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 31: Lâm gia diệt vong




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Triệu hồi thư sáng rực lên, dưới ánh sáng, hai thân hình đại hán dũng mãng từ từ xuất hiện. . . Hóa Hình Thú?

Không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, Tiểu Bạch phát ra một tiếng rống to, trên người hiện lên ánh sáng trắng thần thánh, ở dưới ánh sáng kia bao phủ, cơ thể của hắn đã xảy ra biến hóa cực lớn.

Ánh sáng dần lan tỏa, đập vào trong mắt tất cả mọi người là một Bạch Hổ uy phong lẫm liệt.

Hắn, hắn lại có thể là Hóa Hình Thú...

"Đại Hồ Tử, Tam Hồ Tử, lão già kia giao cho các ngươi, tốc chiến tốc thắng cho ta, Tà lão đại, những người còn lại để chúng ta đối phó như vậy là đủ rồi." Tiểu Bạch chớp mắt, rồi xông về phía người Lâm gia.

Dạ Thiên Tà cười tà mị, hỏa liên màu đen trong tay hiện ra ánh sáng, nhiễm lên khuôn mặt tuấn mỹ như thần của hắn, lúc này, khí thế quanh người Dạ Thiên Tà cường đại, không khỏi khiến cho tất cả mọi người đều lâm vào run sợ.

Một Linh Tôn cửu cấp, huynh đệ Hồ gia tùy tiện một người cũng đều có thể đối phó, huống chi là hai người liên thủ?

Lực lượng của Hóa Hình Thú mạnh mẽ hơn con người, ở dưới liên hợp công kích của hai người, lão giả Lâm gia không hề có lực đánh trả, nhưng mà huynh đệ Hồ gia hiển nhiên không lập tức muốn tính mạng của ông ta, mà lại chơi mèo vờn chuột, trút giận cho Tiểu Bạch.

Lâm gia cao thủ, gần hắn một người mà thôi, có thể hắn vội vàng ứng phó Hồ gia huynh đệ, tự nhiên không có cách gì bận tâm được người khác.

Trời không dầy đặc mây đen, thiên lôi cuồn cuộn, nam tử từ trên hư không hạ xuống, khuôn mặt tỏa ra sát ý, y phục màu tím nhiễm tia sáng đen, người có năng lực thấp kém, còn chưa có đến gần hắn, đã sa vào một trận khói lửa.

So sánh với huynh đệ Hồ gia, hoặc là Dạ Thiên Tà, sức chiến đấu của Tiểu Bạch cũng không phải cường hãn như vậy.

Nhưng cho dù bản thể của Tiểu Bạch khổng lồ, nhưng thân hình lại nhanh nhẹn, nên chuyên tìm kẻ yếu của Lâm gia mà xuống tay, nếu có cường giả ra tay với hắn, hắn sẽ nhanh chóng thoát đi, chỉ cần không phải loại cấp bậc như lão nhân Lâm gia, cơ bản không ai có thể đuổi kịp tốc độ của hắn.

"Các ngươi nhanh chóng bắt nữ nhân đó lại, bọn họ sẽ dừng tay." Lâm Phàm nắm chặt nắm đấm, chỉ về phía Hạ Như Phong, ông cho rằng Hạ Như Phong là mềm quả hồng mềm tốt nhất.

Lập tức có hai gia tướng tay cầm trường đao, hăng hái chém về phía Hạ Như Phong, tất cả mọi người đều cho rằng, một đao này hạ xuống, Hạ Như Phong tuyệt đối sẽ mất mạng.

"Dừng tay!" Trong lòng Thi Văn Vũ đột nhiên cả kinh, lên tiếng hét lớn, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp nữa rồi.

Mà từ đầu tới cuối, người bên phía Hạ Như Phong đều không có động tác, dường như cũng không lo lắng cho bình an của nàng.

"Hả?" Hạ Như Phong nhìn về phía hai người đánh tới, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một tiếng: "Ta thoạt nhìn rất dễ ăn hiếp sao?"

Nàng khẽ rút trường côn sau lưng ra, không có động tác gì đặc biệt, chỉ nhẹ nhàng vung lên như vậy, hai cái gia tướng kia trong nháy mắt đã bị đánh bay ra ngoài.

Để lại toàn sân khiếp sợ.

Hai gia tướng kia, nếu không nhầm cũng là Linh Quân cửu cấp, nàng lại một chiêu đánh bay bọn họ?

"Linh Quân cửu cấp, nàng lại là Linh Quân cửu cấp!" Lâm Phàm trừng lớn hai mắt, không dám tin khẽ lẩm bẩm: "Không, điều này sao có thể, nàng lại là Linh Quân cửu cấp..."

Nghe thấy lời nói của Lâm Phàm, tất cả mọi người đều kinh ngạc há to miệng.

Linh Quân cửu cấp trẻ tuổi như thế, cũng quá qua biến thái đi? Không biết mấy người này là từ đâu mà đến, vì sao bọn họ đều biến thái như vậy?

Nam nhân tà mị gì kia cũng là người biến thái, tuổi trẻ thật đáng sợ, lại có thể thi triển ra công kích cường đại như vậy. Mà thiếu nữ này, thực lực của bản thân cường hãn, lại có ba thú biến hóa, hai thú lại là thất giai cửu cấp, đây... Đây có còn để cho người ta sống không?

Vì sao không có một trận sấm đánh chết hai biến thái này? Bọn họ quả thật không phải là người!

"Lão đại, ta chơi đã rồi, giết ông ta được chưa?"Hồ lão tam sờ cái gáy, há miệng, lộ ra một răng nanh trắng noãn chỉnh tề: "Ha ha, đã lâu rồi lão tam không vui sướng như vậy."

"Haiz, quả thật trò chơi nên kết thúc rồi." Hồ lão đại chớp hai mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía lão giả Lâm gia.

Lúc này lão giả Lâm gia không còn uy nghiêm của cường giả nữa, dáng vẻ có chút chật vật không chịu nổi, y phục trên người cũng không còn gọn gàng như lúc đầu nữa, ngay cả khất cái cũng không bằng.

Ông ngẩng đầu lên, hai mắt phẫn nộ nhìn Hồ lão đại và Hồ lão nhị.

"Lão phu thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Lão giả cắn chặt răng, oán hận nói.

"A a a, ta rất sợ hãi nha." Hồ lão tam vội vàng lui về phía sau hai bước, vỗ lồng ngực như là bị sợ hãi, đôi mắt đảo tròn, khóe miệng cong lên một nụ khinh thường: "Tam ca, ngươi nói, có phải kẻ xấu cố gắng làm việc ác, đều thích ở trước khi chết để lại một câu nói như vậy hay không?"

Hồ lão đại gật đầu, nói lời thấm thía vỗ đầu Hồ lão tam: "Đúng vậy, lão tam, rốt cuộc ngươi cũng biết, nhớ kỹ, về sau ngươi chiến bại, trăm ngàn đừng nói loại lời nói không thực tế này, loại câu nói này sẽ chỉ làm người ta cảm thấy thật đáng buồn."

"Các ngươi..." Lão giả run rẩy vươn ngón tay già nua ra, sắc mặt xanh mét, trong lúc nhất thời không nói ra lời.

"Chúng ta, chúng ta làm sao? Lão nhân, ngươi đây là tự làm tự chịu mà thôi." Hồ lão tam đảo cặp mắt trắng dã, trừng mắt nhìn lão giả Lâm gia một cái: "Nhớ kỹ, kiếp sau, trăm ngàn lần đừng gặp phải chủ nhân của chúng ta, bởi vì ngươi nhất định sẽ rất thảm."

"Được rồi, lão tam, đừng nhiều lời vô nghĩa, đã đến thời gian ông ta chết rồi."

Dứt lời, Hồ lão đại nâng nắm đấm lên, dũng mãnh đấm về phía lão giả Lâm gia.

Bị hai thú đùa giỡn nhiều thời gian như vậy, lão giả Lâm gia đã sớm không có sức phản kháng, chỉ đành phải trơ mắt nhìn nắm đấm này phóng to ở trước mặt mình, lại xuyên thủng lồng ngực của mình.

"Phụt!"

Phun ra một ngụm máu tươi, lão giả trừng lớn hai mắt, thân thể thẳng tắp ngã xuống.

"Không, phụ thân!" Lâm Phàm nhìn đến đây, hai mắt nhất thời đỏ lên, hét lớn một tiếng, ánh mắt chứa tia thống khổ và tuyệt vọng, cả người đều suy sụp.

"A!" Lâm Ngọc Đồng sợ hãi kêu một tiếng, choáng váng ngã vào trong lòng Thi Văn Vũ.

"Ngọc đồng." Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Thi Văn Vũ đầy vẻ lo lắng, ôm chặt thân thể mềm mại của nữ tử yếu đuối trong lòng, cắn chặt răng, nâng mắt nhìn về phía Hạ Như Phong: "Hạ cô nương, có thể nể mặt của ta mà thu tay lại như vậy hay không?"

Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn hắn một cái, hé môi: "Người Lâm gia, nhất định phải chết hết!"

"Lão gia chủ Lâm gia đã chết, những người đó cũng không tạo thành được thành tựu gì, ngươi không thể để cho bọn họ một con đường sống sao?"

"Ta không để lại hậu hoạn cho mình, bọn họ nghìn không nên vạn không nên tổn thương Tiểu Bạch, nếu tổn thương Tiểu Bạch, vì sao ta phải để lại đường sống cho bọn họ? Huống chi, người chủ mưu còn chưa trả giá đại giới nàng nên trả!"

Trong mắt hiện ra sát khí, ánh mắt của nàng nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng đang ngã vào trong lòng Thi Văn Vũ.

Ở Lâm gia, có cừu oán với mình và Tiểu Bạch, thì chỉ có nàng mà thôi, vì vậy Hạ Như Phong đã nhận định, người chủ mưu đó chính là nàng.

"Hạ cô nương, Ngọc Đồng không phải là người như thế." Để ý đến ánh mắt của Hạ Như Phong, Thi Văn Vũ nhíu mày, cực kỳ nghiêm túc trả lời lời của nàng.

Hắn thừa nhận, mình rất có hảo cảm với nữ tử này, nhưng mà dù sao ngọc đồng cũng là thê tử mình cưới hỏi đàng hoàng, ngay cả bị biếm thành trắc phi, thì ở trong lòng của mình vẫn có được phân lượng nhất định.

Chỉ là, Thi Văn Vũ không muốn dùng thế lực của đế quốc để đối địch với Hạ Như Phong, nên mới muốn khuyên nàng thu tay lại, hắn tin tưởng, những chuyện đó không có quan hệ gì với Ngọc Đồng.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, đừng nhiều lời với thái tử u mê không tỉnh ngộ này, ngươi đưa Mê Hồn Đan và Thực Cốt Đan cho ta." Sau khi Tiểu Bạch hóa hình thành người, thì đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, đứa tay nhỏ bé của mình về phía nàng.

Hạ Như Phong sửng sốt một chút, từ trong giới chỉ vô tận không gian lấy ra hai viên đan dược, đưa vào trong tay Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch cười tà ác, cơ thể hiện lên như một cơn gió, chỉ khoảng nửa khắc đã đến trước người Lâm Ngọc Đồng, bàn tay vỗ một cái, nhét một viên đan dược vào trong miệng của nàng.

Tốc độ của hắn quá nhanh, người khác muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.

"Ngươi cho nàng ăn cái gì thế?" Thi Văn Vũ nhìn khuôn mặt trẻ con của Tiểu Bạch, trong hai mắt nhiễm lửa giận hừng hực.

Tiểu Bạch không để ý đến hắn, lui đến bên cạnh Hạ Như Phong, sờ mũi, lộ ra một nụ cười âm hiểm: "Mỹ nhân tỷ tỷ, đợi lát nữa, chúng ta hãy xem kịch vui đi!"

Đúng lúc này, Dạ Thiên Tà cũng thu tay về đi đến bên cạnh Hạ Như Phong và Tiểu Bạch, trong mắt tím tràn đầy nhu tình.

Trời không lại khôi phục sắc thái lúc trước, cư dân nam vực đều không tự chủ được khẽ thở phào.

"Thái thượng hoàng, chúng ta không cần xuất hiện sao?" Ở ngoài bức tường cao, Nam Cung Diệu nhướng mày nhìn lão giả bên cạnh: "Lâm gia, dù sao cũng là. . . Chỉ là Như Phong cô nương nóng lòng bảo hộ đệ đệ, nên mới làm ra việc như vậy, hy vọng thái thượng hoàng có thể tha thứ cho hành vi của Như Phong cô nương."

"Nam Cung gia chủ cứ yên tâm, lão phu cũng không trách cứ tiểu nha đầu, Lâm gia quá mức kiêu ngạo, quả thật số mệnh không lâu, để cho Văn Vũ biết bản tính của Lâm Ngọc Đồng cũng là cái chuyện tốt, làm thái tử, hắn quá đơn thuần, hắn như thế, dù có thiên phú trác tuyệt, cũng khó quản lý tốt Linh Đại đế quốc."

Hai người này chính là Nam Cung Diệu Nam Cung gia và thái thượng hoàng Linh Đại đế quốc, cũng là đệ nhất cường giả Thi Phỉ Nhiên ở nam vực.

Động tĩnh vừa rồi đều kinh động toàn bộ nam vực, sao hai lão giả này lại không biết chứ? Tuy cũng có cường giả khác đi đến chỗ này, chỉ là đợi bọn họ đi vào, dị tượng đã biến mất vô tung vô ảnh.

"Haiz, nam nhân tà mị bên người tiểu nha đầu kia cũng không tầm thường, đáng tiếc, đáng tiếc..." Lão giả nhất thời tiếc hận lắc đầu, nói.

Nam Cung Diệu tự nhiên biết vì sao ông tiếc hận, trong lòng không khỏi oán thầm một câu, Như Phong cô nương là đệ nhất tỷ thí viện Linh Sư, nếu như trở lại viện Linh Sư, nhất định sẽ nhận được một ít chú ý của các lão giả, há là một Linh Đại đế quốc, một thái tử của Linh Đại đế quốc có thể xứng với thiên tài như thế?

Là đệ tử nội môn của thế lực đứng đầu đại lục, thân phận của Hạ Như Phong không kém thái tử đế quốc chút nào.

Mà nam tử bên cạnh nàng cũng không thua nàng, Thi Văn Vũ căn bản không có cách gì so sánh với nam nhân này.

Trong đình viện, lá rụng từ từ bay xuống, ở dưới cái nhìn khẩn trương của Thi Văn Vũ, Lâm Ngọc Đồng mở hai mắt, nhưng mà đôi mắt kia lại ảm đạm vô sắc như vậy.

"Ngọc Đồng, nàng không sao chứ?"

Ánh mắt của Lâm Ngọc Đồng si ngốc vô thần, vẫn không để ý đến Thi Văn Vũ bên cạnh.

". . ."

Thi Văn Vũ còn chưa nói xong, đã bị giọng nói ngây thơ của Tiểu Bạch chặn ngang.

"Này, Lâm Ngọc Đồng, ngươi nói, vì sao ngươi muốn bắt ta?"

"Bắt ngươi?" Ánh mắt si ngốc của Lâm Ngọc Đồng nhìn về phía Tiểu Bạch, kinh ngạc nói: "Không, ta chỉ để cho bọn họ bắt nữ nhân đó, nếu thật sự không thể ra tay, thì sẽ bắt ngươi đến uy hiếp nàng, ai ngờ bọn họ ngốc như vậy, thủ hơn nửa tháng cũng chưa bắt được nàng, cho nên chỉ có thể thực hiện kế hoạch thứ hai."

Thi Văn Vũ ngây ngẩn cả người, ánh mắt không dám tin nhìn khuôn mặt xinh đẹp yểu điệu của Lâm Ngọc Đồng.

trong mắt Tiểu Bạch xẹt qua một tia lãnh ý, lại hỏi: "Ngươi muốn bắt mỹ nhân tỷ tỷ làm cái gì?"

"Nàng?" Nghe vậy, thân thể mềm mại của Lâm Ngọc Đồng run lên, khuôn mặt cười trong nháy mắt xuất hiện vặn vẹo: "Là nàng, đều tại nàng ta, loại tiện nhân như nàng, có tư cách gì cướp nam nhân của Lâm Ngọc Đồng ta? Bởi vậy ta muốn bắt nàng lại, tìm một đám nam nhân làm bẩn nàng, lại hủy đi huôn mặt của nàng, để cho nàng sống không bằng chết! Xem nàng quyến rũ nam nhân của ta thế nào? Ha ha, bất kì nữ nhân nào cướp đoạt thái tử, ta cũng sẽ không để cho các nàng sống sót, hoa khôi hoa lâu lúc trước gì đó, đã hại thái tử đến chơi vài lần, thái tử tưởng ta không biết, thật ra ta cái gì cũng biết, cho nên nàng chết rất thảm! Còn có cung nữ tên là Nhu Nhi kia…", "Đủ rồi, Ngọc Đồng!" Trong lòng Lâm Phàm đột nhiên cả kinh, sợ nàng nói thêm cái gì nữa, vội vàng chặn ngang lời của nàng.

Cũng ngay tại lúc này, dược hiệu dường như mất đi hiệu quả, Lâm Ngọc Đồng âm mơ hồ tỉnh lại, nhớ đến mình vừa nói những lời này, khuôn mặt tươi cười chỉ một thoáng trắng bệch.

"Không, thái tử, ta không có, là bọn họ, là bọn họ thiết kế hãm hại của ta?" Lâm Ngọc Đồng túm chặt ống tay áo của Thi Văn Vũ, cắn hàm răng, hai mắt phẫn hận nhìn Hạ Như Phong và Tiểu Bạch.

"Đủ rồi." Thi Văn Vũ vung bàn tay, hất văng tay của Lâm Ngọc Đồng: "Lâm Ngọc Đồng, ngươi còn muốn gạt ta đến khi nào? Cho tới bây giờ ta đều không biết, ngươi lại là một nữ nhân ác độc như thế!"

Trong đôi mắt như nước kia, lúc trước hiện lên tia thương tâm, sau đó chuyển thành lãnh ý, cuối cùng lại trở về bình tĩnh.

Hoàng gia gia nói rất đúng, mình thật đúng là rất ngây thơ, vẫn bị một nữ nhân đùa giỡn xoay tròn, có lẽ đã biết tính cách, thật sự không thích hợp trở thành thái tử...

"Thái tử, ta thật sự không có." Hốc mắt Lâm Ngọc Đồng nổi lên nước mắt trong suốt, yểu điệu nhìn Thi Văn Vũ.

Nước mắt kia đã từng đả động hắn nhiều lần, mà giờ phút này, nước mắt của nàng chỉ làm cho hắn cảm giác ghê tởm.

"Lâm Ngọc Đồng, ngươi đừng ở chỗ này giả mù sa mưa, bởi vì ta đã không tin tưởng ngươi nữa rồi." Hít sâu vào một hơi, Thi Văn Vũ nhắm hai mắt lại, không nhìn nàng một cái.

Thân thể mềm mại run lên, Lâm Ngọc Đồng nhịn không được lui lại sau mấy bước, ngã ngồi ở trên mặt đất, trong mắt lộ tia bi thống.

"Thái tử, ngươi thật sự tuyệt tình như thế sao?" Áp chế run rẩy trong giọng nói, Lâm Ngọc Đồng thâm trầm nhìn Thi Văn Vũ.

Nàng không tin, nam nhân ở chung lâu với mình như vậy, thật sự có thể đối xử tuyệt tình với mình như thế.

"Ta yêu Lâm Ngọc Đồng ôn nhu thiện lương kia, không phải nữ nhân mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ như ngươi như vậy." Thi Văn Vũ nắm chặt hai tay, từ trong giọng nói của hắn, cũng có thể nghe được một tia run run.

Cho đến bây giờ hắn không phải một người vô tình, cho nên Lâm Ngọc Đồng độc ác kia, làm cho hắn cảm thấy đầy đau lòng.

Chỉ là từ nay về sau, hắn sẽ ép mình tuyệt tình trước.

Mà Lâm Ngọc Đồng, sống hay chết, đã không quan hệ với hắn nữa rồi.

Lâm Ngọc Đồng há miệng, đột nhiên, nàng khẽ nở nụ cười, nụ cười đầy tuyệt vọng: "Chẳng lẽ ta chết ở trước mặt ngươi, ngươi cũng thờ ơ sao? Nếu như vậy, ta đã thật sự nhìn lầm ngươi rồi."

Thi Văn Vũ không nói gì, hắn xoay người đưa lưng về phía Lâm Ngọc Đồng, dáng người thon dài rắn rỏi bao phủ ở dưới ánh nắng chiều, nhưng lại có vẻ rất lãnh mạc.

"Ha ha, Thi Văn Vũ, ta sẽ để cho ngươi hối hận!"

Sau lưng truyền đến giọng nói khiến cho Thi Văn Vũ đột nhiên run lên, cuối cùng hắn vẫn không quay đầu lại.

Rút chủy thủ ra, Lâm Ngọc Đồng hung hăng đâm về phía ngực của mình, Lâm Phàm cách Lâm Ngọc Đồng gần đấy cũng không quản nàng sống hay chết, chỉ đang tự hỏi đối sách tránh được kiếp nạn này thế nào.

Bây giờ Lâm Ngọc Đồng đối với Lâm gia mà nói, đã không còn tác dụng nữa rồi, huống chi là vì nàng dẫn đến tai ương ngập đầu cho Lâm gia, Lâm gia vốn vô tình, ai sẽ đi cứu nàng chứ?

"Này, để ngươi chết như vậy cũng quá tiện nghi rồi, ta chuẩn bị gì đó còn không có công dụng sao?"

Ngay ở lúc chủy thủ sắp đâm vào ngực, một giọng nói ngây thơ xẹt qua trời cao, lập tức một cục đá bắn qua, đánh vào cổ tay của nàng.

"Keng!"

Bàn tay của Lâm Ngọc Đồng buông lỏng, chủy thủ rơi ở trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy.

Khuôn mặt của nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, cũng đúng lúc này, Tiểu Bạch đến gần nàng, khóe miệng cong lên nụ cười tà ác.

"A!"

Túm ở tay của Lâm Ngọc Đồng, dùng sức lôi kéo, bị ăn đau, Lâm Ngọc Đồng mở miệng ra hét to một tiếng, chỉ là nàng còn chưa kịp ngậm miệng lại, một viên đan dược từ trong tay của Tiểu Bạch bắn vào cổ họng của nàng.

Lâm Ngọc Đồng vội vàng vươn tay ra móc họng, nôn khan nửa ngày, cũng không thể nôn đan dược ra ngoài: "Ngươi. . . Ngươi cho ta ăn cái gì?" Lâm Ngọc Đồng kinh hãi không thôi, bóp chặt cổ họng, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.

"Thực Cốt Đan sẽ khiến cho toàn thân ngươi vô lực, ngay cả tự sát cũng đều không có cách gì, sau đó da thịt xương cốt từng chút hóa thành nước mủ, ở trước khi toàn thân ngươi không hóa hết, ngươi không thể chết."

Ai bảo nữ nhân chết tiệt này, vọng tưởng tính kế mỹ nhân tỷ tỷ của mình.

Khiến cho nàng chết thì rất đơn giản, hắn muốn là sống không bằng chết...

"Lâm Bách là ai?" Hai mắt của Dạ Thiên Tà nhíu lại, lướt qua những người còn lại của Lâm gia, lúc nhìn thấy một bóng dáng tránh né trong đó, khuôn mặt tuấn mỹ chứa một vẻ lãnh ý: "Ngươi chính là Lâm Bách? Ngươi rất can đảm, còn muốn muốn nạp nữ nhân của ta làm thiếp! Như Phong, Thực Cốt Đan kia còn có hay không?"

Lại nhìn về phía nữ tử bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú nhu hòa đi như kỳ tích.

Khóe miệng của Hạ Như Phong hơi co rút, sờ mũi, xem ra hai người này hung ác không kém mình chút nào.

"Vừa đúng còn có một viên."Hạ Như Phong cười nhàn nhạt, sau khi đưa Thực Cốt Đan cho Dạ Thiên Tà, con ngươi đen tỏa ra vô tận hàn ý: "Hồ lão đại, Hồ lão tam, Tiểu Bạch, người Lâm gia đều giết hết không để lại một người!"

Lời của nàng vân đạm phong kinh, lại quyết định vận mệnh của Lâm gia.

Ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt của Hạ Như Phong, toả ra sáng bóng rung động lòng người.

Nhưng mà khuôn mặt của thiếu nữ lại lạnh lẽo như sương, đối mặt với huyết tinh trước mặt không đổi sắc, thật giống như đã sớm luyện thành thói quen với giết chóc như thế...

Lâm gia, bắt đầu từ hôm nay đã xoá tên khỏi nam vực.

Mà động tĩnh bên này, quấy nhiễu rất nhiều thế lực khắp nam châu của Linh Đại đế quốc, bọn họ sớm đã ở bên ngoài Lâm gia xem, khi nhìn thấy Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà đi ra, trong mắt đều biện ra thâm trầm khiếp sợ.

Ở sau khi bọn họ rời đi, tất cả mọi người đều dũng mãnh xông vào Lâm gia, chỉ nhìn thấy thi thể đầy đất và Lâm Ngọc Đồng và Lâm Bách chịu đau đớn rất lớn.

Bởi vậy, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà cũng trở thành bí ẩn, chỉ là tất cả mọi người đều rõ, họa diệt môn Lâm gia, tất nhiên có liên quan với hai người này.

"Văn Vũ, con thật sự quyết định sao?" trong mắt Thi Phỉ Nhiên xẹt qua kinh ngạc, ngón tay khẽ gõ ở trên mặt bàn, nhướng mày, nói: "Đi ra ngoài rèn luyện, nguy hiểm rất lớn, con thật sự muốn làm như thế sao?"

Thi Văn Vũ gật đầu, khuôn mặt tuấn tú không hề có ôn nhuận như trước, mà đã trở thành một vẻ bình tĩnh và kiên định: "Hoàng gia gia, con đã quyết định, con muốn xuất môn rèn luyện, con không muốn đứng ở dưới bảo hộ của đế quốc, con tin tưởng chính mình, nhất định sẽ có ngày công thành danh toại đó."

"Văn Vũ, con đã quyết định vậy thì làm đi, có lẽ chuyện lần này thật sự để cho con hiểu ra rất nhiều..." Đôi mắt hơi vui mừng nhìn về phía Thi Văn Vũ, Thi Phỉ Nhiên vuốt chòm râu, khẽ cười.

Thi Văn Vũ trầm mặc, lúc này, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt tuyệt mỹ lãnh mạc ở ngoài cửa Nam Cung gia, ánh sáng mặt trời chiếu khắp bậc thang, Hạ Như Phong bước chân xuống bậc, bỗng nhiên, một bóng dáng ở phía trước đập vào mắt của nàng, nhướng mày, vẫn nên dừng bước chân.

"Thái tử, ngươi đến nơi này có việc gì sao?"

Thi Văn Vũ ôn hòa mỉm cười, hai tay đặt ở sau lưng, đến trước mặt Hạ Như Phong mới dừng lại được, đôi mắt đen thâm trầm nhìn nữ tử trước mặt.

"Hạ cô nương, ta muốn rời khỏi nam vực."

Hạ Như Phong sửng sốt một chút, mày lại vừa nhíu: "Ta nên chúc mừng, hay là nói bảo trọng?"

"Hạ cô nương, ta hy vọng chúng ta còn có một ngày gặp lại, đến lúc đó, ta sẽ để ngươi nhìn đến ta hoàn toàn mới, ta muốn để cho ngươi biết, ta không kém trượng phu của ngươi."

"Ngươi vĩnh viễn không thể so sánh với Tà." Hạ Như Phong thản nhiên nở nụ cười, vẻ mẳ đầy kiên định.

"Vì sao?"

"Bởi vì, hắn là Tà!" Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen lóe ra tia sáng chói mắt.

Nàng không muốn nhiều lời với Thi Văn Vũ, dù sao ngoại nhân, sao biết được những việc nàng và Tà từng xảy ra? Sao có thể biết, Dạ Thiên Tà vì nàng mà trả giá hết tất cả?

Nếu không phải bản tính của Thi Văn Vũ không xấu, hơn nữa ở lúc đầu ngăn cản mình ra tay với Lâm gia, nàng sẽ không nói một câu vô nghĩa với hắn.

"Hạ cô nương, ngươi thật là một nữ tử rất đặc biệt, có thể có được ngươi, trượng phu của ngươi nhất định rất hạnh phúc." Thi Văn Vũ hơi cười, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.

"Việc này không cần ngươi nói." Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói lười biếng mà tà mị.

Trong phút chốc Hạ Như Phong xoay người, đã nhìn thấy Dạ Thiên Tà đi về phía nàng, đôi mắt màu tím tà khí kia lại không mất nhu tình, như là chính mình tuyên thệ chủ quyền, ôm chặt lấy bả vai của nàng, nói: "Cuộc đời này, có thể có được Như Phong, ta đương nhiên là người hạnh phúc nhất trên đời."

Con ngươi của Thi Văn Vũ tối sầm lại, ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Tà, thật lâu sau, mới thản nhiên cười: "Ta sẽ không nhận thua, ta sẽ chứng minh, ta mạnh hơn ngươi."

"Ta chờ." Dạ Thiên Tà cong khóe môi một cái, khuôn mặt hiện ra vẻ tà mị: "Chỉ là, ngươi cho rằng ngươi đánh thắng ta sao? Lại qua bao lâu, ngươi đều không thể là đối thủ của ta, huống chi, trong lòng Như Phong chỉ có ta."

Khóe miệng của Hạ Như Phong run rẩy, cũng không có làm ra ngôn luận gì, mà trầm mặc của nàng, ở cái nhìn của Thi Văn Vũ, là thừa nhận lời nói của Dạ Thiên Tà.

Cuối cùng nhìn Hạ Như Phong, Thi Văn Vũ xoay người rời đi, nhưng mà bóng dáng hắn rời đi, có vẻ cô đơn mà tiêu điều.

"Như Phong, không lâu nữa chính là giao dịch hội bán đấu giá, ta nghĩ, ngày đó, Thánh Cung nhất định sẽ đến gây sự, bọn họ theo đồn đãi dạo gần đây, khẳng định có thể biết ta ở nam vực." Sau khi Thi Văn Vũ rời đi, mắt tím của Dạ Thiên Tà nhìn Hạ Như Phong, dịu dàng nói.

"Ở nam vực, Thánh Cung không có năng lực gì đối phó với chúng ta."Hạ Như Phong thản nhiên nở nụ cười, quay đầu lại nhìn về phía Dạ Thiên Tà: "Tà, ta có một loại dự cảm, không bao lâu nữa, chúng ta có thể thật sự triển khai đại chiến với Thánh Cung...

Lúc đó, tổn thương bọn họ cho hắn, có thể trả lại tất cả cho bọn họ...