Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 37: Thủy Linh xuất hiện, nguy cơ




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ở ngoài cung điện đã kín người hết chỗ, trừ bỏ Long hoàng khoan thai đến chậm, thì tất cả đã ở đây yên tĩnh chờ đợi.

Mà cung điện vẫn còn tiếp tục chấn động, dạ minh châu trên vách tường rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, cái bàn đều lắc lư không ngừng, theo như tình hình như vậy, lần bạo động này là chưa từng có trước đó.

Không cần trong giây lát, đã trông thấy nam tử lam bào chỗ không xa bước nhanh đi đến.

Nam tử mặc lam bào, trên ống tay áo vẽ Long đồ án, toàn thân rồng màu xanh, bất quá bên cạnh dùng tơ vàng nạm thành, mà theo bước chân hắn di động, tóc xanh tung bay, mắt xanh như nước lộ ra thâm thúy, môi cong lên một độ cong duyên dáng, có lẽ là vì Thủy Linh, khuôn mặt tuấn mỹ chứa một chút ngưng trọng.

"Tham kiến Long hoàng bệ hạ!"

Ngoại trừ Hạ Như Phong ra, những người còn lại nhìn thấy nam tử xuất hiện, tất cả đều cung kính quỳ hai đầu gối xuống, sùng bái nhìn nam tử nghênh diện đi đến.

Lão quản gia nhướng mày, mắt lạnh đảo qua khuôn mặt Hạ Như Phong, quát lớn: "Không thấy bệ hạ giá lâm sao? Vì sao ngươi không quỳ xuống?"

Vừa mới nói xong, nhất thời tất cả đều đứa ánh mắt đến, trong mắt bọn họ chứa tia oán giận, cho rằng Hạ Như Phong vô lễ với Long hoàng bệ hạ của bọn họ, nên nhận trừng phạt.

Hạ Như Phong cũng không để ý đến ánh mắt xung quanh, ưỡn thẳng ngực, con ngươi đen lạnh nhạt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Long hoàng. Hạ Như Phong nàng cũng sẽ không quỳ bất kì kẻ nào, dù là thần, cũng không có khả năng lấy được cung kính của nàng.

Mặc dù không lâu trước Long hoàng đã thấy Hạ Như Phong, nhưng khi đó chỉ là thản nhiên lướt qua, cho đến giờ phút này, mới thâm trầm đánh giá nữ tử tuyệt mỹ này.

Nữ tử y phục đỏ như lửa, tuyệt thế khuynh thành, da dẻ trắng nõn phát ra ánh sáng, dưới sống mũi vểnh lên, môi khẽ cong, khuôn mặt của nữ tử không thể nghi ngờ phi thường kiệt xuất, nhưng mà, khiến cho Long hoàng rung động hơn, là một thân khí chất kia của nàng. Vẻ mặt của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong ánh mắt có một cỗ khí phách không thua nam nhi, con ngươi đen lộ ra kiên định, không tự giác đã hấp dẫn đến ông.

"Lão quản gia, không ngại." Long hoàng lắc đầu, hơi cười, thay Hạ Như Phong giải vây, thu đánh giá của mình lại, nói: "Các vị, Thủy Linh lại bắt đầu tuyên chiến với chúng ta, chúng ta không thể thua, việc này là về hưng vong của Long tộc chúng ta, cho nên, dù liều mạng cũng phải ngăn nó lại, các ngươi đã chuẩn bị tốt tùy thời sẽ đánh mất sinh mệnh chưa?"

"Bệ hạ, chúng ta đã chuẩn bị tốt..." Mọi người trăm miệng một lời hô to, tất cả bọn họ đều thấy chết không sờn, biểu tình chứa một chút kiên định.

Long hoàng lại nở nụ cười, nụ cười của ông ta không thể nghi ngờ rất đẹp, như ôn tuyền chảy vào trái tim mọi người.

"Không tệ, các ngươi đều là kiêu ngạo của Long tộc ta, bổn hoàng vì có các ngươi mà cảm thấy tự hào." Long hoàng vừa lòng gật đầu, hai tay đặt ở sau lưng, trong nháy mắt, mắt xanh của ông ta mất đi ôn hòa, giọng nói uy nghiêm khí phách, từ từ vang lên ở ngoài cung điện: "Bây giờ, mời chư vị đi theo bổn hoàng đến áp chế Thủy Linh, bổn hoàng không hy vọng đến nơi đó, sẽ có người muốn rời khỏi."

"Chúng ta thề sống chết sẽ không rời khỏi!" Mọi người giơ cao vũ khí lên, giọng nói hiên ngang, vang vọng thật lâu ở dưới nước.

Nơi trấn áp Thủy Linh, ở Long tháp phía trên cung điện cách đó không xa, bởi vì cách cung điện quá gần, cho nên động tĩnh của Thủy Linh, trong cung điện mới có thể cảm nhận được.

Nhưng mà nơi này chỉ có một tòa Long cung, vì vậy địa phương khác vẫn bình tĩnh như thường, nhưng nếu như Thủy Linh rời khỏi Long tháp, như vậy toàn bộ Nam Hải đều vì vậy mà gặp nạn.

Thủy Linh có được ý thức, trải qua vạn năm mới có thể diễn sinh, nói không chừng Thủy Linh này đã ở thời đại viễn cổ, bởi vậy có thể thấy được thực lực của nó không tầm thường.

"Nơi đó, đó là chỗ của Thủy Linh?"

Hạ Như Phong vuốt cằm, ngẩng đầu lên, nhìn tòa tháp cao ở chỗ không xa kia, trong con ngươi đen hiện lên một tia sáng khác thường.

Rốt cuộc cũng phải chạm trán Thủy Linh, cho dù thế nào, Thủy Linh này nàng nhất định có. . .

Hít sâu vào một hơi, ngăn chặn kích động trong lòng, ánh mắt Hạ Như Phong nhìn chằm chằm Thủy Linh chỗ tháp cao.

"Ầm ầm ầm!"

Càng đến gần tháp cao, cảm giác áp bách kia càng lúc càng lớn, đã có vài thú thất giai thông qua khảo hạch không chịu nổi, hai má tái nhợt, mồ hôi trên trán cuồn cuộn chảy.

Long hoàng thở dài, ông vốn định ở trong thành chiêu mộ Long dị sĩ có năng lực, lại vẫn sơ sót năng lực cấp bậc của bọn họ có khả năng thừa nhận, ngay cả cao thủ rồng trong cung đều không thể áp chế Thủy Linh, dựa vào những Long thất giai đó, thật sự có thể chứ?

Không tự chủ được, Long hoàng dừng bước chân, ông cũng không có quay đầu lại, nâng khuôn mặt tuấn tú lên, giọng nhàn nhạt nói: "Không thể tiếp nhận thì vẫn nên rời khỏi đi!"

"Bệ hạ, chúng ta..."

Nghe được mệnh lệnh của Long hoàng, những rồng đó nhất thời nóng nảy, không đợi bọn họ nói xong, Long hoàng đã lên tiếng chặn ngang lời nói của bọn họ: "Bổn hoàng biết các ngươi có lòng, chỉ là các ngươi ngay cả Long tháp đều không thể đến, sao có thể cống hiến cho Long tộc ta? Bổn hoàng không muốn hy sinh vô vị đó, bởi vì hy sinh đó, căn bản chính là không cần thiết."

Nghe vậy, chúng Long cúi đầu, trầm mặc không nói, bọn họ rõ ràng, dựa vào năng lực của mình, đi nơi đó cũng chỉ là hy sinh vô vị.

Cuối cùng, bọn họ vẫn nghe theo mệnh lệnh của Long hoàng, rời khỏi nơi này, mà đám người qua khảo hạch kia, chỉ còn lại hai người Long Ngọc Nhi và Hạ Như Phong.

Long Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong, khuôn mặt lạnh lùng cong lên một nụ cười khinh thường, nàng thừa nhận, nghị lực của nữ tử này khiến nàng cảm thấy kinh ngạc, nhưng ở loại trường hợp giúp được việc chỉ có chính mình, nên thực lực thấp như nữ tử kia, sẽ không có tác dụng gì.

Mà Long hoàng, cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua, không biết vì sao, ông cảm giác được, nữ tử này cũng không đơn giản...

"Chúng ta tiếp tục đi thôi!" Long hoàng thu ánh mắt của mình lại, thản nhiên xoay người, nhẹ giọng nói.

Mọi người lại khởi hành, nhưng mà nơi này cách Long tháp chỉ có mấy chục bước, không cần trong giây lát đã đến mục đích.

"Ầm vang!"

"Ầm ầm ầm!"

Trong tháp cao ngất phát ra tiếng chạm vào nhau mãnh liệt, bởi vì tiếng quá mức mãnh liệt, vạn vật xung quanh đều vì vậy mà chấn động.

Linh khí hệ Thủy nồng đậm từ giữa phát ra, chỉ là khác với mong muốn tu luyện linh khí lúc trước, tuy không mất ôn hòa, nhưng trong đó phát ra sóng to mãnh liệt làm người ta tim đập nhanh. Như mặt biển, thoạt nhìn bình tĩnh, lại tùy thời đều có thể sinh ra tai họa ác liệt.

"Lần này, Thủy Linh trưởng thành cường hãn hơn, chỉ sợ ngay cả bổn hoàng cũng đều không thể bắt nó lại trấn áp!" Long hoàng nhíu mày, vẻ mặt đầy ngưng trọng, mắt xanh nhìn Long tháp cao ngất, gương mặt anh tuấn đầy sầu lo.

Lòng của Hạ Như Phong chợt căng thẳng, nàng cũng cảm nhận đến lực lượng cường hãn của Thủy Linh, so với Linh nàng gặp phải lúc trước, đều mạnh hơn rất nhiều.

Lần này là một lần mạo hiểm, mà nàng không e ngại nhất, chính là mạo hiểm. . .

"Ầm ầm ầm!"

Tiếng trong tháp càng phát ra cường đại, Long hoàng mày càng nhíu càng chặt, ngẩng đầu nói: "Các vị, theo bổn hoàng tiến vào."

Thủy Linh cường đại khiến cho mọi người thu hết yếu đuối vào, biểu tình của bọn họ đầy nghiêm túc, bởi vì đều biết, lần này có lẽ là có đến mà không có về.

Mà Long hoàng bệ hạ, vì tương lai của Long tộc, bọn họ phải có tinh thần hy sinh.

"Ầm ầm!"

Cửa lớn của Long tháp từ từ bay lên, ở lúc cửa lớn mở ra, Long hoàng dẫn đầu đi vào trong tháp, những người còn lại theo sát ở phía sau.

"Đây rồi, phá trận pháp chỗ xung yếu của Thủy Linh!" Lúc Long hoàng nhìn thấy tình cảnh trong tháp, vẻ mặt đột nhiên đại biến, quát lớn: "Thập đại trưởng lão, liệt trận!"

"Vâng, bệ hạ!"

Dứt lời, lập tức có mười lão giả đi ra, linh lực hệ Thủy trong tay ra sức bắn về phía Thủy Linh.

"Ào ào ầm!"

Có lẽ là Thủy Linh đang trào phúng bọn họ, lại có lẽ là nghĩ đến tự do mà hưng phấn, phát ra tiếng như nước chảy.

Long hoàng nắm chặt nắm đấm, mày nhíu chặt vào một chỗ, thấy rõ tình thế trước mặt, ông ta lại thét to: "Đổi trận! Đại trưởng lão, truyền linh lực của ngươi cho bổn hoàng."

Nói xong, bướ chân đi lên, mắt xanh thâm trầm nhìn Thủy Linh nháo không yên tĩnh.

Thập đại trưởng lão cùng nhau thu linh lực, lui lại sau mấy bước, trong đó một vị lão giả đặt lòng bàn tay lên trên lưng Long hoàng, vận chuyển linh lực, mà người còn lại cũng một người tiếp một người truyền linh lực của mình vào lão giả phía trước.

Long hoàng thâm trầm hộc ra ngụm trọc khí, cặp mắt xanh kia càng thêm thâm trầm.

Rốt cuộc ông cũng có động tác, chỉ thấy bàn tay của ông biến hóa vô cùng, khi thì như đỉnh thái sơn áp, khi thì như là sóng to mãnh liệt ở mặt biển, khiến cho người ta cảm thấy một loại nguy hiểm lại kinh diễm. Bởi vì thi triển trận pháp này muốn phần lớn năng lượng, không cần trong giây lát, gương mặt tuấn tú đã trắng bệch vô sắc, nếu không phải phía sau cung cấp, chỉ sợ ông đều không thể thi triển trận pháp này.

"Các vị, truyền hết tất cả linh lực của bọn ngươi cho ta!" Long hoàng cắn chặt môi tái nhợt, quay đầu nhìn về người phía sau rống to một tiếng.

Nhất thời, tất cả các vị ở đây đều vươn tay ra, liều chết vận chuyển linh khí cho người phía trước.

Long hoàng thu tâm thần lại, toàn lực đối kháng với Thủy Linh, cái trán no đủ chảy đầy mồ hôi, biển lớn màu xanh dán chặt vào trán, lam bào tung bay, mắt thấy Thủy Linh sắp phá tan trận pháp, ông ngửa đầu rống to một tiếng, toàn bộ linh lực hội tụ ở lòng bàn tay, dùng sức đẩy về phía trung tâm trận pháp.

"Ầm ầm "

"Phụt!"

Cơ thể của Long hoàng bay ngược ra ngoài, vượt qua một đám người, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào chỗ Thủy Linh.

Trong giây lát, trận pháp tỏa ra tia sáng đủ mọi màu sắc, mà trong Long tháp, lại khôi phục yên tĩnh đã từ rất lâu rồi không có.

Long hoàng khẽ thở ra, đứng lên, phủi tro bụi trên lam bào, khóe miệng cong lên một nụ cười: "Trận pháp đã có hiệu quả, chúng ta nên rời khỏi đây thôi."

Như thế đã xong rồi sao? Hạ Như Phong sửng sốt một chút, nàng còn chưa thừa dịp loạn cướp đi Thủy Linh, như vậy đã đi rồi sao?

Ngay ở mọi người xoay người rời khỏi, một hơi thở cường đại từ sau lưng đánh úp lại, sắc mặt Long hoàng đại biến, rống to một tiếng: "Không tốt!"

Ông vội vàng xoay người, một kiếm quang màu xanh hiện lên trong tay, nghênh diện chém về phía Thủy Linh không biết đến phía sau ông từ khi nào.

Kiếm quang chuẩn xác không lầm chém trúng thân thể của Thủy Linh, nhưng mà dù sao Thủy Linh cũng là hình thành từ nước, sau khi bị kiếm quang đánh trúng chia làm hai nửa, cuối cùng lại từ từ hợp với nhau, diễu võ dương oai chuyển động ở trước mặt Long hoàng.

"Nó lại không bị trận pháp gây khó khăn!" Long hoàng hít khẩu khí lạnh, cảnh giác nhìn Thủy Linh trước mặt.

Sắc mặt của mọi người cũng xanh mét, bọn họ biết rõ lực lượng của Thủy Linh, nếu để cho nó rời khỏi Long tháp, chờ đợi Nam Hải chính là một trận tai họa.

Tuy Linh là bảo vật mọi sinh vật muốn đoạt được, nhưng nếu như lực lượng của Linh quá mức cường hãn, cường hãn đến không sinh vật gì có thể khống chế, như vậy nó đối với tất cả sinh vật mà nói, chính là một loại như ác ma.

Có lẽ là rất lâu rồi Thủy Linh không có tự do, sau khi khôi phục tự do, hưng phấn ở va chạm loạn ở trong Long tháp, nơi nó đi ngang qua, đã hóa thành một mảnh phế tích.

"Chẳng lẽ, chỉ có phương pháp kia sao?" Đôi mắt xanh kia của Long hoàng, từ lúc đầu lo lắng đến hồi phục bình tĩnh, lạnh lùng nhìn động tĩnh không nhỏ của Thủy Linh: "Có lẽ, có thể thử một lần."

Lão quản gia hiển nhiên biết Long hoàng tính toán gì, trong lòng ông cả kinh, vội vàng chạy đến, quỳ hai đầu gối xuống, ôm chặt lấy hai chân Long hoàng, nước mắt già tung hoành nói: "Bệ hạ, không thể được, như vậy, ngươi sẽ không toàn mạng đâu bệ hạ, bệ hạ ngươi thật sự nhẫn tâm vứt bỏ toàn bộ Long tộc sao?"

"Ta đã muốn, không có cách nào khác, vì để Long tộc không bị hủy diệt, không thể không làm như thế..." Hy sinh một mình ông, đổi lấy toàn bộ Long tộc, ông cho rằng đáng giá!

Ít nhất ông hy sinh, có thể đổi lấy ngàn năm yên bình cho Long tộc...

Nghe vậy, chúng Long rõ ràng biết lựa chọn của Long hoàng, trong mắt bọn họ đều tràn đầy đầy thương tiếc. . .

Thủy Linh ngừng đùa giỡn, một cảm giác rét lạnh, trải khắp cả tòa Long tháp, mọi người đều rõ ràng, Thủy Linh tính động thủ với bọn họ.

Giờ khắc này, Long hoàng không nhìn lão quản gia khóc lóc khẩn cầu, trên người đột nhiên bộc phát ra khí thế cường đại, ánh sáng màu xanh đều bao phủ toàn bộ cơ thể của hắn.

Ngay lúc Long hoàng tính hy sinh mình, cứu lại toàn bộ Long tộc, trong y phục trước ngực ông, bỗng nhiên bay ra một viên thủy tinh hình thoi, thủy tinh kia tỏa ra tia sáng đỏ rực, chiếu sáng hai mắt mọi người.

"Thú tinh của Long thần, đây..."

Long hoàng dại ra, vật ấy đúng là trước khi ông rời khỏi mật thất đã mang thú tinh Long thần đi, vì sao nó xuất hiện vào lúc này?

Bởi vì thú tinh Long thần quấy nhiễu, khí thế quanh người ông dần tán đi, quay lại bộ dạng lúc đầu.

Đồng thời như thế, trên trán Hạ Như Phong hiện lên một ánh sáng, triệu hồi thư vàng lóng lánh, từ trán của nàng bay ra.

"Triệu hồi thư? Nhân loại?"

"Nàng, . . . Nàng lại là nhân loại?"

Chỉ có nhân loại mới có được triệu hồi thư, triệu hồi thư này xuất hiện, thân phận của Hạ Như Phong đã bại lộ.

Chỉ là triệu hồi thư cũng không phải nàng triệu hồi ra, mà là tự chủ xuất hiện.

Sau đó trong triệu hồi chợt lóe ánh sáng đỏ, thân thể cao lớn của Vật Nhỏ nhất thời xuất hiện ở trong Long tháp.

Mắt thấy thú tinh Long thần đánh về phía Thủy Linh, Vật Nhỏ rống to một tiếng, bay qua, dường như thú tinh Long thần có cảm ứng, dừng lại, cũng quay người lại, bay về phía Vật Nhỏ.

Vật nhỏ mở mồm to ra, một ngụm nuốt bay đến thú tinh Long thần vào, ngay ở lúc nó muốn trở lại trong triệu hồi thư, ở lúc thú tinh Long thần và chính mình hòa hợp thành một thể, thân thể của Thủy Linh đột nhiên tăng lớn, biến thành một đạo sóng dữ, đánh úp về phía Vật Nhỏ.

"Vật Nhỏ!" Sắc mặt của Hạ Như Phong chợt biến đổi, ở dưới khẩn cấp, thi triển thuấn di, một cái hô hấp đã đến bên cạnh Vật Nhỏ. Nàng nâng chân của mình lên, dùng sức đá về phía Vật Nhỏ, thân thể cao lớn của Vật Nhỏ lập tức bị nàng đá bay ra ngoài.

Sau khi Vật Nhỏ bay ra ngoài, sóng dữ đã đến gần thân thể của nàng, trơ mắt nhìn sóng dữ nuốt nàng vào, trong lòng Vật Nhỏ đau xót, nước mắt như trân châu chảy xuống, hét lớn: "Không được, chủ nhân."