Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 37




Ngồi xe ngựa nửa ngày, Hoa Dương có hơi mệt mỏi, tạm thời không có hứng thú đi dạo toàn bộ Ninh Viên.

Nước ấm từ phòng nước bên kia đã được đưa tới, Triều Vân, Triều Nguyệt thuần thục hầu hạ công chúa, phò mã rửa mặt và lau tay.

Hoa Dương liếc mắt nhìn Trần Kính Tông, phân phó Ngô Nhuận đang chờ ở một bên: "Phòng bếp đã nấu cơm chưa? Truyền cơm đi."

Nàng không cảm thấy đói, nhưng thân thể Trần Kính Tông cường tráng, khẩu vị cũng tốt, lúc này đã qua buổi trưa, hắn có thể đã đói bụng.

Ngô Nhuận cười nói: "Phùng công công đã sớm chuẩn bị, nô tỳ sai người đi thúc giục."

Nói xong, hắn ta hơi khom lưng rời khỏi, sai bảo những tiểu thái giám khác ở dưới mái hiên, đợi sau khi xong việc mới tiến vào.

Trần Kính Tông liếc nhìn hắn ta vài lần.

Trong cung cũng không coi thái giám là đàn ông, nhưng trong mắt Trần Kính Tông, các thái giám cũng là đàn ông, không nên như hình với bóng đi theo Hoa Dương.

"Phùng công công là ai?" Đưa khăn đã lau tay qua cho Triều Nguyệt, Trần Kính Tông hỏi.

Hoa Dương ý bảo Triều Vân giải thích cho hắn.

Triều Vân cười nói: "Thưa phò mã, Phùng công công cũng là người bên cạnh công chúa chúng ta từ lâu, từ khi công chúa bốn tuổi ông ta đã phụ trách chế độ ăn uống của công chúa, có thể nói, công chúa lớn lên do ăn đồ ăn được nấu bởi ông ta."

Vốn dĩ trước khi công chúa gả vào Trần gia, nàng định mang theo Phùng công công đi cùng, đáng tiếc khi vừa bước xuống bậc thang, Phùng công công bước hụt nên ngã bị thương chân, không thể làm được việc, nên đi phủ công chúa để dưỡng thương trước.

Trần Kính Tông hiểu rồi, bây giờ tất cả những người sống ở Ninh Viên đều là người hầu hạ lâu năm của nàng, chỉ có hắn, phò mã là người mới tới.

Sau khi rửa mặt xong, đôi phu thê đi đến nhà chính.

Phùng công công cũng mang theo bốn tiểu thái giám bưng cơm trưa tới, Phùng công công đi tay không, ở ngoài cửa nhìn thấy công chúa đã xa cách hơn một năm, Phùng công công gần như là chạy bước nhỏ đi vào, quỳ gối trước mặt Hoa Dương nói: "Công chúa, nô tài cũng tính là gặp lại người!"

Trần Kính Tông thấy ông ta đã gần năm mươi tuổi, mặt đầy dầu mỡ bụng to, vẻ mặt cuối cùng cũng đẹp hơn một chút.

Từ khi Hoa Dương bước vào Ninh Viên, nhìn ai cũng cảm thấy thân thiết, giả đỡ Phùng công công dậy, cao hứng nói: "Ta cũng rất nhớ công công, lâu như vậy không ăn cơm do công công nấu, ngươi xem ta có phải gầy đi hay không? "

Phùng công công vừa đứng thẳng vừa ngẩng đầu quan sát chủ tử xinh đẹp nhà mình, đau lòng nói: "Quả nhiên là gầy đi một chút, công chúa yên tâm, bây giờ nô tài đến rồi, công chúa muốn ăn cái gì cứ việc mở miệng, nô tài đều làm ra cho người!"

Trần Kính Tông lén lút khịt mũi, Hoa Dương mới dựa vào đá cầu mới giảm xuống được bảy tám cân, chỉ cần người khác càng khen nàng gầy, nàng càng vui vẻ.

"Đây là phò mã, ngươi còn chưa từng gặp qua." Chủ tớ đơn giản ôn lại chuyện cũ, Hoa Dương giới thiệu cho Phùng công công.

Phùng công công lại cung kính nhìn phò mã gia, cười nói: "Phò mã gia trông rất anh tuấn oai hùng, rất hợp với ngài."

Dựa vào những lời này, Phùng công công đã trở thành người thuận mắt nhất trong phủ công chúa.

Hoa Dương cười qua loa, ngoại trừ bề ngoài và thân thể, từ văn chương đến tính tình, chỗ nào của Trần Kính Tông cũng không xứng đôi với nàng.

"Công công bận rộn một buổi trưa, đi nghỉ ngơi trước đi."

"Vâng, công chúa và phò mã từ từ ăn, nếu có gì không hợp khẩu vị, sai người nói cho nô tài biết, lần sau nô tài sẽ lại sửa thực đơn."

Phùng công công dẫn các tiểu thái giám trong phòng bếp rời đi, Hoa Dương và Trần Kính Tông cũng ngồi dùng cơm.

Dưới sự dạy dỗ của Hoa Dương, lễ nghi khi dùng cơm của Trần Kính Tông đã tốt hơn rất nhiều so với lúc hai người mới thành thân, nhưng Trần Kính Tông không biết là cố ý hay nghĩ như thế nào, chính là không chịu triệt để học xong sự thành lịch của đám người Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông, luôn lộ ra vài phần thô lỗ. Ví dụ như quân tử cho dù gặp được món ăn yêu thích, cũng sẽ không gắp ngay, Trần Kính Tông không chú ý tới điều đó, nếu là món ăn mà Hoa Dương không có hứng thú, hắn có thể ăn được hết đĩa kia.

Hoa Dương đã quen rồi, Ngô Nhuận đứng ở một bên, khó có thể phát hiện mà nhíu mày vài cái.

Dùng cơm xong, Hoa Dương nói với Ngô Nhuận: "Ta nghỉ ngơi một lát, nửa canh giờ sau sẽ tắm rửa."

Ngô Nhuận: "Vâng, lát nữa nô tài sẽ đi bảo phòng nước."

Hoa Dương đi sang phòng bên cạnh, Trần Kính Tông tự nhiên cũng đi theo vào, thuận tay đóng cửa lại, ngăn cách đám cung nữ và thái giám ở bên ngoài.

Hoa Dương vốn muốn Triều Vân nhéo bả vai cho nàng, thấy Trần Kính Tông làm như vậy, nàng lười biếng nằm nghiêng trên giường, sai khiến Trần Kính Tông: "Bả vai mỏi, chàng giúp ta bóp với."

Nói xong nàng thoải mái nhắm mắt lại.

Trần Kính Tông cởi giày, ngồi sau lưng nàng, vừa bóp bả vai nàng vừa nhìn mặt nàng: "Ta biết nơi này rất rộng lớn, như thế nào, nàng thật sự muốn tách ra ở riêng với ta?"

Hoa Dương hưởng thụ lực tay vừa phải của hắn, giọng điệu có chút thờ ơ: "Ngươi hiện tại làm việc, lại dùng chung một thư phòng với ta sẽ không thích hợp, hơn nữa sau này đồng nghiệp có thể tới thăm hoặc thảo luận chuyện vệ sở, đương nhiên phải có sân riêng của mình."

Trần Kính Tông: "Được, Lưu Vân Điện kia để cho ta dùng làm việc, ban đêm ta vẫn muốn ngủ cùng một chỗ với nàng."

Hoa Dương: "Ta nghe nói phụ nhân của các quan khác cũng không có đều ở chung phòng hàng đêm, tách ra ngủ tốt biết bao, ai cũng không cần phải chịu đựng một ít tật xấu của đối phương? Đương nhiên, nếu ta muốn ngươi cùng ngủ, tự nhiên sẽ gọi ngươi tới."

Trần Kính Tông cười lạnh: "Nói như vậy, nàng giống như vương gia kia, ta là thê thiếp trong hậu trạch của nàng, có thể thị tẩm hay không hoàn toàn tùy thuộc vào tâm tình của nàng?"

Hoa Dương nở nụ cười, mở mắt ra, trong mắt đều là sự sung sướng nhìn vào con ngươi của hắn: "Phò mã trên đời này đều là như thế, ngươi giờ mới phát hiện?"

Trần Kính Tông cùng nàng nhìn nhau một lát, bỗng nhiên nắm bả vai nàng, xoay người nàng lại: "Luôn luôn có một hai người không giống người thường."

Hắn bá đạo đè xuống, Hoa Dương bị hắn nắm chặt cổ tay chặn môi, lời trách cứ còn chưa kịp nói hết đã biến thành tiếng nức nở mơ hồ.

Ninh Viên chính là do Tương Vương đời thứ nhất xây dựng, dùng cửa sổ lưu ly, trải qua mấy lần đổi chủ, đều tận lực tu bổ như cũ.

Gió bị ngăn cản, chỉ có ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, phía dưới lại thiêu đốt địa long.

Khi Trần Kính Tông rốt cục buông môi Hoa Dương ra, theo đầu hắn di chuyển xuống, khuôn mặt đỏ bừng của Hoa Dương cũng lộ ra, búi tóc trong lúc giãy dụa đã trở nên lộn xộn, đen nhánh rậm rạp tản ra trên gối, làm cho khung cảnh này càng trở nên hương diễm.

Trong sân mơ hồ có thể nghe được tiếng nói chuyện của Triều Vân, Triều Nguyệt và Ngô Nhuận, Hoa Dương rất sợ bọn họ đột nhiên từ ngoài cửa sổ đi qua, nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong phòng.

Nàng túm tóc Trần Kính Tông: "Ngươi đi kéo rèm cửa!"

Trần Kính Tông liếc về phía cửa sổ, một tay ôm nàng vào trong ngực, một tay kéo rèm lụa thêu hoa mẫu đơn, rầm rầm vài cái, tấm rèm chỉ rộng hai thước đã kéo căng ra phía bên kia, che lấp ánh mặt trời, làm cho trong phòng trở nên tối om.

Trong bóng tối này, Trần Kính Tông càng không kiêng nể gì.

Bởi vì không có chuẩn bị thứ kia, hắn không thể không bỏ dở nửa chừng, chỉ ôm Hoa Dương vào trong ngực, làm cho nàng không có sức lực lại bày ra uy phong của công chúa.

"Còn chia phòng nữa không?" Hắn khàn giọng hỏi.

Hoa Dương mềm nhũn nằm sấp trên vai hắn, muốn cắn hắn một cái để trả thù, thế nhưng cũng cắn không nổi.

Tuy rằng như thế, ngoài miệng nàng tuyệt đối không chịu nhận thua, nói như bố thí: "Niệm tình đêm nay là đêm đầu tiên thăng quan của chàng, ta cho chàng thể diện, cho phép chàng qua đêm ở Tê Phượng điện."

Trần Kính Tông có thể đòi được đêm đầu tiên, cũng không sợ lúc sau mình không đòi được.

Rốt cuộc lo lắng nàng bị đông lạnh, Trần Kính Tông giúp nàng kéo lại từng lớp quần áo bị cởi đến bên hông.

Hoa Dương vẫn còn khó chịu trước sự thô bạo của hắn, cắn không nổi bả vai, nàng cắn vành tai hắn.

Trần Kính Tông phát ra một tiếng cười buồn bực: "Ngày mốt ta sẽ đi vệ sở, nàng dùng sức cắn, để cho người bên cạnh ngươi, thậm chí cả Lăng Châu phủ này đều biết phò mã như ta được nàng sủng ái như thế nào."

Hoa Dương:...

Nàng buông lỏng, lo lắng kéo vành tai Trần Kính Tông kiểm tra, xác định chỉ lưu lại bốn dấu răng nông cạn, lúc này mới yên lòng.

Trần Kính Tông nắm lấy tay nàng, hếch cằm ra ngoài cửa sổ: "Đầu tiên là Chu Cát, sau đó là Ngô Nhuận, những người đàn ông bên cạnh nàng sao lại tuấn tú như vậy?"

Hoa Dương: "Bọn họ là do phụ hoàng mẫu hậu ban thưởng cho ta, một người phụ trách trong phủ, một người phụ trách ngoài phủ, đều là người thường xuyên xuất hiện trước mặt ta, không muốn tuấn tú, chẳng lẽ còn muốn xấu xí tới làm chướng mắt của ta?"

Trần Kính Tông mím môi.

Hoa Dương nhướng mày: "Như thế nào, ngươi tự ti mặc cảm?"

Trần Kính Tông rũ mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Ngay cả nàng cũng không thể khiến cho ta tự ti mặc cảm, bọn họ được sao?"

Hoa Dương:...

Quả thật, với xuất thân của Trần Kính Tông, người bình thường đều đã coi nàng là tiên nữ và tôn kính, chỉ có Trần Kính Tông mới dám thì thầm vào tai nàng trong đêm tân hôn và khen nàng "thật trắng"!

Chỉ cần Du Tú có thể học được một phần tự tin của Trần Kính Tông, đều đã sớm đè ép La Ngọc Yến xuống, sao có đến mức bị một đệ muội gây khó dễ?

Trong sân truyền đến mấy tiếng bước chân nặng nề, là tiểu thái giám mang nước ấm tới.

Hoa Dương âm thầm giật mình, nửa canh giờ trôi qua nhanh như vậy?

Đẩy Trần Kính Tông ra, Hoa Dương bước nhanh vào phòng trong, cởi bỏ toàn bộ trang sức trên đầu, vuốt lại mái tóc dài rối bù, giả vờ chuẩn bị đi tắm.

Trần Kính Tông mở cửa phòng thứ hai, hắn trở lại trên giường, thoải mái dựa vào, dù sao cũng phải chờ Hoa Dương tắm xong mới đến lượt hắn.

Triều Vân, Triều Nguyệt tiến vào, theo sau là Ngô Nhuận.

Thấy Ngô Nhuận nhìn về phía cửa sổ phía nam, Trần Kính Tông sực nhớ ra, đưa tay vén rèm cửa để ánh nắng chiếu vào.

Tầm mắt Ngô Nhuận đảo qua vạt áo lỏng lẻo của hắn, lại cúi đầu xuống.

Hoa Dương đi ra, tóc giống như thác nước xõa ra, hai gò má ửng hồng, quyến rũ hơn bình thường.

Nhìn thấy Ngô Nhuận, Hoa Dương khó tránh khỏi có chút khó chịu.

Theo lý thuyết, thái giám trong cung hầu hạ phi tần thay quần áo là bình thường, Hoa Dương cũng đã chịu ảnh hưởng, từ lâu đã không coi thái giám là nam nhân nữa.

Nhưng khi chân chính chạm qua thân thể nam nhân, lại nhìn dáng người cao lớn của Ngô Nhuận cũng không khác mấy so với mấy văn nhân trong Trần gia, Hoa Dương không còn có thể thoải mái ở chung với hắn ta như khi còn nhỏ nữa.

Đi đến nhà chính, Hoa Dương nâng giọng nói với Ngô Nhuận: "Công công, ta xuất giá đã hơn một năm, thói quen chỉ gọi đám Triều Vân tới hầu hạ bên mình, về sau công công chuyên tâm giúp ta xử lý mọi việc ở Ninh Viên, mỗi buổi sáng lại đây bàn bạc là được."

Ngô Nhuận cười nói: "Đúng vậy, công chúa đã lớn, có đám Triều Vân chăm sóc bên cạnh, nô tài cũng yên tâm."

Dứt lời, hắn ta hành lễ cáo lui.

Triều Vân, Triều Nguyệt đi theo công chúa vào phòng trong.

Triều Vân nhỏ giọng hỏi: "Công chúa bảo Ngô công công chỉ chuyên quản công việc bên ngoại, có phải sợ phò mã gia ghen hay không?"

Hoa Dương: "Không liên quan gì đến phò mã, chỉ là gặp nhiều nam nhân ở ngoài cung, đột nhiên nhìn thấy hắn ta, ta theo bản năng đã coi hắn ta như nam nhân bên ngoài."

Triều Vân hiểu, Triều Nguyệt cũng phụ họa gật đầu.

Thái giám trong cung nhiều như vậy, thân hình và bề ngoài của Ngô Nhuận đều xem như là nổi bật nhất trong số đó, rất nhiều cung nữ đều âm thầm ngưỡng mộ hắn ta, nhưng Ngô Nhuận bắt đầu hầu hạ công chúa từ khi hắn ta mười tám tuổi, đến năm trước công chúa xuất giá, đã hầu hạ được mười ba năm, trong những năm tháng dài đằng đẵng, trong mắt Ngô Nhuận phảng phất chỉ có một mình công chúa, bất kể công chúa xảy ra chuyện gì, Ngô Nhuận vĩnh viễn là người đầu tiên xông ra.

Đáng tiếc công chúa cuối cùng cũng phải xuất giá, công chúa có phò mã, nếm trải dục tình, đối với đám thái giám xung quanh cũng thay đổi thái độ.

Hy vọng Ngô Nhuận sẽ không hiểu lầm, bất kể như thế nào, chủ tử và hắn đều có tình nghĩa ở chung mười mấy năm, phần tín trọng kia tuyệt đối sẽ không thay đổi..

Đến lượt Trần Kính Tông đi ra tắm rửa, hắn đi loanh quanh mấy phòng rồi ra sân nhìn quanh nhưng không thấy Ngô Nhuận đâu.

Tắm rửa xong, Trần Kính Tông tìm được Hoa Dương đang ngồi bên cửa sổ lưu ly phơi tóc, hỏi: "Công công mặt đẹp như ngọc ở bên cạnh nàng sao lại không thấy đâu nữa?"

Hoa Dương đùa nghịch với mái tóc của mình, mắt cũng không ngước lên nói: "Hắn ta có việc quan trọng hơn để làm, để cho hắn ta ở trong nội trạch, chính là đại tài tiểu dụng."

Trần Kính Tông im lặng.

Hoa Dương liếc hắn một cái, nói về chuyện của hai vợ chồng: "Đêm nay chàng ngủ ở sương phòng."

Trần Kính Tông lập tức nhíu mày: "Vì sao?"

Hoa Dương hừ nói: "Trước khi vào thành chàng ở trong xe ngựa nói chuyện đáng, đắc tội với ta, lúc đó ta đã thề với lòng mình, đêm nay nếu để chàng vào cửa, ta sẽ không làm công chúa nữa."

Trần Kính Tông: "..."

Hắn nói chuyện quá mức cũng đã nhiều lần, tại sao trước kia không thấy nàng thề?

Đơn giản là đổi địa điểm, còn có thêm hai trăm thị vệ, cho nên kiếm cớ chơi uy phong với hắn.

Một lúc lâu sau, Trần Kính Tông bình tĩnh nói: "Được, lần này ta nghe lời nàng, lần sau nàng đắc tội ta, ta cũng sẽ nói một lời thề độc."