Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên

Chương 20: 20: Ám Thất Thứ Hai





"Tiểu Bạch..." Trong ám thất, Hướng Linh Băng vẫn dựa trong lòng Hách Liên Tiểu Bạch, hai tay ôm eo cô, "Em xuống như thế nào vậy?"
Mặc dù có phần đoán được là chuyện gì xảy ra, Hướng Linh Băng vẫn mang theo chút chờ mong hỏi Hách Liên Tiểu Bạch.
"Nhảy xuống a." Giọng điệu của Hách Liên Tiểu Bạch có vẻ vô cùng tự nhiên.
"Em..." Nghe được lời nói nhẹ nhàng như vậy, Hướng Linh Băng có chút nghẹn ngào nói, "Em...!Em không sợ...!Phía dưới có nguy hiểm sao?"
"Cũng bởi vì sợ phía dưới có nguy hiểm cho nên mới nhảy xuống a." Giọng điệu của Hách Liên Tiểu Bạch vẫn nhẹ nhàng như vừa rồi, phảng phất như là đang thảo luận với Hướng Linh Băng tối nay ăn gì vậy.

truyện kiếm hiệp hay
Cũng bởi vì...!Sợ phía dưới có nguy hiểm...!nên mới nhảy xuống sao?...
Trong lòng lặp lại những lời này, Hướng Linh Băng cắn môi dưới, mặt nạ phòng độc đã rớt từ lúc rơi từ phía trên xuống, Hướng Linh Băng chôn mặt lên vai Hách Liên Tiểu Bạch, cố gắng đè nén cảm giác muốn khóc lại.
Đây là logic gì vậy, sợ phía dưới có nguy hiểm, còn nhảy xuống, tại sao lại có người ngốc như vậy chứ...
"Giống tỷ tỷ, chị làm sao vậy?" Hách Liên Tiểu Bạch chợt cảm giác bả vai mình có hơi ướt át, tuy chậm chạp nhưng cũng biết đó là cái gì, không khỏi có hơi hoảng loạn."
Không có..." Lắc đầu, lau nước mắt ở trên mặt, Hướng Linh Băng điều chỉnh lại cảm xúc, chui ra khỏi lòng cô, ảo não nói, "Nguy rồi, lúc nãy chụp hình chỉ cầm mỗi camera..."
"A..." Hách Liên Tiểu Bạch hiểu rõ lấy một cây đèn pin ở sau ba lô mở ra sau đó đưa cho Hướng Linh Băng, "Ba lô của em còn ở đây."
Hướng Linh Băng cầm đèn pin, tay kia nắm tay Hách Liên Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, có em ở bên cạnh, thật tốt."
"Hắc hắc..." Hách Liên Tiểu Bạch ngốc nghếch cười vài tiếng, liền lấy đèn pin soi sáng kiểm tra bốn phía, "Đây là đâu vậy?"

Hướng Linh Băng cầm đèn pin chiếu một vòng, cau mày, "Chỉ sợ Trương tổng kia chạm vào bình tro cốt, khởi động cơ quan của ám thất."
Ám thất này rất nhỏ, vách tường bốn phía có phần bóng loáng hơn phía trên mộ thất, nhưng mà, không có bất kỳ cửa ra vào nào.

Hướng Linh Băng đi tới bên cạnh vách tường, nâng tay lên cong ngón lại nhẹ gõ tường để nghe tiếng động, càng gõ càng nghe càng kinh hãi.
Đặc ruột...Chẳng lẽ người xây dựng ám thất này cố tình muốn vây chết người ở trong này sao?Ngẩng đầu nhìn phía trên ám thất cao không thấy đỉnh, Hướng Linh Băng thở dài.

Mà đúng vậy, nếu không có Tiểu Bạch ở đây, nàng rớt từ phía trên xuống, chỉ sợ đã tan xương nát thịt từ lâu rồi.
Lấy góc độ của người tạo ra mộ mà nói, kẻ rơi xuống đây chắc chắn phải chết, cần gì phải lưu lại đường đi ra ngoài chứ?
"Làm sao vậy?" Hách Liên Tiểu Bạch thấy nàng nhíu mày, trái tim không hiểu sao lại đau nhói, giơ tay muốn vuốt nếp nhăn trên trán, trên gương mặt mang theo chút trẻ con không chút nào che dấu đau lòng.
"Tiểu Bạch..." Hướng Linh Băng nâng tay cầm tay cô, "Xin lỗi..."
"Làm sao vậy?" Hách Liên Tiểu Bạch khó hiểu, "Tại sao lại nói như vậy?"
"Chị không nên mang em theo, là chị quá tự tin..." Nước mắt trên mặt Hướng Linh Băng lã chả ướt át, "Nếu như...!không ra được...!làm sao bây giờ?"
Trước kia, nếu gặp khốn cảnh như vậy, nàng sẽ không như thế.

Sinh tử đối với nàng mà nói, từ sau khi bước lên con đường khảo cổ, nàng đã không còn để ý tới nữa.


Nhưng mà bây giờ, có Hách Liên Tiểu Bạch, người luôn làm nàng tâm tâm niệm niệm, người làm cho nàng bắt đầu muốn "Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão*", sao nàng có thể chết được, hơn nữa, còn kéo theo người nàng quan tâm nhất.
[*Nắm tay người cùng đi đến cuối đời ]
Hách Liên Tiểu Bạch sớm đã ném mặt nạ phòng độc trên mặt đi, nụ cười trên mặt không thay đổi, chỉ là con ngươi mang theo chút ấm áp, nhìn thẳng vào Hướng Linh Băng," Tỷ tỷ của em nói, trời không tuyệt đường người, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có cách."
Dừng một chút, Hách Liên Tiểu Bạch lại nói tiếp, "Nếu như, thật sự không ra được, vậy...!cũng là số mệnh của Tiểu Bạch, đã định trước là gặp Giống tỷ tỷ, nhất định phải luôn ở bên Giống tỷ tỷ, vô luận sinh tử."
"Tiểu Bạch...!Tiểu Bạch..." Ngơ ngác nhìn Hách Liên Tiểu Bạch, Hướng Linh Băng chỉ biết kêu tên của cô, một lần lại một lần, từng tiếng từng tiếng ôn nhu hơn trước.

Bị từng tiếng kêu nhỏ đó làm cho tim đập rộn lên, trên mặt cũng toát ra nhiệt khí, Hách Liên TIểu Bạch có chút che dấu gãi gãi sau gáy, ngốc ngốc cười nói, "Giống tỷ tỷ nghỉ ngơi một chút đi, để em đi xem có chỗ nào ra không."
Xoay người nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên tay bị nắm lấy, Hách Liên Tiểu Bạch có hơi kinh ngạc quay đầu lại, chống lại ánh mắt của Hướng Linh Băng, "Làm sao vậy?"
"Đèn pin cho em." Hướng Linh Băng để đèn pin lên tay cô nói.
"Em không cần." Hách Liên Tiểu Bạch lắc đầu, "Em không cần cái này, cũng thấy rõ."
"Thật sao?"
"Thật."
Được trả lời xác định, Hướng Linh Băng lúc này mới cầm đèn pin lại, "Vậy em cẩn thận một chút."

"Ừm."Hách Liên Tiểu Bạch vòng quanh bốn vách tường một vòng, ngưng thần nghe âm thanh xung quanh, ánh sáng từ cây đèn pin của Hướng Linh Băng từ đầu đến cuối đều đi theo thân ảnh của cô.

Đèn pin kia không tính là sáng sủa, bóng lưng của Hách Liên Tiểu Bạch làm Hướng Linh Băng cảm thấy an tâm, cảm thấy có hơi mệt mỏi nên ngồi xuống đất, ánh sáng của đèn pin vẫn đi theo Hách Liên Tiểu Bạch, còn tay kia để lên mặt đất chống người của mình, thì lại đột nhiên sờ được một chỗ không giống với chỗ ngồi bóng loáng của mình.
"Ơ?" Kêu nhỏ một tiếng, Hướng Linh Băng cầm đèn pin chiếu vào chỗ lồi lõm đó.

Trên mặt đất có khắc một đoạn kinh văn, Hướng Linh Băng nhỏ giọng đọc, "Ngã Bất Ứng Hành Tham Nghĩa Phi Nghĩa, Ngã Bất Ứng Hành Sân Nghĩa Phi Nghĩa, Ngã Bất Ứng Hành Si Nghĩa Phi Nghĩa, Ngã Bất Ứng Hành Tà Kiến Nghĩa Phi Nghĩa, Ngã Bất Ứng Hành Tà Định Nghĩa Phi Nghĩa, Ngã Bất Ứng Hành Nãi Chí Nhất Thiết Kiến Thú Nghĩa Phi Nghĩa..."
"Đây là cái gì?" Hách Liên Tiểu Bạch đi đến bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn hồi lâu, khó hiểu hỏi.
"Đây là một đoạn kinh Phật." Hướng Linh Băng cũng không ngẩng đầu lên nói, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn, "Không có khả năng vô duyên vô cớ làm ra Kinh Phật này được, nhất định là có cơ quan."
Kinh Phật? Hách Liên Tiểu Bạch gãi gãi ót, ngồi xổm một bên nhìn Hướng Linh Băng nghiêm túc nghiên cứu kinh Phật, ánh mắt có chút si mê.
"Ngã Bất Ứng Hành Tham Nghĩa Phi Nghĩa, Ngã Bất Ứng Hành Sân Nghĩa Phi Nghĩa, Ngã Bất Ứng Hành Si Nghĩa Phi Nghĩa, Ngã Bất Ứng Hành Tà Kiến Nghĩa Phi Nghĩa, Ngã Bất Ứng Hành Tà Định Nghĩa Phi Nghĩa, Ngã Bất Ứng Hành Nãi Chí Nhất Thiết Kiến Thú Nghĩa Phi Nghĩa*..."
Hướng Linh Băng lại đọc một lần nữa, tự mình lẩm bẩm, "Cái này rốt cuộc có ý gì? Nếu là Cổ Gia Gia nhất định sẽ biết."
[*Ta không ứng với không tham, ta không ứng với không giận, ta không ứng với không si mê, ta không ứng với không ngu muội, ta không ứng với không ác, ta không ứng với tất cả đều không có cảm giác]
"A..." Hách Liên Tiểu Bạch chuyển tầm mắt của mình từ trên người nàng xuống hàng chữ trên mặt đất, "Thật là phức tạp, Hành Tham Hành Sân Hành Si Hành Tà Kiến...!Nghĩa Phi Nghĩa..."
[*Không tham không giận không si mê không ngu muội...không tức là không]
"Từ từ!" Hướng Linh Băng mãnh liệt ngẩng đầu nhìn cô, "Em lặp lại câu em vừa nói lần nữa."
"A?" Hách Liên Tiểu Bạch sửng sốt, sau đó cái hiểu cái không gật đầu, "Hành Tham Hành Sân Hành Si..." Lời còn chưa dứt, Hướng Linh Băng giống như là nhớ tới cái gì, lại đọc mấy chữ đó mấy lần, "Hành Si...!Hành Si..."Suy tư trong chốc lát, Hướng Linh Băng đưa tay xoa hai chữ "Hành Si", hơi hơi dùng sức, quả nhiên hai chữ đó "Răng rắc" một tiếng rồi hãm vào.
Tiếng vang "Ầm ầm ầm" truyền đến, sàn nhà bên phải Hướng Linh Băng chậm rãi trượt ra, lộ ra một cái cửa động, dưới cửa động có một hàng cầu thang thẳng tắp thông xuống phía dưới.


Hách Liên Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nhìn lối ra, lại nhìn người bên cạnh đang hưng phấn, "Giống tỷ tỷ...Cái này...!Mở thế nào vậy?"
"Tiểu Bạch, tìm được lối ra rồi!" Hướng Linh Băng ôm Hách Liên Tiểu Bạch gần trong gang tấc, "Thật tốt quá!"
"..."
Hách Liên Tiểu Bạch ngẩn ngơ, mấy lời vốn định dò hỏi liền nuốt vào trong bụng, giơ tay lên khẽ vuốt lưng người đang ôm mình, "Ừm, tìm được lối ra rồi."
"Chúng ta đi thôi." Hướng Linh Băng ôm cô trong chốc lát, buông cô ra, mặt có chút phiếm hồng, nhưng tay vẫn nắm lấy tay Hách Liên Tiểu Bạch thật chặt.
"Được." Đứng lên, nhìn lối ra kia, Hách Liên Tiểu Bạch lấy kiếm Trạm Lô ra cầm trong tay, còn tay kia thì nắm tay Hướng Linh Băng, "Giống tỷ tỷ, bất kể như thế nào, Tiểu Bạch đều bên cạnh chị."
"Chị biết." Nở một nụ cười ngọt ngào mang theo chút thẹn thùng, Hướng Linh Băng đi theo bước chân của Hách Liên Tiểu Bạch, đèn pin vẫn luôn chiếu về phía trước.
"Cộc, cộc, cộc..." Từ ám thất đi xuống cầu thang, một đường đi xuống, chỉ có âm thanh dẫm lên cầu thang của hai người, cho đến khi chỉ còn cách mặt đất mấy bậc thang, Hách Liên Tiểu Bạch bỗng nhiên dừng bước lại.
"Làm sao vậy?" Hướng Linh Băng hơi khó hiểu hỏi.

Hách Liên Tiểu Bạch không có trả lời, chiếu đèn pin vào chỗ không chiếu tới nhìn hồi lâu, sắc mặt càng ngưng trọng thêm.
"Tiểu Bạch?" Bởi vì phản ứng của cô cũng bắt đầu khẩn trương lên, Hướng Linh Băng cầm đèn pin, cẩn thận chiếu tới phương hướng Hách Liên Tiểu Bạch đang nhìn, liền sởn tóc gáy, thiếu chút nữa hét ra tiếng.

Chỗ đèn pin chiếu tới, có một con quái vật nhìn như rắn lại giống như sâu lông nhìn các nàng như hổ rình mồi.
====================.