Tà Thiếu Dược Vương

Chương 121: Phá trận




Nhậm Kiệt phải đảm bảo mình có thể khống chế cục diện, ít nhất có biện pháp cho cường giả siêu cấp ở Minh Ngọc sơn trang tu luyện này không đến mức mang theo mọi người cùng nhau xong đời mới được. Sau khi phân tích có biện pháp tạm thời bảo đảm, Nhậm Kiệt cuối cùng mới quyết định tiến vào Minh Ngọc sơn trang.
- Tất cả mọi người lên linh thú tọa giá. Nói với Thú bá xong, Nhậm Kiệt cũng đồng thời thông tri tất cả thành viên đội cận vệ, bọn họ nhao nhao vọt lên trên linh thú tọa giá.

Ầm... ngay sau đó linh thú tọa giá đã xông mạnh về phía trước.

Một màn này lập tức khiến cho những người của Minh Ngọc sơn trang đang một mực nhìn chằm chằm bọn họ kia tròn mắt, đây rốt cuộc là đang làm gì.

- Điên rồi!

- Hắn nghĩ rằng dựa vào một cái linh thú tọa giá là có thể phá được phòng ngự của Minh Ngọc sơn trang chúng ta.

- Nếu là như vậy, Minh Ngọc sơn trang chúng ta làm sao có thể sừng sững ở đây ngàn năm.

- Nghĩ gì thế, vậy đều được, bị kích thích rồi!

- Hừ...

Nhìn thấy người bên cạnh Nhậm Kiệt đột nhiên xông lên linh thú tọa giá, mà linh thú tọa giá sau đó gia tốc xông về phía Minh Ngọc sơn trang, những người này của Minh Ngọc sơn trang mỗi người đều liên tục lắc đầu. Đùa gì thế, đây căn bản là chuyện không có khả năng, quả thật là điên... điên...

Đang khi bọn họ cười nhạo, một màn khiến bọn họ không tưởng được xảy ra. Linh thú tọa giá điên cuồng gia tốc xông tới rồi lại không bị bất kỳ ảnh hưởng của trận pháp, không ngừng biến ảo phương hướng, ở trong phần đông trận pháp của Minh Ngọc sơn trang qua lại tự nhiên. Linh thú tọa giá khổng lồ như vậy, nhưng tốc độ biến hóa nhanh khiến người giật mình. Đáng sợ chính là, rồi lại không hề chạm đến một chút trận pháp phòng ngự, công kích.

Điều này làm sao có thể, cho dù là trong Minh Ngọc sơn trang cũng không có mấy người biết cặn kỹ như vậy, cho dù đây không phải là trận pháp hạch tâm nhất nhưng cũng không có khả năng như thế chứ. Cho dù biết, cũng đều không có khả năng rõ ràng đến loại trình độ này.

- Không có khả năng... hắn làm sao có thể rõ ràng trận pháp của Minh Ngọc sơn trang ta như vậy... Ngọc Nhân Long vốn là trong đầu còn đang nghĩ như thế nào đối mặt, ứng đối Lam Thiên cũng đột nhiên giật mình tỉnh lại, dùng sắc lắc đầu. Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.

Nhưng cố tình chuyện tuyệt đối không có khả năng đã xảy ra, hơn nữa ngay ở trước mặt. Chỉ trong chốc lát như vậy linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt đã mang theo người xông vào một nửa. Cho dù chính Ngọc Nhân Long biết tình huống những trận pháp kia nhưng cũng tuyệt đối không có biện pháp thuần thục như thế, khống chế linh thú tọa giá ở trong trận pháp xung kích. Cái này còn không giống như một người, quá khó tin, hắn làm sao làm được. Không ngừng so với mình... còn rõ ràng trận pháp của Minh Ngọc sơn trang. Đây tính là chuyện gì, chẳng lẽ... hắn thật sự có biện pháp tiến vào...

Nghĩ đến đây trong đầu Ngọc Nhân Long ông một cái. Nếu như lại để cho Nhậm Kiệt này tiến vào, như vậy chính mình nhưng là mất hết mặt mũi.

- Người đâu, thất thần làm gì, lập tức biến hóa trận pháp, nhanh... Bị sợ ngây người, trừng mắt ngây ra không dám tin một hồi, Ngọc Nhân Long chợt tỉnh táo lại, lập tức giận quát một tiếng cho người biến động trận pháp. Loại đại trận phần đông trận pháp tổ hợp lại này, biến hóa phần đông, nếu không lại làm sao có thể tồn tại ngàn năm.

Vừa nghe Ngọc Nhân Long hô như vậy, lập tức có người kịp phản ứng, vội vàng bắt đầu biến hóa đại trận.

Lúc này ở ngoài tường thành Minh Ngọc sơn trang, Nhậm Kiệt không ngừng nói cho Thú bá nên biến động như thế nào, đi ra sao, ở trong phần đông đại trận của Minh Ngọc sơn trang qua lại tự nhiên.

Đừng nói là Ngọc Nhân Long cùng những người khác của Minh Ngọc sơn trang bị giật mình, bị dọa đến, cho dù mập mạp ở trong linh thú tọa giá, đám Đồng Cường, Tạ Kiếm trên linh thú tọa giá đều bị làm cho mơ hồ, đều bị khiếp sợ.

Đây là chuyện gì xảy ra? Gia chủ lúc trước là đối với trận pháp cũng có hiểu biết, thậm chí còn dẫn mọi người ở trong yêu thú đại trận chạy ra, nhưng trận pháp này không giống cái bên ngoài.

Huống chi lúc trước lần đầu tiên chưa được Ngọc Vô Song cho vào, gia chủ dường như cũng rất đau đầu, chẳng lẽ... chẳng lẽ đó đều là giả bộ.

Bởi vì giờ khắc này cùng loại gian khổ phá trận lúc trước đó hoàn toàn bất đồng, đây giống như là đi dạo vườn hoa nhà mình vậy quen thuộc, thuần thục.

Ầm... Ầm ầm... Đúng vào lúc này, trận pháp chung quanh đột nhiên biến động, trong đó xen lẫn tiếng sấm rền và những tiếng động khác, thậm chí có một ít trận pháp công kích trực tiếp bị khởi động. Bất kể dẫn phát hay không trực tiếp tiến hành công kích mọi thứ.

- Móa, hiện tại bản gia chủ còn hiểu hơn các ngươi. Cái gì gọi là nhìn thấu, mượn Thánh nhân luận đạo dùng thần thức nhìn thấu trận pháp nơi này cũng không đơn giản là biết làm sao vượt qua. Đối với tổ hợp và biến hóa của những trận pháp này, cho dù người lúc trước bố trí chúng tự mình đến đều không bằng Nhậm Kiệt, huống chi là những người khác.

Vừa rồi Nhậm Kiệt cũng không động thủ, chẳng qua là cho Thú bá khống chế linh thú tọa giá xuyên qua những trận pháp này. Giờ khắc này nhìn thấy bọn họ biến hóa trận pháp hắn cũng trực tiếp nhấc tay, hai tay bấm pháp quyết bất đồng, trong nháy mắt biến hóa mấy chục loại không ngừng đánh vào trong trận pháp chung quanh. Tuy rằng hắn chỉ là dùng khí kình ngưng tụ pháp quyết, nhưng cường độ khí kình của hắn có thể so với chân khí, hơn nữa sự huyền diệu của trận pháp ngay ở chỗ tứ lạng bạt ngàn cân, dùng lực lượng nhỏ bé dẫn động lực lượng thiên địa.

Một khi hiểu được mấu chốt và huyền diệu trong đó, trừ phi chênh lệch quá xa hoặc là trong trận pháp bản thân liền có áp chế của lực lượng nào đó, nếu không liền trở nên hết sức đơn giản. Bản thân Nhậm Kiệt cảnh giới đã đủ cao, cộng thêm mượn trạng thái Thánh nhân luận đạo nhìn thấu trận pháp này, giờ khắc này liền trở nên hết sức đơn giản. Những trận pháp muốn biến hóa kia sau khi pháp quyết hai tay Nhậm Kiệt đánh vào trong nháy mắt toàn bộ không bị những người kia khống chế.

Bùng... bùng... Trận pháp ảnh hưởng lẫn nhau, quấy nhiễu lẫn nhau, cùng một thời gian đều tiêu tan. Trong nháy mắt ở trước mặt đám người Nhậm Kiệt xuất hiện một con đường lớn thông suốt, trực tiếp thông hướng Minh Ngọc sơn trang. Tuy rằng phương hướng này không phải là cửa chính Minh Ngọc sơn trang nhưng một màn này cũng đã tương đương khủng bố.

- Thú bá, xem người đấy. Lúc này Nhậm Kiệt đem trận pháp giải quyết, trực tiếp nói với Thú bá.

Ầm... Ngay sau đó hai tay Thú bá khẽ nhấc lên ấn một cái, ánh vàng trên linh thú tọa giá phía trước càng ngày càng mạnh, trong nháy mắt dưới ánh vàng đó xuất hiện một hư ảnh có hai sừng như ẩn như hiện, sau đó tốc độ chợt gia tăng, ầm ầm xung kích mà ra.

- Các ngươi đang làm gì, ai cho các ngươi thả hắn vào, không ngờ dám không nghe mệnh lệnh của ta. Các ngươi đang tìm chết sao? Giờ khắc này, Ngọc Nhân Long đã nổi bão, hắn cho người biến đổi trận pháp ngăn cản Nhậm Kiệt, hiện tại tốt rồi, không ngừng xuất hiện một con đường cho hắn ta vào.

Tuy rằng nhìn thấy vừa rồi Nhậm Kiệt hai tay bấm pháp quyết, nhưng bởi vì tốc độ hắn quá nhanh, trong lúc nhấc tay hoàn thành, Ngọc Nhân Long căn bản không tin tưởng đó là Nhậm Kiệt làm, cho rằng nhất định là bên trong có người khống chế trận pháp. Bởi vì trận pháp này cũng không phải là một người khống chế mà là nhiều người khống chế một cái.

- Thiếu... thiếu trang chủ, chúng ta không có... Trận pháp ra một số vấn đề... hắn... hắn so với chúng ta càng hiểu biết trận pháp, hắn cải biến trận pháp... Giờ khắc này một người chủ phụ trách khống chế trận pháp ở bên cạnh đã đầu đầy mồ hôi, không ngừng bấm pháp quyết đồng thời liên hệ những người khác, nhưng hiệu quả lại rõ ràng không tốt lắm. Ít nhất trong thời gian ngắn rất khó tiêu trừ cải biến và ảnh hưởng của Nhậm Kiệt đối với trận pháp. Nghe thấy tiếng rống nổi giận của Ngọc Nhân Long, thanh âm của hắn đều có vẻ nức nở. Hắn ta cải biến trận pháp, không có khả năng... Hắn ta so với các ngươi còn hiểu biết trận pháp hơn, làm sao có thể. Đây tuyệt đối là không có khả năng. Nhất định là ở đâu có vấn đề... Ầm... ngay khi Ngọc Nhân Long nghe được tin tức này, hoàn toàn không có biện pháp tintưởng, linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt đã trực tiếp đụng lên tường thành của Minh Ngọc sơn trang. Trên này tuy có các loại phù văn cũng có pháp lực gia cố, nhưng hai cái sừng lớn xuất hiện trước linh thú tọa giá cũng khủng bố dị thường, trực tiếp cắm vào trong đó trong nháy mắt phá hủy phòng ngự chủ yếu, sau đó cả linh thú tọa giá trực tiếp đâm xuyên xông vào.

Ầm... tiếng nổ lớn vang vọng cả Minh Ngọc sơn trang, cả Minh Ngọc sơn trang đều hơi run lên.

Đám người Ngọc Nhân Long thân ở phía trên, cảm giác thân thể lắc lư một cái, ánh mắt của hắn đều không khỏi nhắm lại, trong lòng hận hết mức.

A... A... A... Trong lòng Ngọc Nhân Long đang hò hét. Trời ạ, tại sao lại như vậy, sao lại xảy ra loại chuyện này, không ngừng... không ngừng cứ như vậy đâm xuyên vọt vào. Đây cmn tính là chuyện gì, làm sao có thể, làm sao có thể!

Đây là linh thú tọa giá, cho dù là đại yêu hóa hình đều không có khả năng làm được đến nước này. Cái này cũng quá biến thái, quá khủng bố. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Những người khác của Minh Ngọc sơn trang sắc mặt cũng đều khó coi, lúng túng, tuy rằng lúc này chung quanh không có người khác nhưng tất cả mọi người mặt đều nóng bừng.

Lời vừa mới nói còn quanh quẩn bên tai, giờ khắc này lại bị Nhậm Kiệt cứ như vậy liền vọt vào, còn có chuyện gì càng thêm vẽ mặt, càng khiến người khó chịu, càng khiến người mất mặt như này không.

Hơn nữa tường thành của Minh Ngọc sơn trang cũng không phải là tường thành bình thường, cho dù là yêu thú cấp chín đều không có khả năng trực tiếp phá vỡ. Nếu như tập hợp trận pháp cho dù đại yêu cũng đều không có biện pháp trực tiếp xông vào, trừ phi bọn họ có biện pháp từ không trung tiến vào. Nhưng nếu là như thế, cũng có những trận pháp khác cùng những cường giả siêu cấp khác trong sơn trang ra mặt đối phó.

Hiện tại tốt rồi, kẻ này không ngừng cứ như vậy... như vậy mạnh mẽ đâm xuyên... vọt vào. Cái này trong lịch sử hơn ngàn năm của Minh Ngọc sơn trang là chuyện chưa từng có. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Tất cả mọi người đều không kìm được nhìn về phía Ngọc Nhân Long. Nếu là đổi thành yêu thú như vậy tấn công tiến vào, bọn họ khẳng định sẽ dẫn động những trận pháp khác, triệu tập nhân thủ tiêu diệt. Nhưng vị này vừa mới cùng thiếu trang chủ đánh cược, hơn nữa bọn họ cũng không phải là yêu thú.

Còn có thân phận của bọn họ cũng rất nhạy cảm, vừa rồi Nhậm Kiệt nhưng là không chút lưu tình nói ra, hiện tại muốn giả như không biết đều không được nữa.

Mọi người nhìn về phía Ngọc Nhân Long, trong lòng Ngọc Nhân Long còn khó chịu hơn ai khác, không dám tin hơn ai khác, càng thêm rối rắm khó chịu hơn ai khác. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

Trong đầu Ngọc Nhân Long nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên khóe miệng của hắn hơi giật giật, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

- Người đâu, lập tức tu bổ đại trận, chuẩn bị người chữa trị tường thành. Những người khác theo ta đi đem Nhậm Kiệt kia bắt lại. Ngọc Nhân Long nói, dẫn người đi ra ngoài.

- Thiếu... trang chủ, như vậy chỉ sợ không tốt. Hắn là người của Minh Ngọc Hoàng Triều, còn là gia chủ một trong 5 gia tộc lớn Minh Ngọc Hoàng Triều, vừa rồi còn cùng ngài đánh cược. Hiện tại nếu như... lại bắt hắn, chỉ sợ không ổn. Vừa nghe lời này của Ngọc Nhân Long, phía sau hắn có không ít người thần tình đều có chút khác thường, trong đó có một lão nhân của Minh Ngọc sơn trang rốt cuộc không nhịn được.

Chuyện này liên quan danh dự của Minh Ngọc sơn trang, nếu để cho người biết thiếu trang chủ của Minh Ngọc sơn trang nuốt lời, như vậy đánh mất chính là mặt mũi của cả Minh Ngọc sơn trang.

- Hừ! Ngọc Nhân Long hừ lạnh một tiếng nói: - Nếu hắn có thể vào được, ta cũng sẽ không đuổi hắn ra ngoài, nhưng nếu như hắn không khai rõ ràng từ chỗ nào ăn trộm trận pháp phòng ngự của Minh Ngọc sơn trang ta, như vậy liền không thể không giữ hắn ở trong sơn trang một đoạn thời gian. Đúng! Vừa nghe Ngọc Nhân Long nói vậy, mọi người cũng đều sáng mắt. Vừa rồi hoàn toàn bị Nhậm Kiệt phá trận, đâm xuyên tường thành làm khiếp sợ, rung động, rồi lại quên mất chuyện này. Nhậm Kiệt kia quen thuộc trận pháp của Minh Ngọc sơn trang như vậy, cho dù trận pháp sư cao cấp đều không có khả năng làm được, chỉ có thể nói rõ hắn sớm đã biết thậm chí nghiên cứu thấu triệt mới có thể như thế.

Lý do này ngược lại là ổn, mọi người nghĩ rồi, bước nhanh theo Ngọc Nhân Long ra ngoài.