Tà Thiếu Dược Vương

Chương 130: Dám . . . Không dám?




- Nhân Long, càn rỡ, lập tức quỳ xuống cho lão tổ.

Mới vừa rồi Ngọc Nhân Long đột nhiên cất bước tiến lên phát tác, một hơi đầu tiên là chống đối lão Đan Vương Ngọc Trường Không, sau đó lại nói lời nói này với Nhậm Kiệt, vẻ mặt của Ngọc Thành không khỏi biến đổi. Không nói trước hắn lại dám làm trái với lời nói của lão tổ tông, Nhậm Kiệt này hiện tại hắn thật sự thấy được sự lợi hại, mặc dù không biết hắn làm như thế nào, nhưng nhiều linh ngọc bị hấp thu trong nháy mắt, lão tổ tông được cứu đây là sự thật không thể cãi, Nhậm Kiệt có đại ân đối với Minh Ngọc sơn trang, thật không ngờ hắn nói ...
Sắc mặt của các Thái thượng trưởng lão khác tất cả cũng không khỏi biến đổi, Ngọc Trường Không ở Minh Ngọc sơn trang tuyệt đối là lão tổ tông, nói chuyện cho tới bây giờ nói một không hai, ngay cả các Thái thượng trưởng lão bọn họ cũng không dám nhiều lời, hôm nay thật không ngờ Ngọc Nhân Long chống đối.

Ý định của bọn họ không khác Ngọc Thành, sau đó đều nhìn về Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt này đừng xem tuổi còn trẻ, nhưng chân chính là sâu không lường được, bọn hắn bây giờ nghĩ đến tốc độ kinh khủng lúc ấy Nhậm Kiệt hấp thu linh ngọc cũng cảm giác cả người bốc lên khí lạnh, cho dù tồn tại Thái Cực Cảnh trong truyền thuyết cũng không thể hấp thu linh ngọc với tốc độ nhanh như vậy a.

- Lão tổ, nếu như Minh Ngọc sơn trang thiếu hắn cái gì, Ngọc Nhân Long ta có thể dùng mạng trả lại, nhưng bảo ta xin lỗi hắn, tuyệt không thể, chết cũng không được.

Ngọc Nhân Long quỳ xuống, bất quá cũng là quỳ xuống với một mình Ngọc Trường Không, thân thể ưỡn thẳng, giờ khắc này hắn thể hiện sự cố chấp, ngạo khí vô cùng nhuần nhuyễn.

Ngay cả Ngọc Trường Không cũng không khỏi khẽ cau mày, lời nói của Ngọc Nhân Long hắn tin tưởng, nếu như ép nữa chỉ sợ hắn sẽ lấy cái chết để giải quyết, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không chịu nhận lỗi. Nhưng chính mình chỉ có thời gian một năm, cho dù mình tiêu diệt Cửu Đầu Long Vương, hoặc là làm Cửu Đầu Long Vương bị thương nặng để tranh thủ một ít thời gian cho Minh Ngọc sơn trang, nếu như đắc tội Nhậm Kiệt, Nhậm gia cũng rất phiền toái.

Ngọc Nhân Long cố ý nói ra tình huống của Nhậm Kiệt, là sợ Ngọc Trường Không không biết, nhưng trong lòng Ngọc Trường Không rõ ràng nhất, khi hắn thanh tĩnh thấy Nhậm Kiệt, nghe Nhậm Kiệt chỉ điểm để khống chế được lực lượng, rồi đến mới vừa rồi nói chuyện với Nhậm Kiệt, là hắn biết một việc, bất kể bọn họ đấu như thế nào, Nhậm Kiệt người này tuyệt đối không thể đắc tội, càng không thể để cho hắn trở thành địch nhân.

Huống chi Nhậm Kiệt đúng là cứu mình, cũng gián tiếp cứu mọi người của Minh Ngọc sơn trang, đại ân này là không có biện pháp trả lại, kết quả hiện tại thành như vậy, trong khoảng thời gian ngắn để cho lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng có chút khó khăn không biết nên làm như thế nào.

Hắn hiểu rõ Ngọc Nhân Long, cũng chỉ là lúc nhỏ, hơn nữa biết đây là người thừa kế dòng chính hiện giờ, lại không nghĩ rằng tính cách người này ngạo khí như thế, tính khí to lớn như thế, hơn nữa . . .

- Kiên cường bất khuất a.

Việc này do chính mình dựng lên, nhìn Ngọc Trường Không khó xử, tức giận lúng túng như vậy, Nhậm Kiệt cười nhìn Ngọc Nhân Long, nói:

- Xem ra lúc trước ngươi thua không phục lắm a, hơn nữa hiện tại cũng rất cuồng ngạo, có phải cho rằng ngươi là đệ nhất trong số những người trẻ tuổi hay không?

- Ít nhất trước mắt còn không có người có thể đánh bại ta, không giống cặn bã, phế vật như ngươi, cái gì cũng không phải. Giết ta dễ dàng nhưng muốn ta xin lỗi ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách.

Trong lòng Ngọc Nhân Long càng nghĩ càng giận, từ khi Nhậm Kiệt xuất hiện đến hiện tại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mỗi một chuyện cũng làm cho hắn vừa ấm ức vừa nén giận.

Cho nên hắn càng không phục, càng tức giận.

- Nói như vậy, đánh bại ngươi thì có tư cách làm cho ngươi chịu nhận lỗi phải không?

Nhậm Kiệt vốn không muốn để ý tới Ngọc Nhân Long này, bất quá chuyện đến loại tình trạng này, không muốn để ý cũng không được.

- Đánh bại ta, chỉ bằng ngươi?

Ngọc Nhân Long ngạo nghễ cười lạnh, khinh thường liếc mắt nhìn Nhậm Kiệt một cái, vẫn cố chấp quỳ gối trước mặt Ngọc Trường Không như cũ, ưỡn ngực ngẩng đầu, bộ dạng khí thế đánh chết không phục.

Bởi vì Nhậm Kiệt nói chuyện, những người khác nhất thời cũng không tiện mở miệng nói gì, dù sao giờ phút này Nhậm Kiệt là ngồi cùng một chỗ với Ngọc Trường Không. Ngay cả Ngọc Thành giờ phút này cũng lộ ra vẻ thấp hơn rất nhiều, nhưng thấy Ngọc Nhân Long nói như thế, Ngọc Thành lo lắng nhìn Ngọc Nhân Long một chút, lại nhìn về phía Ngọc Trường Không.

Ngọc Trường Không nghe được lời của Nhậm Kiệt, thế nhưng cũng lộ ra vẻ tò mò, cũng không có ngăn cản hoặc là nói cái gì nữa. Những người khác cũng không tiện nói gì.

Giờ phút này Ngọc Vô Song cũng rất nhức đầu chu cái miệng nhỏ nhắn ra, buồn rầu không biết nên làm thế nào cho phải, chuyện đã như vậy, có gia gia cùng lão tổ tông thấy ca ca cùng Nhậm Kiệt như vậy, bọn họ làm sao cũng không quản, nhưng khi nàng nhìn về phía Ngọc Thành, phát hiện Ngọc Thành cũng là bộ dáng bất đắc dĩ.

- Muốn đánh với ta, ngươi cũng phải thắng người hầu thân cận của ta trước mới được, ngay cả người hầu thân cận của ta cũng đánh không lại, ngươi thật đúng là không có tư cách đấu với ta.

Nhậm Kiệt không nhanh không chậm nói.

Nga, nga, nga ha ha, có trò hay để xem, mập mạp ở một bên thiếu chút nữa hưng phấn tới mức xoa xoa tay, phiếu cơm lão Đại làm như vậy nhất định là muốn lừa gạt người, tiểu tử này hiện tại sẽ thảm a. Bất quá ngay sau đó hắn lại nghĩ một chút, Ngọc Nhân Long này thật đúng là vô cùng lợi hại, trong cùng thế hệ còn không có thấy người khoa trương như hắn, hơn nữa hắn cũng rất thông minh, người như thế thật đúng là khó đối phó.

Quả nhiên, Ngọc Nhân Long vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy đã cười lạnh nói:

- Ta đây có cần cũng tìm thị vệ hay không, so sánh với người hầu theo ngươi, phế vật chính là phế vật, hừ.

- Ngọc Nhân Long, càn rỡ nữa sẽ phạt ngươi . . .

Nghe được Ngọc Nhân Long càng nói càng kỳ cục, trong trường hợp đối mặt với Nhậm Kiệt là đại ân nhân mới vừa cứu lão tổ tông, gián tiếp cứu cả Minh Ngọc sơn trang, Ngọc Thành rốt cục không nhịn được.

Lúc này Nhậm Kiệt ngược lại giơ tay lên ngăn cản Ngọc Thành, nhìn Ngọc Nhân Long nói:

- Đừng tìm lý do, sự tự tin của ngươi không phải bắt nguồn từ thiên phú, thực lực của bản thân mình. Người hầu của ta không phải là thật lợi hại, trên thực tế từ trong ánh mắt của ngươi là có thể nhìn ra, trong thị vệ đội của ta cho dù đội trưởng mạnh nhất ngươi cũng không từng đặt vào trong mắt, người hầu ta nói tuổi nhỏ hơn ngươi, ngươi cũng biết hắn, thanh danh của hắn nói thật còn lớn hơn so sánh với ngươi. Tạ Kiếm, đi vào.

Mới vừa rồi lúc Nhậm Kiệt tiến vào, thị vệ đội cũng đi theo xa xa phía sau, khi Nhậm Kiệt bọn họ tiến vào bên trong người của thị vệ đội chờ đợi ở bên ngoài, lúc này nghe được Nhậm Kiệt nói vậy, Tạ Kiếm từ bên ngoài đi vào. Lúc trước vẫn luôn rất hỗn loạn, hơn nữa Tạ Kiếm luôn luôn lặng lẽ ẩn núp ở bên trong thị vệ đội, phương pháp giấu diếm của hắn đích xác rất đặc biệt, không ai sẽ chú ý tới sự hiện hữu của hắn, cho tới giờ khắc này hắn đi vào mọi người mới chú ý tới sự hiện hữu của hắn, đồng thời tất cả cũng thấy bộ dáng của hắn, còn có . . . Tay trái của hắn. Ngọc Trường Không, Ngọc Thành bọn họ cũng không để ý hắn, bởi vì mấy năm này bọn họ căn bản là không có hiểu rõ tình huống bên ngoài.

- Tả Thủ Tà Kiếm . . . Tạ Kiếm, ngươi lại dám rời khỏi Ngọc Kinh Thành . . .

Hai năm qua Ngọc Nhân Long trông coi Minh Ngọc sơn trang, nhất là tin tức về những người kiệt xuất trong cùng thế hệ hắn càng chú trọng hơn, lúc này liếc mắt một cái liền nhận ra Tạ Kiếm tới, đồng thời cũng rất là giật mình về sự xuất hiện của hắn, sau một khắc mạnh mẽ quay đầu lần đầu tiên nhìn thẳng Nhậm Kiệt.

- Ngươi lại dám chứa chấp hắn?

Chuyện này làm hắn thật sự rất giật mình, Tả Thủ Tà Kiếm vốn chính là thiên tài siêu cấp, kết quả trên đường bị Lam Thiên yêu nghiệt hơn cứng rắn bóp chết, hơn nữa còn hạ các loại phong cấm, ai cũng cho là Tà Kiếm này xong rồi, ngay cả Ngọc Nhân Long gần đây cũng không chú ý tới Tà Kiếm nữa, lại không nghĩ rằng người hầu mà Nhậm Kiệt nói chính là hắn.

- Vừa nghe ngươi nói rằng sẽ không lo lắng, ngươi không phải mới vừa rất kiêu ngạo, rất cứng rắn sao? Nhưng ngươi thốt ra lời này, khí thế đã yếu đi ba phần, thế nào, chuyện tình Lam Thiên không đồng ý ngươi cũng không dám làm sao? Nếu như vậy, ngươi ngạo khí cái gì?

Ách . . . Một câu nói của Nhậm Kiệt, để cho Ngọc Nhân Long thoáng cái không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng cũng mạnh mẽ run lên.

- Hừ, sợ hắn, ta vì cái gì phải sợ hắn, chẳng qua là cảm giác ngươi không tự lượng sức, ngươi để cho một tên phế nhân như vậy tới so với ta, nếu là trước kia có lẽ hắn còn có tư cách này, hiện tại bất quá là Chân Khí Cảnh mà thôi. Bất quá cũng đúng, cho dù hắn phế vật như thế nào, cũng còn mạnh hơn nhiều so với ngươi.

Trong lòng Ngọc Nhân Long kiêng kỵ Lam Thiên, nhưng một cổ ngạo khí cùng không chịu thua, tranh giành làm cho khi hắn nghe nói vậy lập tức phản bác.

Sau khi Tạ Kiếm đi vào thi lễ với Nhậm Kiệt, liền lẳng lặng đứng ở nơi đó, đối với tồn tại cường đại là một trong Bát Đại Vương Giả như lão Đan Vương Ngọc Trường Không, đối với lời của Ngọc Nhân Long cũng không có phản ứng chút nào, cái thế giới này phảng phất không liên quan tới hắn.

- Ngày mai hai người các ngươi so sánh với nhau một phen, nếu như ngươi thắng thì ta lập tức rời khỏi Minh Ngọc sơn trang từ nay về sau không hề đặt chân tới nữa, hơn nữa còn sẽ đích thân xin lỗi ngươi, chẳng những xin lỗi ngươi, còn có thể trở lại Ngọc Kinh Thành công khai nói xin lỗi một lần, để cho Minh Ngọc Hoàng Triều cùng tất cả mọi người trong thiên hạ biết. Mà nếu như ngươi thua, chỉ cần chịu nhận lỗi với hắn, nói thật, ngươi có nói xin lỗi bản gia chủ hay không đối với ta mà nói cũng không có bất kỳ ý nghĩa thực tế, không có bất kỳ giá trị gì, nếu như không phải là lão Đan Vương nhắc tới cái này, ta còn muốn trực tiếp thu một chút linh ngọc.

Lúc Nhậm Kiệt nói đến việc nói xin lỗi đã chỉ Ngọc Vô Song, sau đó nhìn về phía Ngọc Nhân Long, mặc dù không nói gì, nhưng loại khiêu khích này ý tứ hàm xúc nhiều tới không thể nhiều hơn.

A, Ngọc Vô Song cả kinh, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại đột nhiên nhắc tới chính mình, hơn nữa còn dùng phương thức này đánh cuộc cùng ca ca. Nàng không biết chuyện lúc trước của Tả Thủ Tà Kiếm, nhưng nghe lời của ca ca, nhìn lại tình huống của Tạ Kiếm, căn bản không có đạt tới Thần Thông Cảnh, tại sao có thể là đối thủ của ca ca, nàng gấp rút nháy mắt ra hiệu cho Nhậm Kiệt.

- Ca ca là Thần Thông Cảnh tầng thứ ba, hơn nữa lực chiến đấu mạnh hơn so với Thần Thông Cảnh tầng thứ bốn bình thường, trong sơn trang bình thường Thần Thông Cảnh tầng thứ năm cũng không làm gì được ca ca.

Ngọc Vô Song sợ Nhậm Kiệt không biết, vội vàng thông qua thần thức nói cho Nhậm Kiệt.

- Dám . . . hay không . . . dám?

Nhậm Kiệt hướng về phía Ngọc Vô Song gật đầu cười, sau đó nhìn Ngọc Nhân Long, gằn từng chữ nói.

Lúc này ngay cả Ngọc Trường Không, Ngọc Thành bọn họ cũng xem tới mơ hồ, ai cũng không nghĩ tới chuyện phát triển đến loại cục diện này, Nhậm Kiệt này làm việc thật đúng là tà môn, hoàn toàn không ra bài theo như lẽ thường.

- Ngươi không cần kích thích ta, chính ngươi nếu muốn tự tìm sự không thoải mái, muốn chịu nhận lỗi, muốn mất mặt, ta tự nhiên sẽ không khách khí cùng ngươi, nhất là có thể đưa ngươi cút ra khỏi Minh Ngọc sơn trang của ta.

Ngay cả chết còn không sợ, ngay cả lão tổ tông cũng chống đối, bây giờ Ngọc Nhân Long đối với Nhậm Kiệt không khách khí chút nào.

Nhậm Kiệt cũng hoàn toàn không thèm để ý, cười gật đầu xem như chuyện này đã định ra.

- Lão Đan Vương, mượn mật thất tu luyện của ngươi dùng một đêm. Ngoài ra bằng hữu của ta thích dược vật, ta đang giúp Tạ Kiếm cố gắng gia tăng xung kích tu luyện chiều nay, xin chiếu cố nhiều hơn, ném tới bên trong dược phòng cũng không thành vấn đề.

Đến hiện tại, đợi tiếp nữa cũng là không có ý nghĩa, Nhậm Kiệt nói với lão Đan Vương , cũng không khách khí vẫy tay ra hiệu cho Tạ Kiếm đuổi theo.

Vốn là mập mạp vừa nghe nghe Nhậm Kiệt muốn đi, còn muốn nói điều gì đó, nhưng tên mập trắng vừa nghe lời nói phía sau trên mặt lập tức cười như nở hoa.

Xung kích một đêm? Ngọc Vô Song rốt cục không nhịn được lấy tay nắm lấy tóc của mình, trời ạ, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Cho một người cảnh giới Chân Khí đột kích tu luyện một đêm, chẳng lẽ còn có thể đánh qua được Thần Thông Cảnh sao, huống chi ca ca còn không phải là người mới vừa đạt tới Thần Thông Cảnh.

Hừ, Ngọc Nhân Long hừ lạnh một tiếng, thực lực là không giả được, nhìn xem Nhậm Kiệt này rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì, dùng một người đã bị phế bỏ liền muốn so sánh với chính mình, quả thực là đang ngủ mơ giữa ban ngày.

Ngọc Trường Không vốn là nghĩ cố gắng sửa đổi lại quan hệ với Nhậm Kiệt, đồng thời cũng có ý nghĩ báo ân, lại không nghĩ rằng Ngọc Nhân Long quật cường như thế.

Bất quá chuyện đã như thế, hắn cố ý dặn dò Ngọc Thành một tiếng, bảo hắn cũng không cần trách móc Ngọc Nhân Long nặng nề, sau đó để Ngọc Nhân Long rời đi, để cho Ngọc Thành mang theo mập mạp bọn họ rời đi, chính hắn hiện tại cần yên lặng hảo hảo suy nghĩ một chút.

Cửu Đầu Long Vương làm sao biết chính mình xảy ra sự cố khi tu luyện, những người vừa lại âm thầm muốn bắt Vô Song là ai, chẳng lẽ bọn họ biết . . .