Tà Thiếu Dược Vương

Chương 304: Biến đổi thân phận len lén lẻn vào




Vốn Nhậm Kiệt định từ từ làm chuyện này, bởi vì như vậy sẽ càng an toàn hơn. Cứu người không thể gấp, nóng nảy, nếu sống rất dễ mắc sai lầm, đả thảo kinh xà khiến đối phương đề phòng.

Mọi chuyện đều ổn, nhưng không nghĩ tới lúc này lại có tên này nhảy ra. Vừa nghe tên Nhậm Kiệt đã biết là ai tới. Quách Tú!

Không nghĩ tới tên này cũng đạt tới Âm Dương Cảnh rồi. Thần thức men theo tiếng quát buông ra dò xét, phát hiện ra một đám người mới tới. Quách Tú cầm đầu, phía sau gã còn không ít người, hơn nữa lại có một người là Âm Dương Cảnh, chuyện này phiền to rồi.

Trách không được người này tới nhanh như vậy. Trong thời gian ngắn như vậy mà đạt tới Âm Dương Cảnh, dù mượn ngoại lực nhưng cũng cho thấy thiên phú của hắn cực cao hoặc thân thể đặc thù. Với tuổi của hắn đã đạt tới Âm Dương Cảnh, khẳng định là trọng điểm bồi dưỡng của Thánh Đan Tông.

Những chuyện này Nhậm Kiệt không thèm để ý, cho dù cả Thánh Đan Tông y cũng không để ý. Bởi vì trước giờ địch nhân của hắn chưa từng là kẻ yếu, binh tới tướng chặn, nước tới đáp đê.

Chỉ là không biết vì sao Quách Tú tới nhanh như vậy, lại còn hô hào lớn lối, khẳng định sẽ khiến đám người Thiên Hải Đế Quốc kinh ngạc. Bởi vậy Nhậm Kiệt không thể không hành động nhanh chóng.

Đối với tu luyện giả mà nói, Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn cũng không xa lắm, Nhậm Kiệt lắc mình mấy cái đã tới chỗ đám người kia.

- Tại sao lâu vậy mới quay lại, giải quyết tên không biết sống chết kia chưa? Nhậm Kiệt vừa tới trước cửa hàng bán vũ khí, hai gã thị vệ tiến lên hỏi.

- Tên kia rất giảo hoặt, đã giết chết rồi, vừa rồi phát hiện một chút tình huống nhất thiết phải mau báo lên. Nhậm Kiệt vừa nói vừa nhìn quanh, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

- Thái tử và quốc sư đều ở tầng chót, lên đi! Hai gã canh cửa đều là thị vệ tinh anh, đều có tu vi Thần Thông Cảnh đỉnh phong, sao lại nhìn ra được Nhậm Kiệt có vấn đề gì.

- Mẹ nó, bên ngoài náo loạn cái gì vậy? Nhậm Kiệt không phải là gia chủ Nhậm gia sao? - ai biết, hắn là ai vậy? - Chẳng lẽ hắn cũng tới?

Lúc này hai gã thị vệ cũng chú ý tới tình huống bên ngoài. Không chỉ hắn, mà tất cả người ở Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn đều bị hấp dẫn. Bởi vì cái tên Nhậm Kiệt không xa lạ gì với Minh Ngọc Hoàng Triều, gia chủ quần áo lụa là Nhậm gia kia ai mà không biết? Hôm nay sao vậy? Sao đột nhiên có người tới đây gào thét tìm hắn, còn muốn giết hắn. Kẻ nào lớn mật như vậy? Chẳng lẽ Nhậm Kiệt đã tới đến Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, mọi người đều bán tán ầm ĩ.

Quốc sư Mặc tiên sinh Nhậm Kiệt biết người này. Trên thực tế, sau khi từ Minh Ngọc sơn trang trở vè, Nhậm Kiệt đã điều tra người muốn bắt Ngọc Vô Song lúc đó là ai, và cũng không khó tra xét. Dù sao Minh Ngọc Hoàng Triều và Thiên Hải Đế Quốc đối địch nhiều năm như vậy, cho nên không ngừng dò thám tình huống địch quốc. Bởi vậy tài liệu về Quốc sư Mặc tiên sinh cũng rất trọn vẹn.

Trước đó y cũng phát hiện hơi thở của Mặc tiên sinh. Chỉ không nghĩ tới lần này người chủ sự lại là thái tử của Thiên Hải Đế Quốc Hải Lượng. Tên này gan không nhỏ, lại dám tiến vào Minh Ngọc Hoàng Triều làm nhiều chuyện như vậy.

Trong lòng vừa nghĩ vừa tiến vào, cũng không bị trận pháp cách trở, y nhanh chóng lên lầu đồng thời dùng thần thức dò xét tình huống bên trong.

Với thần thức của Nhậm Kiệt, muốn dò xét nội bộ, gần như không có gì có thể cản được y, chỉ trong nháy mắt toàn bộ tình huống 9 tầng đã rõ ràng. Tầng chót có 3 cỗ lực lượng, cũng có hơi thở quen thuộc của Mặc tiên sinh, một hơi thở khác cũng rất quen thuộc, không ngờ lại là của Ngọc Nhân Long.

Cỗ khí tức còn lại chắc là của thái tử Hải Lượng. Con bà nó, nhận ra Ngọc Nhân Long cũng ở đây, Nhậm Kiệt không khỏi mắng thầm, tên này chẳng lẽ điên rồi sao? Không có khả năng à.

Nhậm Kiệt vô cùng khó hiểu. tuy hắn không thích Ngọc Nhân Long, nhưng đáng ra gã sẽ không làm chuyện như vậy mới đúng. Nhưng bây giờ mọi chuyện lại phơi bày ra trước mặt.

Tại tầng 8 lại cảm nhận được mấy cỗ khí tức khác, trong đó có một cỗ hơi thở hơi yếu, bị phong cấm trong một trận pháp. Chỉ có điều chỉ che giấu được người khác mà thôi, còn đối với Nhậm Kiệt lại vô dụng. Bên trong đúng là mục tiêu lần này của y, trang chủ đương thời Minh Ngọc sơn trang, Ngọc Thành.

Nhậm Kiệt dò xét những nơi khác, lại không phát hiện tăm hơi Ngọc Vô Song. Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bị người ta mang đi rồi sao? Còn là...

Vừa nghĩ tới khả năng này, y âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không động thủ. Nếu không muốn tìm Ngọc Vô Song lại càng khó khăn hơn. Hiện tại ít nhất đối phương chưa nhận ra mình, mình còn có cơ hội. Đã phát hiện ra Ngọc Thành, ít nhất cũng phải điều tra Ngọc Vô Song ở đâu mới được.

Về chuyện khác tạm thời không cần để ý.

- Nhậm Kiệt, bản thiếu chủ biết ngươi đang ở đây. Nơi này là địa bàn Thánh Đan TÔng ta, mọi cử động của người đều nằm trong tay ta. Đừng tưởng ngươi trốn là được, nói cho ngươi biết, hom nay không ai có thể bảo vệ được ngươi, ngươi chết chắc rồi. Chết chắc rồi... Tiếng rống giận lần nữa vang lên, lần này có cảm giác áp bách, hiển nhiên người đã tới.

- Tên điên! Nhậm Kiệt thầm mắng một câu, con bà nó còn ở đó mà kêu gào. Cho dù thực lực đã gia tăng tới Âm Dương Cảnh đầu óc vẫn chẳng khác gì lúc ở kinh thành. Nhậm Kiệt vốn không để hắn vào mắt, kết quả lại bị hắn làm đảo lộn kế hoạch. Vừa rồi Nhậm Kiệt đã dùng thần thức thông báo cho mập mạp và đám người Hải Thanh Vân tạm thời tách ra.

Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn tuy không lớn nhưng mỗi chỗ mua bán đều có trận pháp cách trở. Cho nên muốn tìm người cũng không phải dễ dàng. Nhậm Kiệt mặc kệ cho đối phương kêu gào, lúc này y chỉ nghĩ làm sao mới tìm cứu được Ngọc Vô Song. Cho nên vừa đi lên, y vừa định ra đối sách.

Quách Tú đã bay ra khỏi bầu trời của Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn. Phụ thân thân yêu nhất của mình bị Nhậm Kiệt chém giết ở ngay tại hoàng cung, gã tuyệt đối không thể tha thứ. Quách Tú vốn đã hận Nhậm Kiệt thấu xương, mà giờ thù hận lại càng sâu hơn.

Cho nên sau khi biết tin tức gã lập tức rời khỏi Thánh Đan Tông, vốn chỉ mới đột phá Âm Dương Cảnh âm hồn, cho nên không thể bay thẳng một mạch tới đây, đành phải dùng pháp bảo phụ trợ.

Nhưng lần này có Lô Vĩ đầu phục hắn, mà Lô Vĩ lại là Âm Dương Cảnh dương hồn. Bởi vậy có gã mang theo mọi người trực tiếp vượt biển bay tới.

Căn cứ tin tức đám người Nhậm Kiệt đã lên Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, kết quả dùng thần thức dò xét lại không phát hiện ra khiến Quách Tú nổi giận đùng đùng.

- Phong tỏa Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, lục xoát cho bản thiếu gia, không tìm ra Nhậm Kiệt, bất cứ ai cũng không được rời đi. Nếu không phải chết. Quách Tú hai mắt đỏ ngầu, dường như mất đi lý trí quát lên.

- Thiếu chủ, tình huống Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn có chút đặc biệt, cũng không phải là địa bàn của riêng Thánh Đan Tông chúng ta... Một tên thủ hạ nhắc nhở Quách Tú.

- Câm miệng! Quách Tú trợn tròn mắt quát: - Chuyện này còn cần ngươi nói sao, bản thiếu chủ là quốc cữu gia Minh Ngọc Hoàng Triều. chuyện bên Minh Ngọc Hoàng triều bản thiếu chủ tự giải quyết. Nơi này là địa bàn Thánh Đan Tông chúng ta, Nhậm Kiệt tới đây thì tuyệt đối không thể để hắn trốn thoát. Hôm nay ta nhất định phải giết chết hắn.

- Vâng vâng! Tên thủ hạ lập tức vâng lời. - CÒn thất thần làm gì, mau lục soát từng nhà cho ta. Nhìn Quách Tú ngang ngược, Lô Vĩ lại càng cao hứng trong lòng. Ngươi như vậy dễ dụ dỗ hơn. Gã cũng không quen biết Nhậm Kiệt, chỉ nghe qua mà thôi. Đắc tội cũng không sao, cho dù rược họa cũng là Quách Tú làm ra, có Thánh Đan Tông đứng ra sợ gì chứ. Hiện tại gã chỉ cần làm cho Quách Tú hài lòng là được.

Tuy rằng Thánh Đan Tông là thế lực lớn nhất ở nơi này, nhưng quản lý Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn cũng dùng phương thức tự do, hoàn toàn khác với phương thức quản lý nội bộ tông môn. Đừng thấy Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn này không lớn, nhưng thế lực nơi đây không nhỏ, ai mà không có bí mật. Sao lại chịu để người khác lục soát chứ, cho dù tửu lâu cũng như vậy. Nếu để người khác tùy ý lục soát thì sau này còn ai dám tới nữa đây.

Quách Tú căn bản không quan tâm, lúc này gã giận quá mà mất đi lý trí, trực tiếp hạ lệnh lục soát tất cả cửa hàng. Nơi này lập tức náo loạn cả lên.

Nhưng cho dù thế lực lớn có cửa hàng ở đây cũng không có khả năng để người thực lực cao cường ở lại trông coi. Trong lúc náo loạn có không ít người động thủ, nhưng chỉ là cào cấu hò hét một hồi, không ai cản được đám người Lô Vĩ.

Bên ngoài náo loạn là thế, Nhậm Kiệt lúc này đã tới tầng đỉnh.

- Nhậm Kiệt sao lại cũng tới, sao hắn cũng tới nơi này? Tên Quách Tú này có chút đặc biệt, lão tổ Thánh Đan Tông lại chịu hao tổn tâm tư giúp hắn đột phá Âm Dương Cảnh. Nhưng mà còn quá ngây thơ. Nhậm Kiệt đến đây? Hải Lượng thái tử đi tới cửa sổ nhìn cảnh náo loạn bên ngoài mà nhíu mi suy tư. Hắn khinh thường Quách Tú, đồng thời Nhậm Kiệt đột nhiên tới đây lại cảm thấy có chút vấn đề.

- Điện hạ! Lần trước chuyện tốt của cựu thần bị tên Nhậm Kiệt này phá hỏng. Lần này hắn đột nhiên xuất hiện chỉ sợ cũng không phải bình thường, ngài thấy thế nào? Mặc tiên sinh cẩn thận dò hỏi.

- Bên sư tôn còn chưa có tin tức, nhưng bên này thật náo loạn. Hải Lượng nói, cảm nhận có người tiến lên quay đầu nhìn sang.

- Giết có một tên mà giờ mới trở lại được? Hải Lượng khẽ nhíu mày, hiển nhiên bất mãn với thủ hạ. Hắn muốn tạo ra một cường quốc vô tiền khoáng hậu cho nên tuyệt không cho pháp thủ hạ vô dụng.

Mặc tiên sinh ở một tên quan sát, thấy Hải Lượng có vẻ bất mãn, nhìn qua chỉ là một câu nói tùy ý, nhưng gã trống ngực đánh hơn trống làng. Gã biết, nếu tên thị vệ này không cho thái tử một câu trả lời vừa ý, nhất định vận mạng của gã sẽ nguy hiểm. Ít nhất sẽ không được theo Hải Lượng nữa, không còn được cung cấp tài nguyên tu luyện, thậm chí nhuy hiểm tới tính mạng.

Thân là Thái tử Thiên Hải Đế Quốc, thân là đồ đệ Hải Vương, Hải Lượng có đầy đủ tài nguyên và sự lựa chọn. Cho nên hắn tuyệt không tha thứ thủ hạ mình vô năng.

- Tên kia chạy không bao xa thì bị thuộc hạ giết chế, chỉ là sau đó thuộc hạ phát hiện có người chạy tới cứu hắn nên núp ở một bên xem là kẻ nào. Kết quả lại phát hiện người tới nói về chuyện Hải Vương lão nhân gia. Còn nói Minh Ngọc sơn trang, Ngọc Vô Song gì đó. Gã còn nói quốc sư đã từng xuất thủ ra sao, bố trí giải cứu thế nào.

Bởi vì đối phương rất mạnh, còn có một người là Âm Dương Cảnh âm hồn, cho nên thuộc hạ cũng không nghe được rõ, bởi vậy mới trễ nải.

Nhậm Kiệt cũng hiểu biết một ít lễ tiết Hải Thiên Đế Quốc, y dùng lễ tiết tôn kính nhất khom người xuống, đồng thời làm ra vẻ nóng lòng giải thích.

Trong lúc giải thích, ánh mắt liếc qua Ngọc Nhân Long, trong lòng không khỏi sửng sốt, Ngọc Nhân Long này có chút không đúng à.

Hoàn toàn không có ý thức tự chủ, đây là tình huống bị người khống chế. Tuy y không biết đối phương dùng phương thức khống chế gì, nhưng hiển nhiên gã đã bị khống chế. Trách không được!

- Cái gì? Mặc tiên sinh nghe được lập tức biến sắc. Phải biết chuyện hắn xuất thủ bắt Ngọc Vô Song người biết không nhiều. Cho dù thị vệ cũng không mang đi, giờ nghe Nhậm Kiệt nói hắn không khỏi cả kinh.

Hải Lượng cũng vậy, hắn vốn chỉ hỏi một câu lại quay ra ngoài nhìn tiếp, nhưng không nghĩ tới nhận được câu trả lời kinh hồn như vậy.

Đối phương không ngờ biết rõ tình huống, còn bày ra phương thức cứu người. Hiển nhiên người này thực lực vô cùng kinh người. Hải Lượng lập tức quay sang nhìn quốc sư Mặc tiên sinh. - Sư huynh đảm bảo không ai có thể cướp được Ngọc Vô Song đi. Chỉ là Ngọc Trường Không cũng không tầm thường, gần đây còn ở chung với Long Ngạo, nếu như hắn mới được mấy người này đi giải cứu thì... Mặc tiên sinh nói, giọng điệu có chút không chắc chắn.

- Dù thế nào vẫn nên thông thi cho sư tôn mới được. Hải Lượng không còn tâm tình để ý Quách Tú nữa, y lấy ra một khối ngọc bài, gia trì pháp lực vào trong.

- Vù vù... Chỉ một lát, ngọc bài bay tơi trước người Hải Lượng một thước tản ra ngàn vạn tia sáng. Hình ảnh Hải Vương xuất hiện bên trong, mà tay lão còn ôm một thiếu nữ đang hôn mê. Đúng là Ngọc Vô Song.

- Sư tôn. Trong lúc vô tình thị vệ của ta nghe được có người biết được vị trí của ngài, muốn thiết trí bẫy rập đối phó ngài để cứu Ngọc Vô Song. Không nghĩ tới Minh Ngọc sơn trang phản ứng nhanh như vậy. Sư tôn! Ngài phải cẩn thận hơn. Hải Lượng lập tức đem tình huống bên này nói cho Hải Vương nghe.

- Hả? Hải Vương cũng ngoài ý muốn, nhưng sắc mặt cũng không chút thay đổi, đột nhiên nói: - Bẫy rập? Kẻ nào báo cho ngươi biết tin này? Cô bé này hiện tại đã nằm trong tay ta, cho dù người Minh Ngọc sơn trang, thậm chí người Minh Ngọc Hoàng Triều muốn cứu cũng không thể lấy ra được bẫy rập gì. Cô bé này đang trong tay ta, bọn họ sao dám làm loạn, muốn cứu cũng không dễ dàng như thế.

Mẹ nó, lão già này quả giảo hoạt, đúng là lão hồ ly mà.

Nhậm Kiệt thầm mắng trong lòng. Phản ứng của Hải Vương khiến y lập tức thay đổi sách lược.

- Ầm! Một tiếng nổ vang, chân gia trì pháp lực, cả người Nhậm Kiệt từ trên lầu nhảy xuống, trong nháy mắt đã rơi xuống tầng nhốt Ngọc Thành. - Không xong rồi! Hải Lượng, Mặc tiên sinh lập tức biết tình huống không ổn.