Tà Thiếu Dược Vương

Chương 563: Nguy hiểm!




- Nhậm đại tướng quân. Nhiều năm được ngài chiếu cố, Giang Trấn xin bái tạ.

Giang Trấn thi lễ với Nhậm Thiên Hoành, sau đó thở dài một hơi, phất tay gọi người Trận Tông chuẩn bị rời đi.

Người Trận Tông cũng không dám nói thêm gì nữa, từng người ủ rũ đi theo sau Giang Trấn.

- Sư phụ. Ngài không thể bỏ qua thánh vật kia, ngài còn phải sử dụng nó để đột phá đấy...

Giang Ngộ Chân đi theo Giang Trấn, không nhịn được cục tức này, tức giận nói.

Thánh vật, chẳng lẽ là cái này?

Thanh âm của hắn không lớn, nhưng Nhậm Kiệt vẫn nghe rõ ràng.

Đúng lúc này thần hồn lực Nhậm Kiệt phát hiện tại trung tâm của trận pháp có một cỗ lực lượng bao phủ, xung quanh có rất nhiều trận pháp bảo vệ, Nhậm Kiệt nhanh chóng phá giải.

Rất nhanh hắn phát hiện một khối đá một mặt bóng loáng, bên trên có nhiều văn lộ, cao khoảng ba thước. Bên trên chớp động một cỗ lực lượng đặc thù, cỗ lực lượng này dùng để tránh cho lực lượng bên trong thẩm thấu ra.

- Oanh....

Thần hồn lực vừa mới phá mở trận pháp, vừa dò xét khối đá này, không đợi cảm thụ văn lộ bên trên, Nhậm Kiệt cảm giác có một cỗ lực lượng đặc thù hút lấy mình.

Lập tức thân hình biến mất, cảnh vật biến đổi, giống như đặt mình ở trong một không gian đặc thù, thần hồn lực lại bị nhốt vào trong đó.

Chung quanh có vô số trận pháp đặc biệt vây hãm, cỗ lực hút kia không ngừng hút hắn, muốn kéo hắn vào chỗ sâu hơn.

Trận pháp biến hóa kinh khủng, Nhậm Kiệt cũng thất kinh. Chết tiệt, chuyện quái gì vậy?

Cảm giác nguy hiểm ập tới, cực kỳ nguy hiểm, nếu như mình không nhanh phản ứng nhất định thần hồn lực sẽ bị nhốt vào bên trong khói đá này.

Mà lực lượng xung quanh cũng vô cùng kinh khủng, Nhậm Kiệt cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.

Càng làm cho hắn giật mình là những trận pháp này chỉ là một phần đại trận, cũng có vô số bộ phận trận pháp riêng biệt, bên trong cũng có trận pháp độc lập.

Giống như cấu hình vô tận, mỗi một phần trận pháp đều do vô số trận pháp cấu thành. Điều này làm cho Nhậm Kiệt nhớ lại thời đại khoa học kỹ thuật, có cảm giác như tế vi khoa học, chỉ là bây giờ còn kinh khủng hơn trước.

Thần hồn lực của gã đã đạt tới nửa bước Pháp Thần Cảnh, lại có trình độ trận pháp thâm hậu, nhưng vẫn bị trận pháp này hút vào mà không có chút phản kháng.

Nhậm Kiệt đột nhiên cảm nhận được cảm giác quen thuộc từ khối đá này, má nó. Sao trận pháp của nó giống trận pháp trên tấm bia đá phong ấn Tề Thiên vậy? Chỉ có điều Nhậm Kiệt tới gần không có cảm giác bị tấm bia đá nén ép lại, mà lại có cảm giác bị nhốt giam.

- Chết tiệt, quá nguy hiểm, ra ngoài trước rồi nói sau.

Đây là một kho báu lớn, nhưng bây giờ không thể trễ nải nữa, nếu không nguy to.

Nhưng bây giờ muốn dùng thần hồn lực của mình để thoát khỏi khối đá này thì không có khả năng, Nhậm Kiệt ầm ầm thúc giục đoạn phim, lập tức tiến vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo.

- Ông, ông....

Giang Trấn vừa định mang người rời đi, bỗng nhiên giật mình, mà Nhậm Thiên Hoành cũng giật mình.

Toàn bộ đều kinh hãi nhìn về phía xa xa. Nơi kia có một đạo quang mang phóng lên cao, bên trên có vô số trận pháp lóe lên ánh sáng thần thành.

Trong nháy mắt người ta dường như có cảm giác thấy được huyền bí vũ trụ, dường như nhìn thấu tinh hà, quỹ tích hành tinh. Mọi người có cảm giác mình nhỏ bé vô cùng, tất cả đều giật mình.

- Điều này, điều này không có khả năng...

Giang Trấn há hốc miệng, không dám tin nhìn phía xa. Trận pháp này huyền diệu gấp trăm lần hiểu biết của hắn, điều này làm cho hắn có cảm giác, nhiều năm nỗ lực đều không bằng một phần vạn trận pháp lần này.

Mấy chục năm nghiên cứu để hắn hiểu rõ sự lợi hại của thánh vật này nhất. Nếu không phải có lực lượng Nhậm Thiên Hành để lại lần trước bảo vệ hắn, thì nga cả tư cách nghiên cứu hắn cũng không có, càng không nói dò xét.

Hắn chỉ ở vòng ngoài tìm hiểu cũng đã bị ảnh hưởng. Mà ảnh hưởng này đủ để hắn tìm hiểu, phá giải mới có thành tựu như ngày hôm nay.

Mà lúc này trận pháp thánh vật lại trực tiếp hiện ra, còn đang điên cuồng vận chuyển, hiển nhiên đang đối kháng lực lượng nào đó. Quá kinh khủng đi.

Trận pháp huyền bí vận chuyển, lại có người khiến thánh vật vận chuyển trận pháp.

- Ầm.

Cùng lúc đó mọi người đều cảm nhận được, trên người Nhậm Kiệt có một cỗ lực lượng đặc thù, uy thế vô cùng, không ngờ lại có teher chặn được trận pháp thánh vật kia.

Là hắn, không thể nào, tại sao có thể là hắn?

Giang Trấn hãi hùng nhìn về phía Nhậm Kiệt, ánh mắt giống như nhìn một quái vật, hoàn toàn không tin đây là thật.

Nhưng cỗ uy thế kia chính do Nhậm Kiệt bạo phát ra, hơn nữa hắn còn cảm nhận được cỗ thần hồn lực kinh khủng lúc trước.

Sao có thể, sao lại là hắn?

- Chết tiệt. nguy hiểm thật!

Nhậm Kiệt thở phào một hơi, nếu như chỉ bằng thần hồn lực và hiểu biết trận pháp của mình thì không biết khi nào mới ra được nơi này. Nếu như bị vây ở đây thì phiền toái rồi.

Nhậm Kiệt cảm thấy sợ hãi, lại càng chấn kinh về lai lịch của khối đá này.

Trận pháp Giang Trấn bố trí có rất nhiều dấu vết của khối đá này. Nhưng hắn chỉ biết chút da lông, cho nên hắn lưu luyến cũng là vì cái này. Chắc là thứ do cha mình lưu lại.

Kỳ quái. Tấm bia đá của Tề Thiên vẫn còn hoàn hảo, nhưng tấm bia đá này, dù là tài liệu hay trận pháp bên trong đều gây cho hắn cảm giác cùng cảnh giới với lực lượng phong ấn Tề Thiên.

Nhậm Kiệt kỳ quái, quay đầu nhìn Giang Trấn. Người này muốn đi, nhưng hiện tại Nhậm Kiệt không thể để hắn đi. Chuyện bây giờ đã liên quan tới Tề Thiên, hắn không thể mạo hiểm được. Chuyện liên quan tới Tề Thiên rất trọng đại, tấm bia đá này có liên quan tới Tề Thiên thì càng không thể bỏ qua, huống chi có liên quan tới việc cha mình mất tích.

Vừa rồi Nhậm Kiệt không thèm để ý tới Giang Ngộ Chân, nhưng giờ này Nhậm Kiệt không thể thả hắn ra ngoài, nếu không tin tức lộ ra, để cho tồn tại hữu tâm biết được, tuyệt đối sẽ rước lấy đại họa.

- Giang tông chủ, đắc tội .

Nhậm Kiệt vừa nói, vừa khoát tay cách không nhiếp cầm Giang Ngộ Chân.

- Ối. Ngươi muốn làm cái gì?

Giang Ngộ Chân kinh hô lên, muốn vận chuyển pháp lực chống cựu lại, nhưng lại phát hiện vô dụng.

- Nhậm gia chủ, hạ thủ lưu tình...

Vừa thấy Nhậm Kiệt xuất thủ, Giang Trấn liền thất kinh, muốn ngăn cản, nhưng nghĩ tới sự lợi hại của Nhậm Kiệt, chỉ đành lên tiếng cầu xin.

- Bịch!

Nhậm Kiệt dứt khoát ném Giang Ngộ Chân vào trong viện tử, hai tay biến ảo, thần hồn lực nhanh chóng vận chuyển, trận pháp xung quanh nhanh chóng biến đổi, ngưng tụ, trong chớp mắt đã nhốt Giang Ngộ Chân vào trong một tòa nhà nhỏ.

- Giang tông chủ. Họa là từ miệng mà ra. Ta sẽ không giết hắn, chỉ giam hắn ba năm. Ba năm sau nếu không biết hối cải, ai cũng không bảo vệ được hắn. Hơn nữa chúng ta cũng phải từ từ nói chuyện một chút.

Nhậm Kiệt chậm rãi nói.

Nhất định phải lưu lại Giang Trấn, ít nhất mình phải biết chuyện về tấm bia đá, và chuyện cha mình mất tích, không thể để cho bọn họ cứ vậy rời đi được.

- Ông, răng rắc...

Đúng lúc này, Nhậm Kiệt đột nhiên cảm thấy ngọc bội chứa bản mạng khí tức của Đan Diệu nơi ngực chấn động, sau đó xuất hiện vết nứt.

Nhậm Kiệt lập tức biết không ổn, móc ngọc bội ra nhìn thì thấy bên trên có ít vết nứt, khí tức cũng hơi yếu.

Đan Diệu đang gặp nguy hiểm, bị trọng thương. Nhậm Kiệt rõ ràng cảm nhận được khí tức của Đan Diệu đang nhanh chóng di chuyển cách đây mấy vạn dặm.

- Vèo, vẻo...

Thân hình nhanh chóng vọt ra, Nhậm Kiệt bước ra một bước, trực tiếp thoát ra khỏi không gian hạch tâm trận pháp, đồng thời dùng thần hồn lực khống chế, linh khí chung quanh nhanh chóng ngưng tụ, tạo thành trận pháp xoay tròn quanh đám người Trận Tông.

- Giang tông chủ. Nếu như các ngươi có thể phá được trận này, quyền chủ động sẽ thuộc về ngươi. Ngươi muốn thế nào cũng được. Bảo gồm mang tên hư hỏng kia. Nếu như không được, vậy chờ sau khi bổn gia chủ trở về, chúng ta phải nói chuyện một chút.

- Thần hồn hiện hình, thần hồn ngưng trận...Thật sự là hắn làm, vừa rồi cũng là hắn....

Giang Trấn thần hồn nát thần tính, trong lòng quá rung động đứng ngây ra.

Đúng là Nhậm Kiệt rồi, vừa rồi cũng không phải trận pháp Tông sư đỉnh cấp gì, mà chính do Nhậm Kiệt làm. Hắn mới bao tuổi? Sao có thể chứ?

Nhưng mà hành động của Nhậm Kiệt cố tình nói cho hắn biết đây là sự thật.