Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 157




Ý tưởng của Quân Lạc Trần rất táo bạo và to gan, cũng là một phương hướng suy nghĩ tốt.

Dù sao thì sức mạnh hỗn độn không phải là sức mạnh mà người thường có thể có được. Cẩn thận suy tính, có lẽ cũng chỉ có nam chính là thiên thần trong nguyên tác này mới có khả năng đạt được.

“Đúng rồi, Ân Quảng Ly đâu?” Ngu Sở hỏi.

“Giữa trưa hôm qua Tây Bắc bỗng nhiên phát ra sức mạnh hỗn độn, đoán chừng sẽ xảy ra tình huống dị thường, trên người hắn có ma huyết của ta, ta sợ sẽ làm đối phương phát hiện nên đã để hắn ta trở về Ma giới trước.” Quân Lạc Trần đau đầu nói, “Tuy nói sự xuất hiện của người này quấy rầy kế hoạch vốn có của ta, nhưng cũng là không có cách nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước.”

Ngu Sở gật gật đầu, nàng lại nói, “Huynh và hắn ta đều có sức mạnh hỗn độn, hiện giờ giới tu ma đã thành địa bàn của người này, hắn ta sẽ không phát hiện ra huynh chứ?”

“Không đâu, thân thể này của ta chỉ do một mảnh linh hồn nhỏ tạo thành, không được coi là mạnh mẽ. Sức mạnh của ta đều ở chỗ nguyên thân ở Ma giới, vẫn có thể ẩn nấp một thời gian ngắn, nhưng đoán chừng cũng không lâu lắm.”

Ngu Sở tự hỏi trong chốc lát.

Tuy nói bọn họ hiện giờ đánh vào “trong hang địch”, nhưng nếu thật sự giống như Quân Lạc Trần suy đoán, kẻ địch đã từng là nam chính chủ thần, vậy thì chuyện này phiền phức rồi.

Nếu tùy tiện ra tay, chỉ dựa vào sức mạnh của nàng và Quân Lạc Trần, có lẽ không chỉ không thể đánh thắng đối phương, mà sẽ còn khiến đối phương phát hiện ra nữa.

“Nơi này không phải chỗ để ở lâu.” Ngu Sở nói, “Chúng ta điều tra thêm một chút, sau đó rời Ma Vực trước rồi quay trở về sẽ bàn bạc kỹ hơn.”

Hai người ở lại thành Bất Diệt thêm một ngày nữa, bọn họ phát hiện những ma tu đang xếp hàng kia đại khái có một phần năm là đã được Ma thần “ban ân”, có được năng lượng mạnh mẽ hơn nhiều so với trước đây.

Chỉ là, năng lực của những ma tu này tăng mạnh, bọn chúng hoành hành ngang ngược trong Ma Vực, các giai cấp và trật tự được các thế lực ở Ma Vực xây dựng ra cũng bởi vậy bị phá vỡ toàn bộ, trong thành Bất Diệt, nơi nơi đều là ma tu đang ẩu đả nhau.

Trong vô hình, Ma Vực bị bao phủ bởi một bầu không khí nặng nề khiến lòng người nóng nảy.

Rất rõ ràng là, không phải tất cả ma tu đều vừa lòng với sự xuất hiện của Ma thần. Những tên đã đạt được sức mạnh, hoặc là đám ma tu khát vọng sức mạnh nổi lên tranh chấp với thế lực Ma tộc vốn có.

Vốn dĩ Ngu Sở muốn xem xem vị “Ma thần” này không biết có lộ diện hay không, kết quả là, hắn ta vẫn luôn tránh né ở trong điện Ma Sơn chưa từng lộ diện.

Nhìn tình huống càng ngày càng không đúng, để đề phòng bất trắc xảy đến, Ngu Sở quyết định dẫn theo Quân Lạc Trần rời đi trước.

Khi hai người đang chuẩn bị ở Ma giới, thì trong các Ma thành lớn khói mù nổi lên bốn phía, ánh lửa hừng hực, nơi nơi đều lâm vào tình cảnh hỗn loạn.

Ma vực vốn có sắc trời tối tăm, bây giờ thế lực các bên đốt lửa lớn, chiến đấu với nhau, trông tựa như tận thế.

Trong hỗn loạn, khí tức hỗn độn dường như càng nồng đậm hơn.

Trước khi bọn họ rời đi, vừa lúc gặp một người tu tiên đang mai phục thì bị một ma tu tìm được, có vẻ như hắn đã bị cầm tù mấy ngày, y phục trên người rách tung toé, trên thân thể toàn là vết thương, bị mấy tên ma tu kia đẩy đi diễu hành trên phố.

Biểu cảm của người này đã tuyệt vọng, đờ đẫn nhìn hết thảy mọi thứ.

Ngu Sở để Quân Lạc Trần ở ngoài thành chờ nàng, Quân Lạc Trần tuy rằng không quá yên tâm, nhưng vẫn nghe theo nàng mà rời khỏi thành Bất Diệt trước.

Chờ đến khi xác định Quân Lạc Trần đã an toàn, Ngu Sở mai phục ở trong thành, đợi khi thời cơ chín muồi, nàng bỗng nhiên ra tay, đánh cho đám ma tu vây quanh người tu tiên hồn phi phách tán, sau đó bắt lấy cổ áo của người này, nhanh chóng dẫn hắn rời xa Ma Vực.

Cho dù có ít ma tu được tăng thêm sức mạnh nhờ sức mạnh hỗn độn, nhưng còn lâu mới là đối thủ của cao thủ Đại Thừa.

Ngu Sở đột nhiên tập kích, lại lập tức rời đi, đám ma tu căn bản là không phản ứng kịp.

Ngu Sở mang theo tu sĩ kia ngự kiếm phi hành, người tu tiên này vốn đã tuyệt vọng, không nghĩ tới bỗng nhiên mình sẽ được cứu trợ, nhặt về một cái mạng. Thương thế của hắn quá nặng, ngay cả ngồi không cũng không vững.

“Vị, vị đạo hữu này… Đa tạ ngươi đã cứu ta.” Hắn ta suy yếu nói, “Nếu không có ngươi, chỉ sợ là ta đã sớm chết trong tay mấy ma nhân kia rồi.”

“Ngươi là người của môn phái nào?” Ngu Sở hỏi.

“Ta là người của Bách Trượng Phong.”

Ngu Sở khẽ gật đầu.

“Hiện giờ thế đạo thay đổi, ngươi nhanh chóng trở về môn phái phục mệnh, dưỡng thương cho tốt đi.”

Nàng thả người này xuống một chỗ cách Bách Trượng Phong mấy chục dặm, đối phương ngàn ân vạn tạ.

Quay trở lại, Ngu Sở và Quân Lạc Trần hội họp, hai người chạy tới Tinh Thần Cung.

Lúc sắp đến gần kết giới sương mù, Quân Lạc Trần rất tự nhiên chuẩn bị đi vào động phủ trước đây Ngu Sở từng giam giữ hắn, nhưng lại bị Ngu Sở níu lấy cánh tay.

“Cùng ta trở về môn phái luôn đi.” Ngu Sở nói.

Quân Lạc Trần hơi không dám tin tưởng mà mở to hai mắt.

“Thật sao?” Hắn thụ sủng nhược kinh, nói, “Nhưng mấy đệ tử của nàng đều chán ghét ta…”

“Chỉ cần bên người ta có nam nhân, bất luận là ai thì bọn họ đều sẽ chán ghét cả.” Ngu Sở nói, “Hiện giờ đã xuất hiện cường địch, ở trong dãy núi có kết giới mà hệ thống cung cấp sẽ an toàn hơn một chút.”

Quân Lạc Trần nhìn chăm chú vào Ngu Sở, hắn cong cong khóe miệng, khẽ gật đầu, tùy ý Ngu Sở túm tay của mình tiến vào bên trong kết giới sương mù.

So với thế giới bị ô nhiễm bên ngoài, Huyền Sơn Cổ Mạch bên trong kết giới sương mù quả thực giống như là thế ngoại đào nguyên [*], bầu trời vẫn cứ xanh thăm thẳm, dãy núi cây xanh mang sức sống bừng bừng, linh khí càng dồi dào, một chút tạp chất cũng không có.

[*] Thế ngoại đào nguyên: Nơi tách biệt thế sự, ở đó con người ta sống yên vui và hạnh phúc, nôm na như chốn bồng lai tiên cảnh.

Đi vào bên trong kết giới này tựa như được chữa lành vậy, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn.

Đây là lần đầu tiên Quân Lạc Trần đi vào nơi này, hắn nhìn chăm chú vào dãy núi con sông trong kết giới, còn có môn phái to lớn nối dài không dứt bên kia, trong mắt không khỏi ánh lên chút tha thiết và hâm mộ.

Hai người dừng chân ở quảng trường trên ngọn núi chính, các đồ đệ ở các nơi trong môn phái đều chạy lại đây, Ngu Sở nhận thấy được hô hấp của nam tử bên người đột nhiên dồn dập hơn, tựa như khi đối diện với đồ đệ của nàng, hắn cảm thấy căng thẳng đến cừng đờ.

“Sư tôn!”

Các đồ đệ đều vây xung quanh Ngu Sở, bọn họ sốt ruột mà hỏi: “Người có khỏe không? Nhiều ngày trôi qua như thế rồi, người đã đi đâu vậy ạ?”

Bọn họ chỉ lo quan tâm đến Ngu Sở, thậm chí, trước chuyện nàng dẫn Quân Lạc Trần trở về cũng chưa có thời gian mà suy xét.

“Ta vẫn khoẻ.” Ngu Sở nói, “Ở phía Nam mấy ngày gần đây thế nào rồi?”

“Sư tôn, chúng ta đi vào trong nói chuyện đi, nhất định là người đã mệt mỏi rồi.”

Các đồ đệ ôm lấy Ngu Sở muốn vào phòng, Lục Ngôn Khanh nhìn Quân Lạc Trần đang đứng một bên.

“Quân tiên sinh cũng vào đi ạ.” Cậu chậm rãi nói, “Đi vào nói chuyện.”

Quân Lạc Trần ngẩn ra, sau đó thì nhẹ nhàng gật đầu, đi theo bên cạnh Lục Ngôn Khanh vào chính điện.

Sau khi đi vào, mọi người đều đã ngồi vào vị trí, Thẩm Hoài An đi lấy khay trà và quả khô tới, đặt ở trên bàn.

“Sau khi người rời đi, chúng con đã từng đi dò xét thành Vân.” Lục Ngôn Khanh nói, “Từ chỗ đệ tử của các môn phái tu tiên khác nghe ngóng được, dường như mấy ngày nay rất nhiều môn phái đều xuất hiện những chuyện quái lạ, có một vài đệ tử môn phái tu tiên nhập ma, tu vi bỗng nhiên tăng vọt, nhưng người thì trở nên điên cuồng nóng nảy, hiện giờ đã bị người trong môn phái giam giữ lại rồi.”

“Nhập ma?” Ngu Sở nhíu mày.

Bình thường mà nói, nhập ma là một chuyện rất khó khăn, chỉ khi hận thù cực đoan hoặc là cảm xúc quá mức kịch liệt mới có thể dẫn đến khả năng tu sĩ nhập ma.

Các đệ tử của mấy môn phái kia đang êm đẹp tu luyện, bỗng nhiên lại bị như vậy, rất có thể có quan hệ với sức mạnh hỗn độn.

Nếu loại sức mạnh này ảnh hưởng đến nội tại của người tu tiên, vậy thì hơi phiền phức rồi.

Ngu Sở kể lại đại khái chuyện nàng nhìn thấy khi ở Tây Bắc và Ma Vực cho các đồ đệ nghe, biểu cảm của mọi người trong Tinh Thần Cung không khỏi nghiêm túc lên.

“Thật là khó hiểu. Rốt cuộc “Ma thần” là chỉ người kia, hay là chỉ Quân tiên sinh vậy chứ?” Lục Ngôn Khanh nghi hoặc mà hỏi.

Ngu Sở lắc lắc đầu.

“Bây giờ dự đoán thế nào đã không quan trọng nữa.” Nàng nói, “Ma thần này ở Ma Vực mời chào thuộc hạ, sức mạnh hỗn độn phủ kín cả Đại Lục, có khả năng đủ mạnh để gây ảnh hưởng đến người tu tiên, chỉ sợ là đại chiến sắp đến rồi.”

“Sư tôn, chúng ta phải làm gì đây?” Thẩm Hoài An hỏi.

“Trước mắt xem tình hình phát triển như thế nào đã, không cần phải nóng vội.” Ngu Sở nói, “Ta muốn gặp mặt thương nghị với các môn phái khác một chút.”

Các đồ đệ đồng ý.

Bọn họ nhìn ra Ngu Sở muốn nói chuyện riêng với Quân Lạc Trần, tuy rằng trong lòng không quá yên tâm, nhưng vẫn rời khỏi chính điện đến thư phòng bên cạnh.

Chờ khi các đồ đệ đều đã rời khỏi, Ngu Sở mới chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Ta đã làm nhiều thay đổi như vậy, nhưng cuối cùng vẫn đi đến bước đường này.” Ngu Sở mệt mỏi nói, “Có lẽ trận Tiên – Ma đại chiến cuối cùng trong nguyên tác vẫn không thể tránh được.”

“Có thể đây cũng là một chuyện tốt.” Quân Lạc Trần an ủi nàng nói, “Không phá thì không xây được. Ít nhất thì người tu tiên và ma tu có lẽ có thể cùng nhau chiến đấu với Ma thần, vẫn tốt hơn là làm thương tổn đến nhau.”

Ngu Sở khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi phức tạp.

Nếu quả thật đối phương là thiên thần giáng thế, vậy thì thật sự sẽ hơi phiền phức rồi.

Càng đừng nói đến, dù cho có tình huống dị thường xảy đến, nhưng để người tu tiên liên thủ với người tu ma vẫn là chuyện không có khả năng.

Buổi chiều, Vũ Hoằng Vĩ liên lạc với Ngu Sở, bảo nàng tới tham gia đại hội các môn phái.

Ngu Sở dẫn theo Lục Ngôn Khanh đến hội trường trước, phát hiện lần mở họp này hình như là lần nhiều người tới nhất, cũng đầy đủ nhất.

Chỉ cần thuộc về danh môn chính phái, bất luận là môn phái lớn hay nhỏ, chưởng môn hay các trưởng lão đều được mời lại đây mở họp như nhau, toàn bộ hội trường có mấy chục sư phụ ngồi, cùng với vài vị lão tiền bối của Thiên Đạo Minh.

Trong hội trường, đông đảo người tu tiên nhỏ giọng nghị luận, cảm xúc trầm trọng không nén được mà lan tràn trong không gian.

Từ khi có ghi chép tới nay, dường như ở Cửu Châu Đại Lục chưa bao giờ xuất hiện chuyện như vậy.

“Yên tĩnh!” Minh chủ Thiên Đạo Minh, Thái Thăng chân nhân, mở miệng nói.

Ông nhìn tất cả các chưởng môn, trưởng lão của các môn phái một cách chăm chú.

“Nói vậy là mọi người đều đã phát hiện một nguồn sức mạnh không bình thường, rất nhiều môn phái đã xuất hiện đệ tử bị phát điên.” Thái Thăng chân nhân nói, “Đối với sức mạnh hỗn độn này, Vũ chưởng môn đã cùng với các chưởng môn, trưởng lão khác đi Tây Bắc tra xét, xác định nơi đó có kẻ địch không rõ lai lịch.”

“Căn cứ vào các tư liệu và manh mối hiện có, chúng ta hoài nghi người tạo thành hết thảy những chuyện này, chính là “Ma thần” tái sinh trong miệng ma tu. Căn cứ vào manh mối do Bách Trượng Phong nằm vùng mà có được, hiện giờ Ma Vực đã bị sức mạnh hỗn độn bao phủ, người tu tiên không thể tiến vào, đám ma tu cũng ngo ngoe rục rịch.”

Khái niệm “Ma thần” chỉ ở trong mấy đại môn phái mới biết, người của giới tu tiên đều không biết. Thái Thăng chân nhân vừa nói lời này, mọi người mang thần sắc khác nhau, có giật mình, có nghi hoặc, cũng có người lo lắng sốt ruột.

“Chúng ta càng nghi ngờ, có lẽ Ma thần sẽ mang theo đám ma tu tấn công tới, bắt đầu một lần Tiên – Ma đại chiến nữa.” Thái Thăng chân nhân nói, “Ta hy vọng tất cả các chưởng môn, trưởng lão của các môn phái đều có thể thời thời khắc khắc chú ý đến tình hình trong môn phái của mình, hơn nữa, phải làm tốt công tác chuẩn bị nghênh địch.”

Họp xong, Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ gặp mặt, hai người đi về phía Phái Tu Thiên.

“Trong môn phái của ta cũng xuất hiện đệ tử bị phát điên, nhưng chỉ có một người.” Vũ Hoằng Vĩ nhíu mày nói, “Trước đó ta đã tra xét thân thể của hắn, dường như trong cơ thể của hắn đã bị sức mạnh hỗn độn quấy nhiễu.”

Vũ Hoằng Vĩ nói, “Giống như là, năng lượng này cho hắn tu vi nhưng lại cũng khống chế tư duy và cảm xúc của hắn.”

Ngu Sở nói chuyện nàng nhìn thấy và nghe được khi ở Ma Vực cho Vũ Hoằng Vĩ.

“Cho nên, chuyện này gần như có thể xác định là bởi vì “Ma thần” kia gây nên. Sức mạnh mà hắn ta cho những ma tu kia có vẻ rất giống sức mạnh làm ảnh hưởng đến đồ đệ tu tiên.” Vũ Hoằng Vĩ nhíu mày nói, “Có lẽ đây là một cách để hắn ta khống chế người khác, khiến tất cả những người có được sức mạnh của hắn đều sẽ bị khống chế mà làm theo ý hắn?”

“Rất có khả năng.” Ngu Sở nói, “Hiện giờ còn chưa tìm được nguyên nhân và quy luật khiến các đệ tử phát điên nhập ma, chúng ta phải cảnh giác nhiều hơn.”

Vũ Hoằng Vĩ gật gật đầu.

Ông lại hỏi, “Quân Lạc Trần đâu?”

Ngu Sở trầm mặc trong chốc lát mới đáp lời, “Ta đã dẫn huynh ấy đi rồi, quả thật là huynh ấy không liên quan đến những việc này.”

Vũ Hoằng Vĩ thở dài một tiếng.

“Đối đầu kẻ địch mạnh, cô vạn sự phải cẩn thận mới được.” Ông nói, “Nếu thật sự xảy ra đại chiến, những đồ đệ bảo bối kia của cô, cô có thể chịu được mà cho bọn chúng đi tham gia chiến đấu không?”

Ngu Sở không trả lời, qua vài giây, nàng khẽ nói, “Được rồi, ta đi về trước, giới tu tiên bên này có việc lại liên lạc sau.”

Trên đường trở về, trong lòng Ngu Sở cũng hơi mờ mịt.

Ban đầu nàng ỡm ờ thu nhận Lục Ngôn Khanh, sau đó đã không hề phản cảm việc thu nhận mấy đứa nhỏ có tư chất cực cao làm đồ đệ nữa. Ý nghĩ khi đó của nàng là muốn tự mình bồi dưỡng mấy đồ đệ này thật tốt, nếu tương lai xảy ra đại chiến thì để bọn họ góp một phần sức lực.

Nhưng bây giờ các đồ đệ đều đã trưởng thành, mắt thấy đại chiến gần ngay trước mắt, tâm tình của Ngu Sở cũng đã hoàn toàn đổi thay.

Nàng không chỉ không hy vọng đồ đệ của mình tham gia đại chiến, thậm chí còn có một loại suy nghĩ muốn bọn họ vẫn luôn ở yên trong môn phái không cần phải đi ra ngoài.

Hơn nữa, có thể là bởi vì hướng đi của thế giới hiện giờ đã không còn quan hệ gì với nguyên tác nên tuyến thời gian cũng lộn xộn.

Trong nguyên tác phải trải qua tuyến thời gian rất lâu dài, đến khi xảy ra Tiên – Ma đại chiến, các đệ tử tráng niên tài tuấn kia của nàng, tu luyện so với bây giờ ít nhất cũng phải nhiều hơn chục năm, thậm chí là cả trăm năm, tu vi bình quân cao hơn một vài cấp.

Nhưng bây giờ, trận đại chiến này xảy ra quá sớm, sớm đến nỗi Ngu Sở còn không muốn cho bọn họ ra ngoài đối mặt với nguy hiểm.

Một mặt khác, Ngu Sở biết ý nghĩ của mình là không đúng, cũng biết dù thế nào thì bọn họ cũng phải đối mặt với mưa gió. Nhưng nàng không có biện pháp thuyết phục bản thân mình yên tâm.

Ngu Sở luôn cảm thấy bọn họ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

… Có lẽ, người chưa chuẩn bị sẵn sàng chính là nàng.

Hai tháng kế tiếp, các nơi trên Đại Lục dị tượng nổi lên tứ phía, thỉnh thoảng có một ít lời đồn đến từ các nơi.

Rất nhiều người tu tiên cấp thấp nhập ma, tu vi tăng vọt, tính tình đại biến, kêu gào mình chính là thánh đồ của Ma thần. Có số ít người gây thương tổn cho người bên cạnh, cũng có vài người trực tiếp mất tích, có lẽ đã đi đến Ma Vực tìm kiếm Ma thần.

Sức mạnh hỗn độn dường như đã bao phủ một nửa Đại Lục, khí thế của nhóm thánh đồ của Ma thần cũng từ từ tăng vọt, không ít thánh đồ ma tu trực tiếp quang minh chính đại mò đến bụng [*] của giới tu tiên ở phương Nam, dấy lên các loại chiến tranh quy mô nhỏ với rất nhiều các môn phái tu tiên.

[*] Nơi quan trọng.

Hiện giờ hai bên tác chiến, không còn tình cảnh người tu tiên nghiền áp khiến phía ma tu vắt chân lên cổ mà chạy nữa, các môn phái tu tiên thật đánh thật, bắt đầu đã có thương vong.

Cảm xúc phẫn nộ nhanh chóng lan tràn trong giới tu tiên, các chưởng môn, trưởng lão của các môn phái bắt đầu mở hội đàm khẩn cấp, đều yêu cầu có người chính thức đứng ra thảo phạt thánh đồ ma nhân.

Trong thời gian ngắn, người tu tiên đã tập hợp được nhiều đội ngũ tiến đến Trung Nguyên, quét sạch toàn bộ những thánh đồ ma nhân có ý đồ xâm lấn kia, hai bên chính thức khai chiến.

Trong Tinh Thần Cung, bầu không khí giữa các đồ đệ rất nặng nề.

Ngược lại thì chuyện này không liên quan đến Quân Lạc Trần, Quân Lạc Trần ở Tinh Thần Cung một tháng, hắn vẫn luôn điệu thấp, một mình ở trong viện đối diện các đồ đệ, ngày thường không có việc gì thì sẽ không ra ngoài.

Hiện giờ hai bên bắt đầu tác chiến, sáu sư huynh, sư đệ, sư muội của Tinh Thần Cung đều có những cách nghĩ khác nhau.

Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực muốn đi theo hỗ trợ đội ngũ trừ ma, Lục Ngôn Khanh và Lý Thanh Thành không hy vọng những người khác đi, Tiểu Hồ đối với hai bên đều không thèm để ý.

Kết quả, hôm nay Thẩm Hoài An vừa mới nhắc đến chuyện này, Ngu Sở đã lạnh lùng liếc cậu một cái, khiến cậu không dám nói chuyện nữa.

Không nói chuyện, nhưng trong lòng lại có một chút buồn bực.

Ba người Thẩm Hoài An bởi vì không có cách nào đi nên buồn bực, Lục Ngôn Khanh và Lý Thanh Thành bởi vì bọn họ muốn đi một nơi nguy hiểm như vậy nên khó chịu. Tiểu Hồ không thèm để ý người khác, thấy cảm xúc của các sư huynh, sư tỷ đều không tốt, nàng ấy cũng không vui.

Đến cuối cùng, cảm xúc của cả môn phái đều rất kém.

Ngu Sở càng bực bội hơn.

Nàng biết Thẩm Hoài An sẽ đưa ra yêu cầu này, bọn họ là những nhân tài kiệt xuất như vậy, vốn dĩ không nên chỉ ru rú trong môn phái, hiện giờ chính là cơ hội tốt mà nàng và các đồ đệ luôn chờ đợi trong mấy năm nay, để có thể thể hiện được bản lĩnh và tạo danh tiếng cho mình.

Lý trí của nàng biết, bây giờ Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đều đã đến kỳ Nguyên Anh, bây giờ đang trong thời điểm trước khi nổ ra đại chiến giữa hai bên, đều là một ít ma binh quy mô nhỏ lẻ, không có khả năng xuất hiện cao thủ lợi hại hơn bọn họ, vừa lúc thích hợp cho bọn họ đi thử luyện.

Ngu Sở cái gì cũng rõ, nhưng nàng lại không có cách nào gật đầu được.

Trong lòng Ngu Sở càng thêm bực bội, từ trước tới nay nàng nói được là được, không được là không được, từ khi nào đã do dự khi làm chuyện gì đó như vậy?

Cứ thế liên tục qua mấy ngày, bây giờ, Ngu Sở đang ở trong thư phòng dùng pháp bảo liên hệ với Vũ Hoằng Vĩ, Vũ Hoằng Vĩ cũng kiến nghị nàng phái một vài đồ đệ ra ngoài.

“Trong toàn giới tu tiên, thiên tài ngàn năm vạn năm mới có một đều ở trong môn phái của cô, lứa con cháu tu tiên đều cần người ưu tú dẫn đầu để ủng hộ sĩ khí, mà các đồ đệ của cô có thể làm được.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Sau khi trải qua trận chiến này, cả giới tu tiên đều sẽ công nhận đồ đệ của cô.”

“Đương nhiên là ta biết.” Ngu Sở thấp giọng nói.

Bên kia của pháp bảo truyền âm, Vũ Hoằng Vĩ thở dài một tiếng.

“Thật ra từ lúc ở thành Đế, ta đã phát hiện tình nghĩa đồng môn của sư đồ Tinh Thần Cung các cô cao hơn các môn phái khác nhiều, mọi người thân như một nhà.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Đây là chuyện tốt cũng là không tốt. Cô xem bọn họ như con ruột nuôi dưỡng, hiện nay trong tình huống này, ắt sẽ khó lòng dứt bỏ. Nhưng cô không thể bảo vệ bọn họ cả đời, bọn họ cần phải rời khỏi cô, đi để trưởng thành.”

Ánh mắt Ngu Sở hơi tối lại.

Trong lòng nàng sao lại không biết?

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Ngu Sở đóng pháp bảo, mở quyển sách trước mặt ra.

“Vào đi.” Ngu Sở nói.

Cửa bị đẩy ra một khe hở nhỏ, Thẩm Hoài An lén lút ngó đầu vào.

Sau khi lớn lên, có thêm sư đệ, sư muội, đặc biệt sau khi có hai đứa nhóc Lý Thanh Thành và Hà Sơ Lạc, cử chỉ diễn xuất của Thẩm Hoài An càng thêm thành thạo hơn nhiều.

Cũng chỉ có một vài lúc riêng tư mới có thể nhìn ra bộ dạng bướng bỉnh thời niên thiếu của cậu.

“Sư tôn.” Thẩm Hoài An vừa vào cửa, đã cười đến hết sức nịnh nọt, cũng là ỷ vào mình đẹp thì muốn làm gì thì làm.

Ngu Sở ngẩng đầu, nàng bất đắc dĩ nói, “Con đây là đã gây họa, hay là đang chuẩn bị gây họa?”

“Đều không phải đâu ạ.”

Thẩm Hoài An đi tới, động tác của cậu thành thạo rót trà cho Ngu Sở, sau khi đưa cho nàng, cậu thuận tiện ngồi xuống phía bàn đối diện Ngu Sở.

Cậu gãi gãi đầu, sau đó nhỏ giọng nói, “Con chỉ là… không hy vọng người không vui.”

Ngu Sở hơi giật mình.

Thẩm Hoài An ngẩng đầu, cậu nhìn Ngu Sở, nhẹ nhàng nói, “Sư tôn, con biết người lo lắng chúng con, chúng con biết sai rồi. Chúng con sẽ ngoan ngoãn ở trong môn phái, không bao giờ khiến người phải phiền não nữa, người có thể đừng buồn hay không?”

Ngu Sở ngơ ngẩn cúi đầu.

Một lát sau, Thẩm Hoài An nghe được nàng thì thào, “… Nhưng ta, cũng không hy vọng các con vì ta mà phải ủy khuất cầu toàn. Ta hy vọng các con đều có thể làm chính mình.”

Ngu Sở nghĩ, tại sao nàng cũng bất giác trở thành một trưởng bối như vậy chứ?

Nàng ngước mắt lên nhìn Thẩm Hoài An, khoé miệng khẽ cong.

“Đi đi.” Ngu Sở chậm rãi dặn dò, “Ta cho con một thân bản lĩnh, bây giờ con đã trưởng thành, đến lúc nên đi con đường của riêng mình rồi.”

“Sư tôn…” Thẩm Hoài An nhịn không được mà gọi.

“Chỉ là phải nhớ kỹ, vĩnh viễn đều không được cậy mạnh.” Ngu Sở nói, “Con là sư huynh, phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, chăm sóc cho các sư đệ, sư muội của con.”

Thẩm Hoài An nhấp môi.

Cậu xốc áo bào quỳ xuống bên người Ngu Sở, khẽ nói, “Đồ đệ nhất định sẽ không bôi nhọ thể diện của Tinh Thần Cung!”

Ngu Sở nhìn Thẩm Hoài An chăm chú, thiên ngôn vạn ngữ giao nhau trong lòng, cuối cùng khóe miệng nàng hơi cong lên.

“Bình an trở về.”