Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 163




Sau giây phút dịu dàng ngắn ngủi, cả hai bắt tay vào công việc.

Phần lớn sức mạnh ánh sáng của Ngu Sở đến từ việc cứu các thế giới khác nhau đều đã dùng để giam giữ Quân Lạc Trần ở nơi này.

Chỉ cần nàng cởi bỏ phong ấn, Quân Lạc Trần sẽ được tự do, còn nàng cũng sẽ lấy lại được sức mạnh của mình. Đến lúc đánh trả lại, nàng sẽ khiến cho tên Đế Thiệu Quân kia đẹp mặt.

Hai người bước đến ngai vàng ở trung tâm của chính điện, Quân Lạc Trần ngồi xuống, còn Ngu Sở thì đưa tay đặt lên ngực hắn rồi nhắm mắt lại.

Sau khi nhắm mắt lại, trước mặt Ngu Sở xuất hiện một luồng năng lượng đang không ngừng chuyển động trên không trung.

Thực ra, nếu lấy điện Hoả Sơn này làm trung tâm, sức mạnh hỗn độn như sương đen mịt mù của Quân Lạc Trần chiếm giữ ở cực Bắc trông giống như một con quái v4t to lớn có thể lật ngược cả Ma giới. Trên người nó, có vô số xiềng xích màu bạc tỏa ra ánh sáng khiến sức mạnh của Quân Lạc Trần không thể thoát ra được, cũng khiến hắn bị giam giữ trong ngôi điện đổ nát này.

Toàn bộ cơ thể của Quân Lạc Trần cũng bị những sợi xích vô hình này áp chế.

Hàng ngàn sợi xích bạc trải dài khắp mặt đất trông giống như những sợi dây leo, dường như không ai có thể thoát ra được.

Tâm của Ngu Sở lắng đọng lại, nàng dùng lòng bàn tay làm điểm tựa, rồi ngưng tụ nguồn năng lượng.

Năng lượng ánh sáng bị chôn vùi dưới vùng đất cực Bắc như cảm nhận được tiếng gọi của chủ nhân, ngay lập tức tích cực hưởng ứng.

Theo sự điều khiển từ ngón tay của Ngu Sở, sức mạnh hỗn độn bị nguồn sức mạnh ánh sáng trói buộc nhiều năm đột nhiên được tháo bỏ phong ấn.

Gần như cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện một vết nứt màu đen, Đế Thiệu Quân mặt đầy hung ác lao tới. Hắn giơ tay ra, ngay lập tức, có một luồng sức mạnh như núi thét biển gào tấn công về phía hai người trong điện Hoả Sơn.

Nhưng hắn ta đã chậm một bước.

Sức mạnh ánh sáng và sức mạnh hỗn độn không còn bị vướng vào nhau nữa mà đã được thả tự do.

Trong chớp mắt, tất cả năng lượng từ bốn phương tám hướng lấy Ngu Sở và Quân Lạc Trần làm trung tâm mà bắt đầu tuôn ra dữ dội. Hàng vạn tia sáng thoát ra khỏi mặt đất, ánh sáng chói lọi phóng thẳng lên bầu trời. Mà giữa vô vàn tia sáng đó, màn sương đen mịt mù cũng phun ra ngay lập tức.

Nguồn sức mạnh mãnh liệt như bão táp biến đại điện cùng bán kính hàng trăm dặm xung quanh trở thành bình địa ngay tức thì, cũng đồng thời khiến Đế Thiệu Quân bị ngã nhào ra. Đòn tấn công vừa nãy của hắn ta trong cơn bão táp chẳng khác nào hòn đá ném xuống biển, rất nhanh đã mất đi uy lực.

Ma giới dường như cũng theo đó mà chấn động. Năng lượng trong khắp trời đất giờ khắc này đều bị sức mạnh của hai người họ đẩy ra.

Nếu nhìn từ trên trời thì có thể thấy mặt đất đều bị màn sương mù màu đen bao phủ, nhưng cũng có vô số ánh sáng xua tan mây mù. Hai nguồn năng lượng vốn dĩ nên đối đầu nhau mà giờ đây lại cùng nhau tồn tại hài hòa vô cùng.

Ngu Sở mở mắt ra, nàng nhìn thấy trên cánh tay mình xuất hiện những đường vân màu vàng, nó lóe lên rồi biến mất.

Khi nàng ngẩng đầu lên, làn khói đen bên cạnh Quân Lạc Trần đã không còn trói buộc hắn nữa, lộ ra chiếc áo choàng màu đen mà hắn vốn đã mặc ngay từ ban đầu.

Sức mạnh của hắn càn quét trong không trung, tràn ngập toàn bộ cực Bắc, rất giống với Đế Thiệu Quân khi đó. Nếu là trước đây, nhất định Ngu Sở sẽ cảm thấy áp lực, nhưng giờ phút này, nàng lại không cảm nhận được chút nào.

Họ đã cùng nhau tiếp nhận sức mạnh từ hai mặt sáng và tối, bây giờ cả hai đều ở trạng thái cân bằng năng lượng.

Có lẽ vì sợ rằng không ai có thể áp chế được Quân Lạc Trần nên hệ thống đã cố ý khiến cho sức mạnh của hắn kém hơn Ngu Sở một chút.

Trước đây, hai người họ tiếp nhận sức mạnh chưa được bao lâu thì đã phong ấn lẫn nhau. Đây cũng xem như là lần đầu tiên bọn họ thực sự hợp nhất với sức mạnh của chính mình, trong lúc nhất thời đều đang thích ứng, thế nên không có tâm trạng quan tâm đến Đế Thiệu Quân kia.

Bóng dáng của Đế Thiệu Quân vững vàng trong không trung, ánh mắt của hắn ta đột nhiên tối sầm lại.

“Muốn tìm cái chết à!” Hắn ta giận dữ nói.

Đế Thiệu Quân không dè dặt gì, hắn ta mở tay ra, triệu hồi sức mạnh đủ để hủy diệt phần lớn thế giới, muốn giáng một đòn sấm sét vào hai người bọn họ.

Bên kia, n Quảng Ly đang trốn ở phía xa, hắn nhìn về phía Quân Lạc Trần và Ngu Sở, lớn tiếng gọi: “Sư tôn!”

Ngu Sở và Quân Lạc Trần ngước mắt lên, thấy Đế Thiệu Quân đang tích tụ sức mạnh. Sức mạnh hỗn loạn ở phía sau hắn ta dần ngưng tụ, mặt đất dường như cũng đang rung chuyển.

Hai người nhìn nhau, Quân Lạc Trần dẫn đầu xông lên.

Hắn lao về phía Đế Thiếu Quân đang đứng giữa không trung, ngón tay khẽ dùng lực, sức mạnh hỗn độn bị trói buộc bấy lâu nay lập tức tràn ra tấn công mãnh liệt về phía Đế Thiếu Quân, buộc hắn ta phải từ bỏ suy nghĩ vừa rồi.

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong tích tắc.

Hai người cùng sở hữu sức mạnh hỗn độn đang đánh nhau không ngừng, luồng năng lượng màu đen cũng theo đó mà tấn công lẫn nhau, khó lòng tách ra được. Chỉ khổ cho vùng đất cực Bắc này mà thôi.

Vốn dĩ việc Ngu Sở và Quân Lạc Trần lấy lại được sức mạnh đã khiến cho điện Hoả Sơn và hàng trăm dặm xung quanh đều bị san bằng.

Bây giờ Quân Lạc Trần và Đế Thiệu Quân lại đánh nhau, vết thương chồng chất, chưa kể, sườn núi còn bị đánh đến nứt toác ra, khiến cho địa hình nơi này cũng bị biến đổi.

Cũng may, vì sợ Quân Lạc Trần nên vùng đất rộng lớn ở cực Bắc này không có ai cả, tránh được tai ương ập xuống.

Mặc dù cả hai đều có sức mạnh hỗn độn, nhưng biểu cảm của Đế Thiệu Quân và Quân Lạc Trần lại hoàn toàn khác nhau.

Quân Lạc Trần vô cùng bình tĩnh và chín chắn, cho dù tình thế có lợi cho hắn hay không, cũng không thể nhìn ra được chút dao động nào.

Còn Đế Thiệu Quân có phần hung ác, bạo lực hơn. Giống như việc hắn ta phá hủy cả một tòa thành ở Nhân giới nhưng vẫn xem như thể là không có gì quan trọng, hoặc khi hắn ta không hỏi được gì thì xé xác Quân Lạc Trần ra ngay lập tức. Đế Thiệu Quân không coi ai ra gì cả, thế mà lại bị “con sâu cái kiến” mà hắn ta vốn khinh thường khiêu chiến, mắt thường cũng có thể nhìn ra được tâm trạng của hắn ta đang rất cáu kỉnh.

Khi bọn họ đang đánh nhau trên trời, Ngu Sở liên tục quan sát Đế Thiệu Quân từ dưới mặt đất, sức mạnh ánh sáng của nàng đã chặn tất cả các đòn tấn công từ hai phía.

Ngu Sở thực sự không thể hiểu nổi, thân là nam chính, tại sao Đế Thiệu Quân lại biến thành bộ dạng như thế này. Hắn ta vốn nên là vị thần duy nhất, tại sao lại sa ngã đến mức này?

Còn nữa, hắn ta rất yếu. Khi Ngu Sở còn là một người tu tiên bình thường, đương nhiên nàng không thể cảm nhận được hắn ta có thực sự yếu hay không, nhưng bây giờ, khi đã lấy lại được sức mạnh ánh sáng, nhìn Đế Thiệu Quân lần nữa, Ngu Sở có thể cảm nhận được những gì Kiều Vu nói là sự thật.

Mặc dù sự tồn tại của Đế Thiệu Quân đối với nhân loại mà nói là đã đủ cường đại rồi, hắn ta mạnh đến mức, chỉ vừa xuất hiện thì sức mạnh đã lan tràn ra toàn bộ khu vực xung quanh. Nhưng so với thân phận là một vị Thần Sáng Thế của hắn ta, thậm chí so với Ngu Sở và Quân Lạc Trần, hắn ta trông có vẻ rất yếu, chỉ đang hồi phục từ từ mà thôi.

Tại sao hắn ta lại yếu như vậy?

Tạm thời thì Ngu Sở không nghĩ ra được câu trả lời, chỉ đành gác lại sang một bên.

Bất luận thế nào đi chăng nữa, nhân lúc hắn ta không khỏe mà giết hắn ta là mục đích của Ngu Sở. Dù không rõ tại sao Đế Thiệu Quân lại yếu như thế, nhưng trực tiếp giải quyết hắn ta, để hắn ta mang bí mật này đi xuống quan tài cũng là chuyện có thể thực hiện được.

Ngu Sở bay lên không trung để trợ lực cho Quân Lạc Trần.

Mối quan hệ giữa năng lượng ánh sáng và năng lượng hỗn độn cực kỳ thú vị và đặc biệt.

Năng lượng ánh sáng rất dễ tiêu tán và cũng là một phần khí vận của đạo trời nên nó sẽ tự động cho người có chí hướng về thế giới này. Còn năng lượng hỗn độn thì lại giống như đáy sông lắng đầy bùn, trải qua bao nhiêu năm cũng không tiêu tán, rất ngoan cố.

Nhưng rõ ràng, năng lượng ánh sáng trông có vẻ “yếu ớt” kia trời sinh đã có thể áp chế được năng lượng hỗn độn.

Vốn dĩ Đế Thiệu Quân và Quân Lạc Trần bất phân thắng bại, ngươi đánh thì ta đỡ. Nhưng khi Ngu Sở vừa xông lên tham chiến, ngay lập tức, Đế Thiệu Quân đã cảm thấy khó khăn vô cùng.

“Chết tiệt!” Đế Thiệu Quân gào lên một cách giận dữ.

Khi bị rơi vào thế bị động, khuôn mặt tuấn tú của hắn ta dần trở nên méo mó.

“Bọn kiến cỏ ​​đáng ghét các ngươi, nếu như không phải ta vừa trải qua một trận đại chiến thì há có thể cho các ngươi có cơ hội láo xược như vậy!” Đế Thiệu Quân tức giận nói.

Ngu Sở và Quân Lạc Trần lại nhìn nhau.

Hắn ta vừa trải qua một trận đại chiến? Vậy thì chắc chắn không thể ở Nhân giới hay Ma giới được, nếu không thì bọn họ đã biết rồi. Nếu như là Tiên giới thì lại càng không thể, sức mạnh hắc ám của hắn ta không thể nào cùng tồn tại với Tiên giới được.

“Ngươi đánh không lại bọn ta thì viện cớ ngay à!” Ngu Sở lạnh lùng nói, “Trong cả tam giới đều không có tin tức gì về trận đại chiến mà ngươi nói, ngươi đánh ở đâu chứ?”

Đế Thiệu Quân cười khẩy một cái, không biết hắn ta có phát hiện ra chiêu khích tướng của Ngu Sở hay không. Hắn ta lười giải thích với nàng, không nói lời nào mà tiếp tục chiến đấu với hai người bọn họ.

Quân Lạc Trần và Ngu Sở tấn công từ cả hai phía. Đế Thiệu Quân phát hiện Quân Lạc Trần giống với hắn ta, nhưng càng giỏi hơn trong việc dùng sức mạnh để áp chế và tấn công.

Còn Ngu Sở lại có đủ loại chiến thuật và quỷ kế khiến người khác không thể dự liệu được. Nàng nắm trong tay năng lượng ánh sáng, trông tướng mạo cũng đứng đắn, nhưng lại làm ra những hành động rất giống mấy kẻ tiểu nhân, khiến cho Đế Thiệu Quân khó chịu vô cùng.

Hắn ta bị kẻ thù hai bên tấn công, bên này vừa đẩy lùi Quân Lạc Trần xong, Đế Thiệu Quân đã quay đầu lại, tức giận nói: “Nữ nhân này, ngươi có dám quang minh chính đại mà quyết một trận phân định thắng thua không hả?!”

Quả thực Ngu Sở không hề lãng phí kiến ​​thức và kinh nghiệm thực chiến mà nàng học được từ hệ thống, bức ép đến nỗi đại boss của phe phản diện còn phải yêu cầu đấu một trận công bằng.

Khiến cho hắn ta nôn nóng, mất cân bằng là một trong những chiến lược của nàng.

Lợi dụng sự hớ hênh nhất thời của Đế Thiệu Quân, Quân Lạc Trần và Ngu Sở tấn công hắn ta ngay lập tức. Sức mạnh của Quân Lạc Trần cuộn trào mãnh liệt, hàng vạn mũi tên của Ngu Sở đồng loạt bắn r4, hình thành thế thiên la địa võng bao vây Đế Thiệu Quân.

Sai một li đi một dặm, hắn ta ra sức chống cự nhiều lần nhưng cuối cùng cũng bị Ngu Sở bắt được khoảnh khắc hắn ta đang suy yếu, nàng dùng lưỡi kiếm sắc bén được tạo bởi năng lượng ánh sáng đâm xuyên qua l0ng nguc của Đế Thiệu Quân.

Năng lượng ánh sáng trời sinh đã tương khắc với năng lượng hắc ám, chịu một kích này từ Ngu Sở, cơ thể của Đế Thiệu Quân đột nhiên dừng lại, sức mạnh hỗn độn như cuồng phong vũ bão của hắn ta cũng đột nhiên yếu đi.

“Khụ ——!”

Đế Thiệu Quân phun ra một ngụm máu, máu của hắn ta trộn lẫn giữa màu đen và màu vàng. Loại máu tươi kỳ dị này từ từ chảy xuống ngực hắn ta, lưỡi kiếm sắc bén cũng cũng không ngừng nhỏ xuống chất lỏng màu vàng nhạt.

Hắn ta ngước mặt lên đầy hận thù, hai tay nắm chặt thành nắm đấm khiến cho lưỡi kiếm sắc bén đột nhiên vỡ tan. Nhưng Đế Thiệu Quân không thể tự dùng sức mạnh của mình để chữa lành vết thương do năng lượng ánh sáng gây ra. Máu màu vàng đen kia vẫn không ngừng tuôn chảy.

Cơ thể Đế Thiệu Quân khẽ lắc lư.

Không biết có phải hắn ta đã nhận ra bản thân đang rơi vào tình cảnh thất thế hay không, mà thay vì chống trả, hắn ta lại cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vết máu trên tay mình.

Một lúc sau, bả vai của Đế Thiệu Quân không ngừng run lên.

“Tốt, tốt lắm ——!” Hắn ta cười gằn đầy tức giận, “Nếu trời đất đã không dung chứa ta thì ta đành hủy diệt trời đất này vậy!”

Cùng lúc đó, mặt đất rung chuyển lần nữa, những đám mây lơ lửng trên bầu trời lấy Đế Thiệu Quân làm trung tâm mà không ngừng bị hút lấy, trông giống như một cái xoáy nước vậy.

Năng lượng hỗn độn bên cạnh hắn ta như được nhân lên gấp trăm lần, không ngừng rít gào. Mái tóc dài của hắn ta cũng bay tán loạn trong gió lốc.

Đế Thiệu Quân ngẩng đầu lên, hắn ta bật cười thật lớn.

Ngu Sở và Quân Lạc Trần thầm ám chỉ với nhau có điều gì đó không ổn. Quân Lạc Trần tấn công về phía Đế Thiệu Quân. Nhưng khi hai luồng sức mạnh hỗn độn của họ tiếp xúc nhau, sức mạnh của Quân Lạc Trần đều bị Đế Thiệu Quân biến thành sức mạnh của hắn ta. Quân Lạc Trần cũng dừng tay lại ngay tức thì.

Còn Ngu Sở tấn công hắn ta, Đế Thiệu Quân cũng không màng bản thân đang trọng thương. Sức mạnh hỗn độn cuồn cuộn bay lượn, hung ác cắt mặt đất ra thành nhiều vết nứt.

“Rốt cuộc là ngươi định làm gì?” Quân Lạc Trần lạnh lùng hỏi.

Đế Thiệu Quân ngẩng đầu, âm hiểm nhìn hai người bọn họ.

“Dù có chết, ta cũng phải để cho tam giới này của Đế Thiệu Quân bồi táng cùng ta!” Hắn ta nói một cách đầy man rợ: “Cùng chết với ta đi!”

Hắn ta vừa nói những lời này, Ngu Sở và Quân Lạc Trần đều sững người.

“Ngươi nói cái gì?” Quân Lạc Trần không dám tin hỏi, “Nếu ngươi không phải là Đế Thiệu Quân, vậy thì ngươi là ai?”

Hắn ta không trả lời mà giơ hai tay lên cao, cả Ngu Sở và Quân Lạc Trần đều cảm nhận được mặt đất dưới chân họ đang bắt đầu sụp đổ.

Hắn ta thực sự đang làm cho thế giới này bị phân tách ra! Không – nói cách khác, hắn ta đang giải phóng sức mạnh hắc ám lắng đọng trong cả thế giới này, thậm chí còn lớn mạnh hơn so với năng lượng của Quân Lạc Trần.

“Nhanh thôi… Tất cả sắp bắt đầu rồi… Sớm thôi, cho dù ta có chết đi, tất cả những chuyện này cũng sẽ không dừng lại.” Hắn ta cười lạnh lùng, “Năng lượng hỗn độn vốn thuộc về thế giới này sẽ biến tất cả mọi thứ trở về hư vô!”

“Đáng ghét!” Ngu Sở nghiến răng nghiến lợi.

Đúng lúc này, cả người hắn ta trong gió đột nhiên khựng lại, sức mạnh hỗn độn xung quanh hắn ta cũng trở nên hỗn loạn.

Lông mi của hắn ta không ngừng run rẩy, hắn ta lấy tay ôm trán như thể đầu hắn ta đang phải trải qua một trận đau đớn dữ dội.

“Không —— không thể nào!” Hắn ta gầm lên rồi tự lẩm bẩm với chính mình, “Làm sao mà ngươi vẫn còn sống được, ta đã tận mắt chứng kiến ​​ngươi chết đi rồi mà!”

Không có sự khống chế của hắn ta, sức mạnh hỗn độn vốn thuộc về tự nhiên đang dần phân tán, còn sức mạnh của hắn ta thì lại rơi vào hỗn loạn.

Hắn ta lấy tay ôm đầu, gào thét tựa như đang phải chiến đấu với một cái gì đó. Quân Lạc Trần và Ngu Sở nhìn nhau.

Một lúc sau, hắn ta ngẩng đầu lên.

Hai người đều thấy qua đồng tử ban đầu của hắn ta là màu đỏ, thế nhưng, bây giờ chỉ có mắt trái của hắn ta vẫn là màu đỏ, còn mắt phải thì đã biến thành màu vàng.

Cơ mặt của hắn ta đang không ngừng co giật. Mắt trái của hắn ta lúc thì đỏ, lúc thì vàng, dường như hắn ta đang phải vật lộn với một thứ gì đó. Qua vài giây, khuôn mặt của hắn ta đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Hắn ta chậm rãi chớp mắt, cả đôi mắt của giờ đây đều đã biến thành màu vàng.

Ma thần vốn dĩ tàn bạo đột nhiên thay đổi tính tình hoàn toàn.

Hắn ta ngước mắt lên nhìn Ngu Sở và Quân Lạc Trần, nét mặt trông rất bình tĩnh và dửng dưng.

Hắn ta nói: “Các ngươi đã giúp thế giới này ngăn chặn được một tai họa lớn.”

Ngu Sở chậm rãi nhíu mày, “Ngươi là ai, hiện tại đang ở đâu?”

“Ta là Đế Thiệu Quân.” Đế Thiệu Quân nói, “Ta đang ở một nơi vốn dĩ không nên tồn tại, một khoảng không vô tận.”

————