Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 58: Chương 58





Vào trời đông giá rét, phòng tắm của Thừa Gia Điện ở ngay trước tẩm cung, xuyên qua lớp màn che, cách một bức bình phong, Lý Huyền Tung ôm Tiết Nghiên Tuệ vào giường, tay nàng siết chặt mép chăn, vừa nhắm mắt lại đã thiếp đi.Hắn cười khẽ, cầm lấy quần áo trên giường mặc vào, vừa mới mặc vào trung y, trên lưng đột nhiên cảm giác được đau đớn.

Hắn vội cởi quần áo ra, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn xem, lập tức nhìn thấy trên lưng ngay vị trí sườn gần nách có ba miệng vết thương.

Lúc nãy ở trong nước ấm áp không cảm giác được đau đớn, bây giờ vừa nhìn, lập tức nhìn thấy máu từ bên trong chảy ra.Hồng nhan trên giường ngủ phá lệ yên tĩnh nhu thuận.

Hắn liếm liếm môi dưới, lặng lẽ ghi sổ cái này, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Lúc hắn ra khỏi Thừa Gia Điện mới nhớ tới mục đích hôm nay, Tiết Thành có liên quan tới chuyện mưu phản, không thể tha thứ cho ông ta được, thế nhưng ông ta dù sao cũng là phụ thân của nàng.

Nếu như hắn xử lý Tiết Thành, ở trong mắt của người đời, nàng chính là con gái của tội thần, mặc dù hắn không quan tâm, nhưng lại sợ nàng chịu không nổi, muốn tới trấn an nàng một phen, không ngờ lại quên mất.Thôi, để ngày mai hẳn nói vậy.Ngày thứ hai lâm triều, Giám Sát Ngự Sử bước thẳng ra khỏi hàng:“Thần muốn đứng ra vạch trần mười tội trạng của Thượng Thư Tiết Thành…”Ngự Sử giám sát phụ trách giám sát bách quan, tuần sát châu huyện, quyền lực và trách nhiệm cực lớn, nhưng chức quan lại chỉ có bát phẩm, là một bát phẩm Giám Sát Ngự Sử lại dám đứng ra vạch tội Thượng Thư đứng đầu bách quan trên triều, trong khi hoàng thượng ở trên ngự tọa lại mang vẻ mặt thần bí khó lường.Chúng thần hết sức rúng động.Tin tức truyền vào hậu cung, vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm Thừa Gia Điện, chờ đợi chế giễu.“Thật sao?” Tiết Nghiên Tuệ nhận được tin tức, đột nhiên đứng dậy.Cung nữ chải đầu bất ngờ không kịp đề phòng, túm rụng mấy sợi tóc của nàng, sắc mặt lập tức trắng bệt:“Nương nương, người đừng nóng vội, có lẽ là truyền tin sai rồi.”Tiết Nghiên Tuệ mỉm cười, mấy cung nữ kia ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, dù sao đó cũng là nhà mẹ đẻ của nương nương, có nhục cùng nhục, có phải nương nương tức giận rồi không?Loại suy nghĩ như vậy ở trong cung có rất nhiều, thậm chí ngay cả Tiết Thành giống như hung thú bị nhốt kia, trong đầu cũng lóe lên một ý niệm, ông ta muốn gặp nghiệt nữ này một lần.Cách xử trí Chữ quốc cửu, đám người Bành Vương khác nhau, hoàng đế không có lập tức hạ chỉ giam Tiết Thành vào ngục mà lệnh cho Đại Lý Tự, Hình Bộ cùng nhau thẩm tra.


Mười tội mà Giám Sát Ngự Sử thẳng thừng vạch ra, từng cái đều phải thẩm tra xử lý.

Tiết Thành là đại thần phù chính theo di chiếu của tiên đế, lại là Thượng Thư đứng đầu bách quan, mặc dù đã bị hoàng đế trừ bỏ một số vây cánh nhưng những thần tử phụ thuộc dưới trướng ông ta vẫn như cũ còn rất nhiều.Những triều thần tâm sáng mắt sáng đều đã nhìn rõ thế cục, hoàng đế muốn nhổ tận gốc bè lũ của Tiết Thành, Tề quốc công này coi như xong rồi.Thủ đoạn của Tiết Thành độc ác, trừng trị kẻ dưới cực nghiêm, biết rõ là ông ta mưu hại đại tướng quân Hứa Hoài mưu phản, có điều lại không có chứng cứ chứng minh là ông ta sai sử.

Chẳng qua, mười tội lớn mà Giám Sát Ngự Sử đứng ra vạch trần ông ta, mỗi một tội đều cần thẩm tra xử lý, liên lụy không ít quan lại có liên quan tới Tiết Thành.

Từ trong miệng những thuộc hạ của ông ta cạy được tin tức đủ để khiến cho Đại Lý Thự Khanh Trương Hưng và Hình Bộ Thượng Thư Hạ Phan đều thay đổi sắc mặt.“Tra tiếp đi, tra tới cùng cho trẫm!” Hoàng đế phê duyệt chỉ thị.Đại Lý Tự, Hình Bộ loay hoay chổng vó, bao vây kín kẽ phủ Tiết Thành, cả ngày lẫn đêm tra tấn, thủ đoạn của hoàng đế cực kỳ tàn nhẫn, dùng dao cùn cắt thịt, Tiết Thành sắp bị hoàng đế bức đến phát điên rồi.

Nhưng mà Tây Bắc đại thắng, Hứa Hoài không làm phản, Tiết Thành không có binh quyền, ông ta cũng chỉ có thể trở thành thịt cá nằm trên thớt của bệ hạ.Chết không phải là thứ đáng sợ nhất, chờ đợi cái chết mà mới là đáng sợ nhất.

Cả ngày lẫn đêm Tiết Thành đều mơ thấy ác mộng, nhiều ngày hồi hộp mất ngủ làm cho thân thể xương xốt nhanh chóng già nua suy sụp, tính tình cũng trở nên quái gở nổi giận vô cớ.


Mà dũng khí đối mặt với tử vong của ông ta ngày càng bị sợ hãi làm cho tiêu tán, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, chẳng qua ông ta cũng không muốn chết.

Trước kia chỉ là một ý tưởng chợt lóe, bây giờ lại ngày càng ngày càng bành trướng, được ông ta xem như dây thừng cứu mạng.

Ông ta muốn gặp Tiết Nghiên Tuệ, muốn gặp nữ nhi mà ông ta căm hận này, lúc này nàng chính là hy vọng cuối cùng của ông ta.“Nghĩ cách truyền tin tới cho nó đi.” Tiết Thành chống quải trượng, không ngừng ho khan.Tròng mắt Thôi Thị phủ kín tơ máu, bà ta cứ tưởng bản thân mệnh tốt từ nhỏ, là đích nữ vọng tộc, có phu quân tài mạo song toàn do chính mình lựa chọn, phu quân bà ta là đại thần hào hoa phong nhã lại có bản lĩnh, phu sướng phụ tùy, có con trai con gái hoàn mỹ.

Nhân sinh của bà ta giống như ngọc ngà gấm vóc rực rỡ sáng chói, hết thảy đều vì Tuấn nhi của bà ta bị tiện tì Tiết Nghiên Tuệ kia đánh gãy tay chân phế bỏ.

Thôi Thị cực kỳ hận Tiết Nghiên Tuệ, sao có thể đi khẩn cầu nàng.“Tiện nhân kia lòng dạ như rắn rết, tai họa trong phủ chúng ta còn không phải là do ả mang tới sao, ông lại muốn nhờ nó, chẳng lẽ ông điên rồi à?” Diện mạo Thôi Thị dữ tợn.Tiết Thành bị bà ta chỉ vào mũi chửi mắng, mất hết mặt mũi, làm gì nhịn được, lập tức vung quải trượng lên gõ mạnh xuống đất:“Bà xem bây giờ dáng vẻ của bà giống cái gì? Cay nghiệt, chanh chua, đanh đá, quả thực giống như một thôn phụ la lối om sòm.”Vóc dáng vốn dĩ đẫy đà của Thôi Thị nay lại hoàn toàn gầy guộc, gương mặt lõm xuống, xương gò má nhô ra, giống như là rơm rạ héo úa, Tiết Thành vừa nhìn tới đã sinh lòng chán ghét, không muốn nhìn thêm một lần nào nữa.Ông ta cứ như vậy không chút nào che giấu chán ghét làm cho trong lòng Thôi Thị đau đớn:“Tiết Thành, ông còn có trái tim nữa hay không? Ta gả cho ông từ lúc ông còn là một hàn môn sĩ tử, thôn phụ à, không phải là ông đang nhớ tới mẹ đẻ của con tiện tì kia đó chứ?”Thôi Thị đỏ mắt khóc la: “Cho dù ta có chết cũng đừng mơ tưởng ta đi cầu xin con tiện tì kia.”“Làm càn!” Tiết Thành ôm ngực, tức giận thở dốc: “Đi ra ngoài.”Thôi Thị không dám tin nhìn ông ta, cắn răng chạy ra ngoài.“Nhà mẹ đẻ à?” Cặp mắt đục ngầu của Tiết Thành bất chợt lóe lên tia sáng, ông ta đã nghĩ ra cách làm cho Tiết Nghiên Tuệ tới gặp ông ta.Mấy ngày nay, hoàng đế từng bước ép sát, ông ta gần như đã trở thành chó nhà có tang, nhưng Tiết Nghiên Tuệ ở trong cung vẫn không bị liên lụy, xem ra bệ hạ thật sự sủng ái nàng.

Có điều mấy phần chân tình này cũng không biết có thể kéo dài bao lâu, hậu cung tranh đấu, mức độ khốc liệt so ra cũng không kém trong triều bao nhiêu.


Tiết Nghiên Tuệ chỉ là phi tần, chỉ có thể ỷ vào nhà mẹ đẻ, nghĩ thế, Tiết Thành lập tức xuất hiện một cái chủ ý.Trong Thừa Gia Điện, Tiết Nghiên Tuệ dựa vào gối đầu, nửa nằm nửa ngồi trên giường, thoại bản lật mở được một nửa, nàng thật sự nhịn không được ghét bỏ, quẳng qua một bên.

Cái loại giai thoại sĩ tử nghèo túng gặp gỡ quý nữ này, ngoài sĩ tử nghèo túng ra cũng chỉ có hàn môn tử sĩ, làm cho nàng có một cảm giác rập khuôn cũ kỹ sáo rỗng.Đợi lần sau gặp được Tề Vương Phi, nàng nhất định phải tâm sự tốt với nàng ấy.

Tiết Nghiên Tuệ nghĩ nghĩ, không biết có thể nhờ Tề Vương Phi tìm giúp nàng mấy cuốn thoại bản theo ý muốn trong hiệu sách hay không.Thoại bản này nàng xem không vô, cũng cảm thấy hơi nhàm chán.

Hôm đó bệ hạ bắt gặp nàng chơi tuyết, không chỉ bắt nàng trả giá đại giới mà còn cất giọng khàn khàn ra lệnh, cấm không cho nàng đụng vào băng tuyết.

Nàng muốn tự tay đắp người tuyết, các cung nữ thái giám lập tức vây xung quanh nàng, tha thiết khẩn cầu nàng đừng động tay vào, nàng lập tức nổi giận đùng đùng bỏ đi.“Nương nương, hoa mai vàng của vườn mai Tố Tâm đã nở, hương thơm ngào ngạt, hôm nay sắc trời có vẻ đẹp, người có muốn đi thưởng hoa hay không?”Trương Vân Toàn rũ mi, thấp giọng hỏi, bọn họ không dám không nghe lời bệ hạ, hơn nữa chuyện này cũng vì muốn tốt cho nương nương mà thôi.

Có điều bệ hạ chỉ nói không cho phép nương nương nghịch tuyết nhiễm phải hàn khí, đến vườn hoa thưởng hoa vẫn là không có vấn đề gì đi.“Đạp tuyết tìm mai”, vừa nghe qua đã thấy phong nhã.

Trong lòng nàng khẽ động, nhưng mà nghĩ tới mấy ngày trước gặp được Đại Hải trưởng công chúa ở trong phủ, nàng lại mất hết cả hứng: “Nếu như bổn cung mà đi, đoán chừng không tới nửa canh giờ, người trong vườn mai còn nhiều hơn cả cây mai nữa kìa.”Trương Vân Toàn há hốc mồm, lặng lẽ nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm tiếp tục chửi rủa Tề quốc công Tiết Thành.


Lúc ông ta đắc thế nương nương không dính được một chút hào quang, bây giờ ông ta xui xẻo lại muốn kéo nương nương liên lụy chung.

Bệ hạ đối đãi với nương nương vẫn hoàn toàn giống như trước đây, cho nên từ trên xuống dưới trong cung không ai dám công khai đắc tội Thừa Gia Điện.

Có điều lòng người đổi thay, không chỉ trong cung, ngoài cung cũng giống như vậy, luôn có người cảm thấy nương nương là nữ nhi của tội thần, sớm muộn gì cũng bị thất sủng, cho nên bọn họ lập tức ngo ngoe rục rịch.Mấy ngày trước con gái út của Đại Hải trưởng công chúa vừa hết bệnh thủy đậu, trưởng công chúa vui mừng, cố ý gửi thiếp mời vào cung cho nương nương.

Nương nương nể mặt Đại Hải trưởng công chúa mới xuất cung dự tiệc, kết quả trong lúc dự tiệc có một số phu nhân cố ý dẫn theo nữ nhi đoan trang mỹ mạo của nhà mình tới trước mặt nương nương nói cái gì mà cô nương nhà mình kính cẩn nghe theo, tri ân báo đáp gì đó.

Nếu như không phải trưởng công chúa đuổi người đi, nương nương suýt chút nữa đã phẩy tay áo bỏ đi rồi.“Nương nương, người yên tâm, nô tài đã cho người trông coi, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào vườn mai.” Trương Vân Toàn hạ quyết tâm nói.“Trông coi vườn mai à, chẳng lẽ còn có thể bao vây vườn mai lại trông chừng hay sao? Thôi đi.” Nàng cũng không hứng thú lắm.“Mấy người này sao cứ muốn trèo lên người nương nương như vậy chứ?” Vẻ mặt Trương Vân Toàn vừa căm phẫn vừa lộ ra vẻ ủy khuất khó hiểu.Tiết Nghiên Tuệ phì cười, cầm gương đồng sáng ngời trong tay giơ lên, nhìn dung nhan trong kính tươi cười nở rộ:“Rõ ràng ý Túy Ông muốn nhằm vào bệ hạ, lại sợ khuôn mặt lạnh của bệ hạ, cho nên mới ở trước mặt bổn cung ném đá dò đường, ai nấy đều cho rằng mặt mũi của bổn cung hiền lành hơn bệ hạ.”Tiết Nghiên Tuệ hứng chí bừng bừng, sai người mang giấy bút tới, vẽ hai hình người nhỏ nhỏ xinh xinh, người nhỏ ở bên phải viết lên bốn chữ “mặt mũi hiền lành”.

Tiết Nghiên Tuệ viết xong nhìn lại, không ngừng cười khúc khích.Lúc hoàng đế tiến vào chỉ thấy nàng đang cầm một tờ giấy cười đến híp cả mắt.Cung nhân hầu hạ trong điện thấy bệ hạ tiến vào, đồng loạt quỳ xuống, hoàng đế phất tay, ra hiệu cho đám người Trương Vân Toàn không tiếng động lui ra.“Bệ hạ.” Tiết Nghiên Tuệ nhìn thấy hắn, cười cười, lập tức úp tờ giấy trên tay xuống bàn.Hoàng đế đi tới bên cạnh nàng, tò mò dâng lên, đưa tay cầm lấy tờ giấy vẽ:“Đây là cái gì?”Tiết Nghiên Tuệ không kịp ngăn cản, đành phải kể lại những chuyện “buồn cười” đã gặp mấy ngày qua cho hắn nghe, nói xong lại không nhịn được cười tiếp.Hoàng đế không cười, trong mắt mắt ẩn ẩn lửa giận, đám tiểu nhân này đúng là chỗ nào cũng có mặt.

Hắn nhìn thoáng qua nàng, thấy nàng có vẻ cực kỳ vui mừng, không tim không phổi như thế, lập tức điểm vào trán nàng một cái: “Mặt mũi hiền lành? Có phải ứng với ái phi nàng không?”“Không phải bệ hạ muốn thần thiếp giống như vậy sao?” Nàng chớp chớp mắt, hỏi ngược lại..