Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 161: Tắm rửa




Ngón tay Ngọc Mật run rẩy mà đặt trên gút thắt y phục của Bao Cốc, đầu ngón tay chạm được xiêm y nhiễm máu mới phát hiện mặt trên vết máu tuy rằng sáng rõ như từ lâu đã khô cứng. Máu ngấm vào trong xiêm y khiến ngoại sam đều đính vào cùng nhau.

Y phục của Bao Cốc cũng là pháp bảo bất phàm, thủy hỏa bất xâm. Chỉ vì máu này ẩn chứa lượng lớn tinh hoa sinh mệnh, là căn cơ của sinh mệnh lại chứa rất nhiều ngũ hành linh lực nên máu nhiễm lên trọng bảo y phục ngược lại khiến y phục trải qua một lần huyết luyện.

Huyết tinh đông cứng trên y phục, màu sắc đỏ tươi như kim đâm vào đôi mắt Ngọc Mật khiến trong lòng nàng đau đớn.

Trên da thịt Bao Cốc tất cả đều là vết máu khô cạn, máu trên người nàng không giống như lúc tự sát nhiễm phải, ngược lại giống như bị ai ngâm trong Huyết Trì vớt ra phơi khô.

Ngọc Mật phỏng chừng vô cùng có khả năng là trong quá trình Bao Cốc cùng Huyền Thiên Kiếm tương dung, thân thể xuất hiện tổn thương, máu tươi theo lỗ chân lông chảy ra tẩm ướt y phục. Trong quá trình dung hợp, thân thể lần lượt bị thương, lại lần lượt khép lại, máu tươi càng không ngừng chảy ra cuối cùng thành công dung hợp, thân thể bị thương cũng khỏi hẳn, lưu lại máu tươi chảy ra trong quá trình dung hợp dính lại trên y phục hình thành một mảnh máu ô bao trùm toàn thân.

Ngọc Mật không biết Bao Cốc rốt cuộc đã chịu đựng thống khổ dày vò thế nào.

Trong quá trình nàng liên tục ngưng luyện khí lực, cũng trải qua tổn thương trong quá trình cải tạo thân thể, da thịt sấm máu cũng gặp qua, loại đau đớn đó, đau đến nàng gần như cho rằng bản thân sắp chết, trải qua thống khổ kia kinh mạch trên người đều giống bị nổ tung, huyết quản đều vỡ ra, đau đến tột đỉnh, cho dù khi đó chỉ ngắn ngủi nửa canh giờ hoặc một hai canh giờ, nhưng hãm trong loại đau đớn đó nàng chỉ cảm thấy dày vò dài đăng đẳng như cả đời. Nhìn Bao Cốc trước mắt, trên người nhiễm vết máu cùng với nghĩ đến Bao Cốc đã trải qua hai tháng thời gian dung hợp Ngọc Mật chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt phát lạnh, da đầu tê dại.

Chỉ sợ trong thời gian hơn hai tháng, Bao Cốc vẫn luôn ở trong trạng thái thân thể không ngừng tổn hại xuất huyết lại liên tục được chữa trị, nói cách khác nàng vẫn hãm trong loại thống khổ kia...hơn hai tháng. Bao Cốc rốt cuộc là thế nào sống sót được?

Nếu đổi lại là nàng, chỉ sợ đã sớm tự sát cầu giải thoát!

Đây là ý chí kiên cường đến mức nào, tín niệm như thế nào mới khiến nàng chống đỡ được?

Ngọc Mật càng thêm cảm thấy không giải thích được, Bao Cốc rõ ràng trong lòng mang ý niệm tìm chết, vì sao lại sinh ra tín niệm kháng cự cường đại như vậy?

Ngọc Mật tâm tư phập phồng, trên tay cũng không dám nhàn rỗi. Nàng cởi hết y phục, ôm Bao Cốc vào phòng tắm. Nàng vốn dĩ vẫn lo lắng bản thân cầm giữ không được trong lòng sẽ sinh tà niệm, nhưng lúc này thấy máu tươi nhuộm đầy thân thể làm sao còn sinh nửa phân tà niệm nào nữa!

Nàng không bởi vậy mà thả lỏng, ngược lại tâm tình càng thêm trầm nặng.

Bao Cốc toàn thân chỉ cần là nơi được y phục lấy đều là vết máu, để tẩy trừ thân thể cho Bao Cốc, Ngọc Mật phải cởi y phục cùng ngâm vào trong mộc dũng.

Ngọc Mật cẩn thận thay Bao Cốc tẩy trừ vết máu trên người.

Vết máu trên người Bao Cốc dưới sự chà lau của Ngọc Mật từng chút tan đi, bong ra từng mảnh, da thịt như dương chi bạch ngọc từng chút chiếu vào đáy mắt Ngọc Mật.

Da thịt của người tu tiên đều vô cùng tốt, trong quá trình tu luyện được tẩy luyện đến trong suốt sáng như tuyết trắng không chút tỳ vết, so với trẻ con còn muốn mềm mại hơn.

Nhưng da thịt Bao Cốc so với những người tu tiên khác càng nhiều bất đồng.

Ngọc Mật đương nhiên là không nhìn kỹ da thịt người khác là thế nào, nhưng thông qua sự đối lập giữa da thịt của bản thân nàng và Bao Cốc, nàng có thể rất rõ ràng nhận ra sự bất đồng. Nàng mấy năm nay trải qua lượng lớn linh dược ngâm luyện cộng thêm cảnh giới tăng lên, thể chất từ lâu tẩy luyện đến tinh khiết thông thấu. Bao Cốc rõ ràng mới ở Trúc Cơ Kỳ, ngay cả cửa ải tu tiên cũng chưa bước qua nhưng thể chất so với người Nguyên Anh Cảnh như nàng còn muốn tinh thuần. Da thịt mềm mại rồi lại lộ ra sáng bóng như ngọc, bạch ngọc rất tinh khiết thông thấu cũng còn kém da thịt của Bao Cốc rất nhiều. Không phải nói da thịt Bao Cốc hơn hẳn mỹ ngọc, chỉ là thực sự cho Ngọc Mật một loại cảm xúc ngọc chất lan tỏa, nhưng loại ngọc chất này nàng chưa từng gặp qua.

Ngọc Mật phỏng chừng đây là kết quả cải tạo sau khi dung hợp Huyền Thiên Kiếm.

Huyền Thiên Môn tuy rằng tu luyện kiếm pháp, kiếm thuật, người người chấp kiếm, nhưng chỉ là xem kiếm như pháp bảo, binh khí, tu luyện vẫn là dùng thân thể làm đan lô ngao luyện thần hồn tinh phách, sau đó đem thần hồn tinh phách tu luyện thành công cùng cảnh giới tu luyện không ngừng đề thăng, thể chất không ngừng thay đổi thân thể tương dung, lấy cầu được thiên đạo tu luyện thành tiên làm mục tiêu. Mà ngay cả kiếm thuật trác tuyệt siêu phàm nhập thánh như Nam Sơn Nhất Kiếm cũng đi con đường như vậy.

Hiện nay tu tiên giới thông thường thân cùng kiếm hợp nhất vậy cũng chỉ là cảnh giới kiếm đạo, là người cùng kiếm đạt được tâm linh tương thông dường như nhất thể. Đó là kiếm thuật, kiếm đạo tu luyện đến cực hạn .

Bao Cốc là đem kiếm dung hợp vào trong gân cốt huyết nhục, nàng lần đầu nhìn thấy. Kiếm tiên chi đạo, nàng là lần đầu nghe nói. Trước đó nàng nghe Đa Bảo Linh Hầu nói năm đó tổ sư gia cũng đi con đường này, nói vậy, đây mới là chỗ tinh túy trong truyền thừa của tổ sư gia?

Kiếm tiên, chân chính kiếm tiên, Ngọc Mật chưa từng thấy qua. Nàng nhìn đến Bao Cốc mơ hồ cảm thấy kiếm tiên chi đạo, con đường tu luyện của Bao Cốc hẳn là lấy luyện khí lực làm chính. Nàng không khỏi có một chút hiếu kỳ, thân thể nhìn như kiều nhuyễn nhược đến dường như nhẹ nhàng nắm chặt liền muốn gãy rốt cuộc ẩn chứa sức mạnh cường đại thế nào!

Ngọc Mật một bên thất thần mà nghĩ một bên thay Bao Cốc tẩy trừ thân thể, bất tri bất giác liền tẩy trừ vết máu trước người, sau người sạch sẽ. Tay nàng chuyển đến dưới thắt lưng Bao Cốc, xuống chút nữa tẩy rửa liền có một chút xấu hổ cùng khẩn trương. Chỗ đó, nàng cũng tẩy trừ, không tốt lắm đi? Nếu không tẩy, có vẻ cũng không hay lắm?

Nàng vốn dĩ suy nghĩ một số chuyện, ngược lại không cảm thấy khẩn trương hoặc có bao nhiêu không thích hợp, hiện tại tâm tư rơi vào trên người Bao Cốc, tầm mắt chạm được thân thể đã tẩy rửa sạch sẽ, da thịt kia, đường cong lả lướt kia, bộ ngực no đủ kia, khiến đầu óc Ngọc Mật 'oanh' một tiếng, một cổ huyết khí dâng lên, thiêu đốt nàng khuôn mặt đỏ bừng. Hô hấp trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.

Thân thể cùng với dung mạo của Bao Cốc, so với trong tưởng tượng của nàng còn muốn câu người.

Bao Cốc tựa ở mép mộc dũng, đầu khẽ ngưỡng ra sau, đôi mắt nhắm chặt, da thịt phiếm lấy nhàn nhạt sáng bóng, thân thể lả lướt kiều nhuyễn đầy rẫy mê hoặc.

Ngọc Mật khẩn trương tẩy trừ cho Bao Cốc, không dám có ý nghĩ xa xôi, không dám lỗ mãng, rồi lại luyến tiếc dời mắt.

Thế gian, đẹp nhất tốt nhất cũng không hơn nữ tử nhắm mắt ngủ say trước mắt.

Ngọc Mật run rẩy thay Bao Cốc tẩy trừ thân thể, khẩn trương đến ứa ra mồ hôi, đại khí cũng không dám suyễn.

Lúc Bao Cốc vẫn là một hài tử chưa lớn, tiểu lung bao trước ngực mới nhô lên, nàng cũng không phải không sờ qua không chạm qua thân thể Bao Cốc. Năm đó nàng trăm triệu không nghĩ tới sau khi lớn lên Bao Cốc sẽ trở thành dáng vẻ này, tiểu thân thể năm đó nàng xấu xa phi lễ hôm nay khiến nàng ngay cả đụng chạm đều cảm thấy là khinh nhờn. Thiếu nữ năm đó vì nạn đói mà gầy chỉ còn da bọc xương, chỉ có đôi mắt còn sáng sủa hôm nay không ngờ lại cao quý thần thánh khiến người không dám xâm phạm, không dám có chút khinh nhờn, rồi lại mỹ đến tràn ngập mê hoặc, thầm nghĩ đem nàng phủng trong lòng bàn tay, đặt trong tim cẩn thận che chở.

Ngọc Mật bỗng nhiên cảm thấy Bao Cốc là kiếp số trong số mệnh của nàng trốn thế nào cũng trốn không khỏi. Một kiếp số nàng không biết nên làm sao ứng đối, làm thế nào mới có thể chính xác ứng đối.

Nàng tránh né, tránh cũng không thể tránh, rời đi nhiều năm như vậy, tránh nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn phải trở về đối mặt Bao Cốc.

Nhưng hôm nay đối mặt rồi, lại không biết nên đối mặt thế nào.

Nếu Bao Cốc bình thường một chút, tầm thường một chút, ngốc một chút, xấu một chút, hay là Bao Cốc của năm đó cũng tốt! Khi dễ cũng dễ dàng, mang theo trên người cũng dễ mang theo, che chở nàng, sủng ái nàng vậy thì đã làm sao.

Nhưng mà hôm nay Bao Cốc lớn lên giống như không phải vật tồn tại trên thế gian này, đối mặt Bao Cốc như vậy khiến nàng không biết làm sao, không dám vươn tay đón nhận nhưng lại nhịn không được muốn đến gần.

Ngọc Mật nhịn không được nghĩ: "Bao Cốc, mấy năm nay ngươi ăn ít linh trân trọng bảo một chút , đem bản thân nuôi xấu một chút không được sao?"

Rốt cục, Ngọc Mật đem Bao Cốc tẩy rửa xong, từ trong mộc dũng ôm ra ngoài, cẩn thận lau khô mặc y phục vào, ôm quay về trên giường.

Hoàn thành những chuyện này, nàng chỉ cảm thấy bản thân giống như vượt qua một lần thiên kiếp, chết qua một lần rồi sống lại.

Năm đó độ đại kiếp nạn Nguyên Anh Cảnh cũng không dày vò như vậy.

Ngọc Mật bọc trường bào ngồi phịch trên ghế một hồi lâu mới hoãn thần. Ngay cả nước Bao Cốc tắm rửa nàng cũng không dám dùng lại, một bồn lớn nước tắm có chứa lượng lớn dược tính cùng linh tính cũng chỉ có thể bỏ đi. Nàng đơn giản lau khô thân thể đã khô một nửa của mình, từ gian phòng đi đến ngoại viện thông khí.

Hoàng hôn, Tử Vân Thù đi đến biệt viện, đôi mắt xinh đẹp có vài phần lén lút phiêu đến trong phòng Bao Cốc. Nếu biệt viện của Bao Cốc không có pháp trận cấm chế, thần niệm của nàng khó có thể nhìn thấy cảnh tượng phòng trong, chỉ sợ thần niệm đã sớm đi vào dò xét từ đầu đến cuối.

Ngọc Mật nhìn thấy sắc mặt Tử Vân Thù hồng nhuận, cả người lộ ra một cổ ánh sáng khác thường, dáng vẻ đặc biệt tư nhuận liền biết Tiểu Sư Thúc lại bị đóa kiều hoa Thánh Di hái một hồi. Nếu là bình thường, nàng tất nhiên sẽ cười nhạo trêu chọc Tiểu Sư Thúc một phen, nhưng lúc này còn bị chuyện ban chiều dày vò chưa lấy lại tinh thần, cũng không có nửa điểm tâm tình đi trêu chọc.

Tử Vân Thù chạy vào trong phòng Bao Cốc xem qua Bao Cốc, lại ra biệt viện đi đến bên cạnh Ngọc Mật, nhìn Ngọc Mật hỏi: "Thế nào nhất phó thất hồn lạc phách? Ngươi sẽ không đem Bao Cốc ăn tươi rồi đi? Nói mau, có hay không!" Vẻ mặt hùng hổ, nhất phó nghiêm hình bức cung, nhưng trong đôi mắt lại cháy lấy hừng hực bát quái hỏa diễm. Vì thăm dò chuyện bát quái này nàng mạo hiểm bị A Thánh nhà nàng hung hăng chỉnh một lần mà từ trên giường nhảy tới đây. Nàng bị ăn sạch sẽ rồi, Bao Cốc há có thể lại có thể làm công? Vậy chẳng phải quá không công bằng sao! Thúc điệt phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, có thụ cùng làm!

Ngọc Mật vô tội nhìn Tử Vân Thù, than thở: "Ta nào dám! Dáng vẻ nàng như vậy, ai dám động nàng! Huống hồ, lúc này vẫn mê man bất tỉnh đây!"

Tử Vân Thù nói thầm một câu: "Cũng đúng, nhân lúc Bao Cốc như vậy hạ thủ,, vậy thật đúng là cầm thú không bằng!" Nói thầm xong, lại như một trận gió phóng đi rồi. Nàng phải lập tức quay về a, nếu không lại bị A Thánh chỉnh một lần! Ngày mai nàng còn muốn xuống giường a!

Ngọc Mật: "....." Nàng xiết chặt nắm tay, lại buông ra. Quên đi, Tiểu Sư Thúc ghê tởm đáng đánh cũng không phải chuyện một ngày hai ngày.