Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 63: Luyện kiếm




Chịu đòn nhiều lần Bao Cốc cũng học khôn ra rồi, cầm Hầu Nhi Tửu vừa bổ sung chân khí vừa phản kháng, đợi cho chân khí gần hao hết lại giữ chút cuối cùng để đào tẩu, lúc đang lẩn trốn liền uống rượu khôi phục chân khí. Trong lúc nàng cùng Tử Vân Thù giao thủ, phát hiện chân khí trong đan điền có rất nhiều diệu dụng. Vận chuyển chân khí trong đan điền thi triển sẽ khiến tốc độ chiêu thức cùng sức lực đều nhanh hơn rất nhiều. Trước đó nàng bị trật chân, Sư Tỷ từng nói cho nàng có thể vận chuyển chân khí để tự chữa thương, nàng giao thủ cùng Tử Vân Thù bị thương liền thử vận chuyển chân khí cùng đan điền chữa thương, điều này làm cho nàng có một phát hiện kinh người, đó chính là chân khí trong đan điền không phải chỉ có thể ở đan điền còn có thể dũng mãnh tiến vào trong kinh mạch toàn thân. Bất quá kinh mạch hợp với huyệt vị, mỗi khi chân khí đến huyệt vị liền có chút tổn hao. Nàng biết đây là bởi vì huyệt vị trên người nàng không được đả thông, đó là việc tu luyện ở Trúc Cơ Kỳ.

Tử Vân Thù cùng phương thức dạy dỗ bạo lực làm cho Bao Cốc đem tự thân sở học đều phát huy đến cực hạn, giống như dây đàn căng chặt.

Bao Cốc sống đến bây giờ trên cơ bản có thể xem như thuận buồm xuôi gió, quen phương thức chậm rãi. Tuy rằng cũng từng trải qua sóng gió, sống qua ba năm đại hạn ở huyện Thanh Sơn nhưng đó cũng là dựa vào tiết kiệm cùng đầu óc, không cần ra ngoài tranh giành thức ăn cùng nạn dân, không cần đến nơi sơn dã, không gặp phải thời khắc nguy nan phải chạy lấy mạng. Gặp chuyện, chậm rãi suy nghĩ đối sách thì được rồi, nàng phải trong thời gian nhanh nhất ngắn nhất nghĩ ra phương thức ứng đối, hơn nữa còn phải có hành động động tác, nếu không sẽ bị đánh đến hận không thể tự tuyệt kinh mạch chết cho xong.

Nhịn hơn mười ngày, Bao Cốc phát hiện khuôn mặt của mình đã sưng thành bánh bao, mặt mũi bầm dập cả người thương tích. Nàng ứng phó sự tập kích của Tử Vân Thù cũng xem như có một chút khởi sắc, có thể chạy cũng có thể đánh trả một chút, thỉnh thoảng còn có thể ra mấy chiêu dưới sự công kích của Tử Vân Thù. Vài lần nàng so chiêu cùng Tử Vân Thù đều cảm thấy đan điền khác thường, chính là dường như có cái gì đang sống lại, nàng thử đem vật đó dẫn đến bảo kiếm trong tay hướng Tử Vân Thù công kích, mỗi lần như vậy đều mang đến hiệu quả không ngờ , uy lực trên thân kiếm tăng mạnh đẩy lui Tử Vân Thù ra, kiếm trong tay có thể dùng đặc biệt lưu loát, đó là một loại cảm giác chạm đến kiếm ý.

Giống như kiếm trong tay cùng nàng hòa hợp thành một thể, kiếm vừa là vũ khí vừa là một phần thân thể, lúc thi triển chiêu thức có thể phát ra khí lực không dứt,dụng kiếm tùy tâm, sử dụng chiêu thức đã học để đáp trả.

Dần dần, Bao Cốc cảm thấy người tu tiên cùng phàm nhân có khác biệt. Không phải trong đan điền nhiều hơn chút chân khí, không phải có thể chỉ dựa vào thiên địa linh khí tu luyện vài ngày không nhúc nhích cũng sẽ không đói, mà chính là có thể đem chân khí dung nhập đến các nơi đó là chuyện phàm nhân không làm được. Nàng có thể chân đạp phi kiếm ngự phong rong ruổi, nàng có thể dùng trường kiếm ba thước nghênh địch tự bảo vệ mình, nàng có thể vận chuyển chân khí phối hợp ngự phong bí quyết bay vút trên sơn lĩnh, đó là một loại cảm giác tiêu dao trời đất bao la tung hoành ngang dọc vô câu vô thúc.

Nàng rốt cục biết vì sao người tu luyện thành tiên lại ít như vậy, lại còn có nhiều người tu tiên như vậy, không chỉ vì tăng thọ nguyên, không phải đi tìm hy vọng phi thăng gần như không có, mà chỉ tìm cảm giác vui sướng tự tại mà cảnh giới cùng thực lực mang đến, loại dũng khí cùng tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ngạo nghễ trong thiên địa.

Tuy rằng nàng đang ở Luyện Khí Kỳ thể chất không khác biệt phàm nhân là mấy, nhưng thời khắc này, nàng không hề đem bản thân so sánh với phàm nhân nữa, mà chỉ cảm thấy bản thân đang bước trên con đường tu tiên tiến về phía trước.

Nàng đối với tu tiên có rất nhiều kỳ vọng, không hề nghĩ chỉ cần dốc hết sức không quan tâm rồi sẽ tu luyện được cái gì, nàng muốn tu luyện đến cảnh giới càng cao, nhìn phong cảnh ở nơi càng cao.

Có ý nghĩ này, lúc Bao Cốc đối mặt với Tử Vân Thù không hề do dự mà chạy trốn hoặc phản kích, nàng biết rõ bản thân kém xa so với Tử Vân Thù không cách nào đánh bại Tử Vân Thù, phải chủ động công kích mới có cơ hội đánh bại nàng. Công kích, phòng thủ, phản kích của nàng đều trở nên lưu loát quả đoán.

Đến ngày thứ hai mươi, Tử Vân Thù dùng thực lực tương ứng để áp chế Bao Cốc, cùng Bao Cốc dùng kiếm thuật chiến kỹ so chiêu, Bao Cốc gần như có thể duy trì trên trăm chiêu bất bại.

Tử Vân Thù nói cho Bao Cốc biết: "Kiếm thuật, chiến kỹ không phải một sớm một chiều có thể luyện được, ngươi hiện tại nếu ngươi có thể dưới tay ta tiếp được trăm chiêu, lúc xuất môn cũng xem như có vài phần khả năng tự vệ, tạm thời cứ như vậy đi. Đêm nay nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta xuất phát, ngươi đi xử lý vết thương trên mặt đi."

Bao Cốc thu kiếm, trả lời một tiếng: "Ân." Chân đạp phi kiếm thẳng đến dòng suối nhỏ bên cạnh tiểu viện, lại ngồi xuống tĩnh tọa.

Từ mấy ngày trước thì nàng đã có cảm giác muốn đột phá, mấy ngày nay đối với việc vận dụng chân khí cũng khiến nàng có một chút cảm giác hoàn toàn mới.

Tử Vân Thù nhìn thấy nhẹ nhàng gật đầu, liền trực tiếp trở về tiểu viện.

Ngọc Mật đứng trước tiểu viện nhìn thấy Bao Cốc, hỏi Tử Vân Thù: "Nàng đây là muốn đột phá Luyện Khí thất giai?"

Tử Vân Thù nói: "Nàng tựa hồ có điều lĩnh ngộ." Nàng quay đầu lại nhìn Bao Cốc đang ngồi bên dòng suối nhỏ: "Mấy ngày nay ta cùng nàng đối kiếm phát hiện nàng đối với kiếm ý rất có lĩnh hội, có đôi khi ra chiêu thần kỳ, thường nhắm vào những chỗ ta không lường trước được." Nàng khẽ cười một tiếng, nói: "Lúc ta so chiêu cùng nàng có một loại cảm giác của kiếm."

Ngọc Mật hỏi: "Là Huyền Thiên Kiếm của tổ sư gia?"

Tử Vân Thù nói: "Ta không cảm giác được khí tức của Huyền Thiên Kiếm. Ngọc Mật, ta có cảm giác thành tựu tương lai của nàng sẽ không kém ngươi cùng Nam Y."

Ngọc Mật cười nói: "Huyền Thiên Môn còn phải trông cậy vào nàng đến phục hưng đây."

Tử Vân Thù lắc đầu, vào nhà. Rất nhiều người cũng không xem trọng Bao Cốc là ngũ linh căn, muốn nàng tu luyện thành công thực sự tiêu hao quá lớn, càng đến hậu kỳ càng tiêu tốn nhiều, không ai chống đỡ nổi, dù cho là Bao Cốc thì cũng không tự mình thu thập đủ tài nguyên tu luyện. Có rất nhiều người trông cậy vào Bao Cốc phục hưng Huyền Thiên Môn, bọn họ trông cậy vào tất cả phúc duyên trên người Bao Cốc cùng bảo tàng trong bụng của Đa Bảo Linh Hầu.

Nàng chỉ dạy hai đồ đệ, một là Ngọc Mật, một là Bao Cốc.

Ngọc Mật được Huyền Thiên Môn công nhận là một trong thiên tài Đại Tân sinh, nàng cũng rất xem trọng Ngọc Mật, căn cơ cao, chăm chỉ, dám liều mạng, thành tựu của Ngọc Mật đều là dùng mồ hôi xương máu đổi lấy, ngày đêm tu luyện, vì đột phá, tiểu nha đầu mười ba tuổi cầm kiếm đi vào thâm sơn giết yêu thú, cửu tử nhất sinh mới có ngày hôm nay. Ngọc Mật như lưỡi kiếm sắc bén, có ngươi không có ta, có ta không có ngươi.

Bao Cốc so với Ngọc Mật thì ít hơn vài phần sắc bén chỉ hơn vài phần trầm ổn khó lường, phòng hộ nghiêm mật, sau đó tựa như đột nhiên bộc phát linh cảm xuất kỳ bất ý mà tung ra một kích, sẽ giết người trở tay không kịp.

Tử Vân Thù cảm thấy Ngọc Mật cùng Bao Cốc đều tốt, Linh Vân Phong có hai người các nàng, khiến nàng cảm thấy vui mừng vì có người kế thừa.

Bao Cốc ngồi trên cầu đá bên dòng suối cả ngày.

Mấy ngày nay tuy rằng dùng phương thức luyện tập cường độ cao khiến nàng được nhiều lợi ích, nhưng cũng có chút ăn không tiêu.

Sau khi nàng ngồi xuống vận công điều tức, dùng chân khí trong đan điền lưu thông kinh mạch, khiến bản thân trở lại trạng thái trầm tĩnh thư hoãn, vận chuyển chân khí trong đan điền bồi dưỡng khí lực.

Quá chú tâm thả lỏng khiến cảm giác đau đớn trên người Bao Cốc dần biến mất, thể xác và tinh thần đều có cảm giác hoàn toàn buông lỏng.

Lúc cảm giác mệt mỏi toàn bộ biến mất, chân khí trong đan điền lại trở nên tràn đầy, nàng cảm giác được cả người đều tràn ngập sức sống, vô cùng dễ chịu, cảnh giới tu luyện tựa hồ lại tăng thêm một bậc rồi. Thần thức càng thêm minh mẫn, thân thể cũng trở nên nhẹ nhàng.

Bao Cốc không biết đây không phải ảo giác của bản thân, nhưng lúc nàng đứng dậy nàng quả thực tiến bộ không ít so với lúc còn Luyện Khí lục giai. Nàng trở lại gian nhà đến trước mặt Ngọc Mật: "Sư Tỷ, ngươi xem có phải tu vi của ta đã tiến bộ rồi không?"

Ngọc Mật quan sát Bao Cốc, nói: "Tốt." Nàng quay đầu về phía phòng ngủ gọi một tiếng: "Tiểu Sư Thúc, nên xuất phát thôi."

Sau khi Bao Cốc thu công bước đến Tử Vân Thù đã tỉnh, nàng xoa đôi mắt mệt mỏi, trong lòng mắng một tiếng: "Ta ghét mùa đông, cũng đã đầu xuân rồi, tuyết thế nào còn không tan a!"

Bao Cốc run sợ hô lên: "Nhanh như vậy đã phải đi Thái Âm Môn? Để ta nghỉ ngơi hai ngày a!!"

Ngọc Mật nhìn Bao Cốc nói: "Ngươi cũng đã nghỉ ngơi một ngày rồi, còn thấy thiếu?"

Bao Cốc nhăn mặt nói: "Ta đây là đang tu luyện, nào có nghỉ ngơi?"

Ngọc Mật nói: "Ngươi hiện tại thần thanh khí sảng, còn cần nghỉ ngơi? Đa Bảo Linh Hầu đâu? Gọi nó ra đi, phải xuất phát."

Bao Cốc không muốn đi Thái Âm Môn tự chui đầu vào lưới.

Tử Vân Thù ngáp dài bước ra phòng ngủ, nói: "Được rồi! Ngươi còn muốn trốn ở tiểu viện đến sinh mọt phải không?" Đôi mắt xinh đẹp của nàng khẽ chuyển nhìn Bao Cốc hỏi: "Có phải cảm thấy có thể tiếp được trăm chiêu của ta nên không sợ cùng ta luyện chiêu nữa hay không? Nếu không muốn xuất môn vậy chúng ta sẽ đi luyện tập, ta cam đoan không phải ba chiêu đánh cho ngươi tàn phế ta sẽ không họ Tử!"

Bao Cốc nào dám cùng Tiểu Sư Thúc hung tàn động thủ a, lập tức hô to: "Tiểu hầu tử, tiểu hầu tử!" Nàng lớn tiếng gọi ba bốn lần mới nhìn thấy Đa Bảo Linh Hầu xuất hiện trên cánh cửa, cùng với sự xuất hiện của nó là một cổ hương rượu nhẹ nhàng lan tỏa..

Đa Bảo Linh Hầu tay trái cầm một hồ lô rượu, phía sau còn kéo theo một thùng rượu thật lớn, bên trong đầy nguyên tương tửu dịch. Nó chi kêu một tiếng, trừng lớn đôi mắt nhìn Bao Cốc, dường như đang hỏi : gọi ta ra làm gì?

Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật nhìn nhau, đều nghẹn. Nhiều ngày không gặp Đa Bảo Linh Hầu này, thì ra nó đang ẩn núp ủ rượu a! Cũng quá chăm chỉ rồi!

Ngọc Mật nhịn cười, nói: "Chúng ta đi 'dốc sức' ở Thái Âm Môn nơi giàu nhất trên Vân Lĩnh Sơn, ngươi đi không? Linh quả, linh dược, linh thụ trong dược điền Thái Âm Môn nhiều hơn gắp trăm lần của Huyền Thiên Môn."

Đa Bảo Linh Hầu lập tức gật đầu, bỗng nhiên tròng mắt nó xoay chuyển, lại nhìn Bao Cốc dường như đang hỏi ý Bao Cốc.

Bao Cốc thầm nghĩ: "Cái gì gọi là đi dốc sức? Ta thấy rõ ràng chính là đi đánh cướp a! Hừ, đến chỗ Thái Âm Môn hung tàn để đánh cướp....." Bao Cốc nghĩ đến thanh thế cùng thực lực lúc Thái Âm Môn vây đánh Huyền Thiên Môn liền run lên. Các nàng đây là muốn đi đến sào huyệt của Thái Âm Môn a !!

Tử Vân Thù hỏi Bao Cốc: "Ngươi không muốn đi?" Nếu không có ngươi cùng Đa Bảo Linh Hầu, các nàng đi Thái Âm Môn dạo chơi ngắm phong cảnh a?

Bao Cốc dưới ánh mắt hung hăng bức bách của Tử Vân Thù, kiên trì gật đầu nói: "Đi!" Nàng trong lòng than khóc: "Cha nói quân tử có câu, trộm cắp là hành vi rất vô sỉ, Huyền Thiên Môn có nghèo túng hơn nữa cũng không thể đi trộm đi cướp a!" Dưới sự uy hiếp của Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật, lại nghĩ đến các loại hành vi trước đó của Thái Âm Môn, nàng âm thầm cắn răng, trong lòng nói: "Bọn ta dù là trộm cướp thì cũng là hiệp đạo cướp phú tế bần, cướp phú của Thái Âm Môn đến tế bần Huyền Thiên Môn, thuận tiện vãn hồi tổn thất Thái Âm Môn tạo thành khi vây đánh Huyền Thiên Môn, trả thù cho Vũ Nguyên Tử sư thúc cùng các đồng môn tử nạn!" Nàng vừa nghĩ như vậy, dũng khí trong nháy mắt đủ rồi, nói: "Tiểu hầu tử, chúng ta đi Thái Âm Môn, lần này ngươi nên mở rộng cái bụng mà ăn a, ngay cả cọng cỏ cũng không chừa lại cho bọn họ."

Đa Bảo Linh Hầu gật đầu, lại chi một tiếng.

Tử Vân Thù truyền âm gọi hộ sơn bà bà, nói các nàng muốn xuất môn, bảo hộ sơn bà bà lưu tâm trông coi sơn môn, cùng với thay các nàng che giấu chuyện xuất môn.

Sau khi hộ sơn bà bà biết được Bao Cốc muốn xuất môn, lập tức trở về gấp, đưa thu nhập bán rượu trước đó cho Bao Cốc, còn hướng Bao Cốc thanh toán xong.

Liên quan đến chuyện tiền bạc kinh doanh, Bao Cốc nửa điểm qua loa cũng không dám, mất tuần trà mới kết toán sổ sách cùng hộ sơn bà bà xong, sau đó mới theo Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật, mang theo Đa Bảo Linh Hầu bước lên truyền tống pháp trận rời khỏi.