Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 113: Nhà Ở Không Quá Sạch Sẽ




Tác giả: Vân Phi Mặc
Chưởng quầy vẫn luôn cúi đầu, thời điểm nhìn thấy bạc mắt liền sáng lên, trên mặt thoáng chốc lộ ra tươi cười, "Không nói gạt ngươi, toàn bộ khách điếm bên trong thành đều đã hết phòng.
Ngày xưa lúc có phiên chợ cũng không đến mức này, chẳng qua là thời điểm này vừa vặn lúc có chợ hoa. Các phòng ở khách điếm, từ hai ba ngày trước đã có người đặt hết rồi. Ngươi muốn tìm khách điếm đặt chân, thật đúng là không dễ."
Ta phi, đây là điềm báo phải ngủ đầu đường xó chợ hay sao chứ?!
Chưởng quầy nhìn thấy biểu tình buồn bực kia của Lâm Diệp Nhi, vuốt trong tay nửa lượng bạc, cười nói: "Khách điếm thì không có, nhưng những chỗ dân cư không dùng thì lại có, không biết cô nương nguyện ý ở không?"
Lâm Diệp Nhi trước mắt sáng ngời, "Làm phiền chưởng quầy giới thiệu."
"Cô nương khách khí."
Chưởng quầy cũng là xem xét ở sổ tiền nàng đưa kia.
Chưởng quầy gọi một tiểu nhị, phân phó hai câu, quay đầu đối với Lâm Diệp Nhi nói: "Cô nương, ngươi đi theo tiểu nhị, nhìn trúng liền có thể thuê ngay lập tức."
"Đa tạ chưởng quầy."
Lâm Diệp Nhi đi theo điếm tiểu nhị ra khỏi khách điếm, đi được một khắc(15'), hai người đi vào một khu bình dân, chung quanh phòng ốc thấp bé, tường viện cao bằng trúc, thỉnh thoảng có thể từ nghe được thanh âm của người trong nhà truyền ra qua bức tường.
Tiểu nhị gõ cửa vài cái, chỉ chốc lát sau, một người phụ nhân đi ra mở cửa.
"Vương đại tỷ, nhà ngươi không phải có gian nhà ở muốn cho thuê sao, có thể mang chúng ta đi xem hay không."
Phụ nhân đang xem liếc mắt đằng sau tiểu nhị nhìn Lâm Diệp Nhi cười gật gật đầu, sau đó đưa hai người ra sau nhà. Đây là một sân viện không lớn lắm, trong sân bày rất nhiều đầu gỗ cùng vụn gỗ, nhìn qua có chút loạn.
Phụ nhân đẩy ra một cửa phòng, một cổ mùi mốc đánh tới, bên trong phóng rất nhiều tạp vật. Phụ nhân có chút ngượng ngùng đối với hai người, "Không khí trong phòng có vẻ hơi khó chịu một chút, mở ra một chút sẽ hết thôi."
Lâm Diệp Nhi đánh giá nhà ở, rất nhỏ, trừ bỏ phòng trong với một chiếc giường ở ngoài, còn thừa không gian, những chỗ còn lại sợ là không có chỗ đặt chân. Đột nhiên, trong phòng vụt ra một con chuột, làm Lâm Diệp Nhi hoảng sợ.
Tuy rằng rất muốn ở lại, nhưng nàng nhưng không nghĩ buổi tối khi mình ngủ, sẽ lại cùng chung chăn gối với một con chuột.
Điếm tiểu nhị nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Diệp Nhi, vừa vặn thấy ánh mắt Lâm Diệp Nhi nhìn chằm chằm vào con chuột đang đào tẩu, mặt căng ra, trong lòng lập tức minh bạch, vị khách nhân này không thích gian trong phòng này, bất quá ngẫm lại cũng bình thường, rốt cuộc căn phòng này thực sự là không ổn.
Sau khi từ biệt phụ nhân kia, bước ra cửa, Lâm Diệp Nhi liền hỏi nói: "Tiểu nhị ca, có hay không nơi nào có cho thuê một sân độc lập, bất kể lớn nhỏ, chỉ cần an tĩnh, cho dù ở nơi hẻo lánh cũng không sao."
Điếm tiểu nhị có chút kinh ngạc nhìn Lâm Diệp Nhi, thấy nàng không giống nói giỡn, trầm ngâm một lát, mới nói nói: "Có thì cũng có, chẳng qua......"
"Có vấn đề gì sao?"
Điếm tiểu nhị đè thấp giọng, nói: "Ngôi nhà đó cũng không quá sạch sẽ."
Có quỷ?
Lâm Diệp Nhi trong đầu nhảy ra hai từ này, nếu thực sự có quỷ, nàng nhưng thật ra không sợ. Kỳ thật, rất nhiều nhà ma đều là do có người động tay động chân, có hay không qua đi nhìn xem sẽ biết. Có một gian độc lập, nàng hành sự cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.
"Làm phiền tiểu nhị ca dẫn đường."
Điếm tiểu nhị kinh ngạc, vị cô nương này lá gan cũng thật lớn. Nếu người ta đã không sợ, mình còn sợ cái gì. Ra khỏi khu bình dân, đi về phía Tây, càng đi càng hẻo lánh, đi qua cả nơi không có đường.
Lâm Diệp Nhi nâng mắt lên, một gian nhà dường như đã bị người lãng quên, ở trên không không có hắc khi quấn quanh, đẩy ra cửa lớn, là một gian tứ hợp viện, trong viện cỏ dại mọc thành cụm, cành khô lá rụng khắp nơi, gió nhẹ thổi qua làm lá rụng cuốn lên khắp nơi, tạo nên một cảnh thê lương hoang tàn, thanh âm của gió thổi lá rụng, làm cho người ta cảm giác được một cỗ âm phong phảng phất xung quanh như có như không.