Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1130: Cửa thứ bảy (14)




“Được, ta đi.” Tô Lạc biết, không có câu hỏi nào có thể làm khó được Nam Cung Lưu Vân, cho nên không nói gì mà lên luôn.

Thất công tử vừa quẳng cần cầu xuống, Tô Lạc liền lên tiếng trả lời: “Nước.”

Câu hỏi dễ như vậy, thực ra không chỉ có nước, mà còn có thể là những chất lỏng khác như dầu chẳng hạn đều có thể lọt qua. 

Câu hỏi này, dường như là tặng không, đáng tiếc, hai người trước đó lại không trả lời được, lại còn vì thế mà mất đi tay của mình.

Nước, lại là nước! Sau khi biết đáp an, Lạc Điệp Y gần như phát điên!

Nàng không ngờ rằng, đáp án lại dễ như vậy! 

Lạc Hạo Thần cũng cúi đầu, ánh mắt lộ rõ sự ảo não.

Thất công tử cười tít mắt nhìn Tô Lạc: “Ngươi quả thật rất nhanh, cần câu của ta cũng vừa mới hạ xuống, cũng đành vậy, coi như ngươi qua cửa, đứng sang một bên đi.”

Nếu như để ý kỹ, ai cũng có thể nhìn ra vị Thất công tử này đối xử khá tốt với Tô Lạc. 

Đôi mắt đâu của Nam Cung Lưu Vân tối sầm lại.

Tô Lạc cười lớn, quay người đi về bên cạnh Nam Cung Lưu Vân.

“Ngươi phải cẩn thận.” Tô Lạc nhỏ giọng nói. 

Nàng luôn cảm thấy, vị Thất công tử đó có ý quan sát sâu xa đối với Nam Cung Lưu Vân, giống như nhạc phụ muốn kiểm tra thử con rể.

Nam Cung Lưu Vân vén tóc mai rủ xuống trước trán cho Tô Lạc, bình thản cười: “Lo cho ta sao?”

“Ta cũng không cần một người đàn ông thiếu tay hay thiếu chân đâu.” Tô Lạc làm bộ uy hiếp, nước mắt lấp lánh nhưng lại cố găng giấu đi vẻ lo ân. 

“Nha đầu ngốc.” Nam Cung Lưu Vân xoa xoa đầu nàng.

“Ta nói hai ngươi đã xong chưa vậy? Con cá này đã bắt đầu cắn câu rồi đó.” Thất công tử thái độ không nghiêm túc lên tiếng.

Tô Lạc liền đẩy Nam Cung Lưu Vân lên trên: “Nhanh đi, ta tin ở ngươi.” 

Thất công tử nghiến răng: “Nha đầu, đợi tới lúc cắt tay của hắn, ngươi đừng có khóc nhá.”

Tô Lạc cười hi hi trước cái nhìn của Thất công tử: “Ngươi không có cơ hội đó đâu.”

“Hừ, đợi mà xem.” Thất công tử hài hước nhìn Tô Lạc, ánh mắt dừng lại trên vai phải của Nam Cung Lưu Vân, rồi hắn chậm rãi nói: “Đề bài này, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói khó thì quả thật rất khó.” 

“Mời ra đều.” Nam Cung Lưu Vân điềm đạm đứng nguyên tại chỗ nói.

Vẻ mặt hắn như quan ngọc, mắt sáng tựa sao, toát lên đầy sự tự tin.

Nhìn khí chất của Nam Cung Lưu Vân như vậy, đến cả Thất công tử có con mắt nhìn cao vời vợi kia cũng phải bất giác tán thưởng một tiếng.   

“A B là binh đinh mão, A B không phải là binh đinh mão. Ngươi dùng năm chữ “ A, B, binh, đinh, mão” đổi thành năm chữ hán, để hai câu đó về mặt ngữ pháp và cả mặt logic có thể lập thành câu.” Thất công tử tự tin cười, tiếp tục nói: “Chú ý, câu được tạo thành nếu như mập mờ nước đôi, hoặc có sự tranh luận, thì tay phải ngươi đừng nghĩ tới nữa.”

Thất công tử dương dương tự đắc ngẩng cằm lên.

Đề này nhìn qua thì rất đơn giản, nhưng để giải ra được, thì rất khó. Mấy câu trước đó có gộp lại cũng không khó bằng câu này. 

Hừ, làm cùng với Tô Lạc, tuy rằng hắn không thể kết thành uyên ương, nhưng có thể kiểm tra một chút thì có thể chứ?

Nếu như hắn không trả lời được, thì làm sao có thể xứng với Lạc nha đầu?

Nam Cung Lưu Vân khẽ cụp mắt xuống, dường như đang nhanh chóng suy nghĩ. 

Thất công tử thấy vậy, chỉ cười lên hai tiếng. Ban đầu khi hắn trả lời câu hỏi này, phải mất ba ngày ba đêm suy nghĩ vất óc mới nghĩ ra được, hắn muốn trả lời được khi câu được cá lên thì quả thực rất khó!

Thực ra, ngoài vẻ mặt đắc ý của Thất công tử ra, vẻ mặt mọi người ở đó đều rất khó coi.