Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1172: Sống chết trước mắt (6)




Tốc độ của ông chú người sắt thực sự rất nhanh, Tử Nghiên mới đi lên có vài giây, cũng đã hoàn toàn ở thế yếu, hơn nữa còn trở thành cá nằm trên thớt chờ bị thịt.

“Tử Nghiên, cục đá, mau dùng cục đá!” Tô Lạc hét to về hướng đài cao.

“Cót két! Cót két!” Tử Nghiên cảm giác được xương cốt của mình dần dần bị kéo dãn ra. 

Mồ hôi lạnh trượt xuống trên trán nàng, đau đớn quá mức khiến nàng có chút mê man.

Tiếng gọi của Tô Lạc ngay lập tức làm nàng tỉnh lại.

Đúng vậy, vừa rồi Tô Lạc giao cho nàng vũ khí bí mật, nàng còn chưa sử dụng, nàng tuyệt đối sẽ không nhận thua nhưu vậy! 

Tử Nghiên kiệt lực nhịn xuống thống khổ, nàng cắn răng, dùng hết sức lực toàn thân đập cục đá lên trên trán của ông chú người sắt.

Lúc này Tử Nghiên bị giơ lên cao, với tư thế này, nàng rất dễ đập trúng ông chú người sắt.

Ông chú người sắt tưởng đó chỉ là cục đá bình thường, cũng không để bụng. 

Nhưng là, kết quả của việc không để bụng này lại vô cùng nghiêm trọng.

Hòn đá nhỏ tuy rằng không cam lòng, lại không thể không cứu Tử Nghiên.

Trong nháy mắt khi hòn đá nhỏ đập trúng ông chú người sắt, một ngọn lửa cực nóng nhanh chóng bốc lên ngay trán hắn. 

Ngọn lửa này như đang ẩn chứa sức mạnh vô tận của trời đất, mang theo hơi thở cổ xưa đây uy nghiêm.

Ông chú người sắt bị đập nổ tung.

Lúc này hắn làm gì còn rảnh mà để ý đến Tử Nghiên nữa, hắn buông lỏng tay, Tử Nghiên rơi thẳng xuống mặt đất. Tử Nghiên phản ứng thực nhanh, nàng trực tiếp xoay người, sau đó nhanh chóng rút lui. 

Ông chú người sắt lúc này đã hoàn toàn phát cuồng!

Hắn thống khổ mà ôm đầu, không ngừng nhảy lung tung, thống khổ mà nức nở, rống giận, rít gào!

Chưởng lực vô cùng mạnh mẽ của hắn đánh bậy đánh bạ ra khắp nơi, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn. 

Ngọn lửa trên trán hắn kéo dài không thôi, dập như thế nào cũng dập không được!

Cứ như vậy tiếp tục hừng hực thiêu đốt.

Ông chú người sắt này kiên trì không được bao lâu, sau đó thẳng tắp ngã trên mặt đất, tiếc nuối mà nhắm hai mắt lại. 

Hắn chết thật sự là quá oan, quá oan.

Nhưng ai kêu Tô Lạc có hòn đá nhỏ chứ?

Tử Nghiên ngu người nhìn chuyện vừa xảy ra, thật sâu sau cũng chưa hết ngơ. 

“Cứ thế mà chết sao?” Tử Nghiên quay đầu nhìn Tô Lạc.

Nếu có thể đập chết ông chú người sắt đơn giản như vậy, nàng còn sợ cái mẹ gì nữa chứ!

Tô Lạc có cảm giác cạn lời: “Cục đá kia chỉ có thể dùng một lần, dùng xong rồi thì linh lực bên trong không còn nữa.” 

Tử Nghiên nhìn cục đá trong tay, quả nhiên, cục đá này vốn có màu đỏ, hiện tại cũng đã biến thành màu đen, hơn nữa bên trong cũng không cảm giác được chút linh lực nào.

Lúc này, phía sau lưng Tử Nghiên phát ra tiếng động mạnh.

Tử Nghiên xoay người, nhìn thấy Bắc Thần Ảnh bị ông chú người sắt đá bay. 

Tử Nghiên ném hòn đá nhỏ cho Tô Lạc, thân hình như đạn pháo bay thẳng đến chỗ của ông chú người sắt còn lại.

“Ngươi muốn chết sao? Mau mau tránh ra cho ta!” Bắc Thần Ảnh che lại ngực, tức giận rống to.

Nữ nhân này sao lại thích nhảy lên trán của người khác như vậy chứ? Giống như con khỉ leo cây, động tác còn nhanh nhẹn như vậy. 

Đúng vậy, lúc này Tử Nghiên trực tiếp xem ông chú người sắt kia thành cái cây, nàng thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, ba bước một nhảy đã leo lên người hắn.

Bắc Thần Ảnh sợ nàng bị một chưởng chụp thành bánh nhân thịt, hắn cố nén đau nhức bò dậy, chạy như bay về phía trước, chính diện đón đánh ông chú người sắt.

Lúc này, Tử Nghiên đã nằm ngả ra sau lưng ông chú người sắt, giống như đang bị hắn cõng vậy.