Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1174: Cửa cuối cùng (1)




Đúng vậy, sao bọn họ lại quên mất bảo bối đáng giá như vậy chứ? Linh Đạn Cầu! Lúc trước Điện chủ Cửu Trùng Điện từng khen thưởng cho bọn họ!

Bắc Thần Ảnh hung hăng đập đầu mình, hận không thể đập nát cái đầu ngu ngốc này đi. Hắn lại quên mất chuyện quan trọng như vậy!

Tử Nghiên lúc này cũng rất muốn hộc máu. Bởi vì nàng cũng hoàn toàn quên mất tiêu viên Linh Đạn Cầu kia. 

Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy não nền trong mắt nhau.

Lúc này, ông chú người sắt kia từng bước một đi về phía bọn họ.

Tuy rằng lưng của hắn bị Phấn Ăn Mòn gây ra vết thương, nhưng nhiệm vụ của hắn là giết chết hai con kiến trước mặt. 

Nhưng vào lúc này, Tử Nghiên lấy Linh Đạn Cầu ra từ trong ống tay áo, ném thẳng đến chỗ ông chú người sắt.

Nhưng lúc này Tử Nghiên hơi thở mỏng manh, sức lực không lớn. Linh Đạn Cầu tuy rằng ném thẳng tới chỗ ông chú người sắt, nhưng lại bị hắn tránh được.

“Ầm ầm ầm!” 

Linh Đạn Cầu phát ra tiếng nổ mạnh.

Trong nháy mắt, giống như bom nguyên tử nổ mạnh, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển, đinh tai nhức óc, bốn phương tám hướng khói đen lượn lờ.

Bởi vì động tác kia đụng đến miệng vết thương, Tử Nghiên thở không nổi, che lại ngực kịch liệt ho khan. 

Nhưng điều làm Tử Nghiên buồn bực chính là nàng vất vả ném ra lại uổng phí mất một viên Linh Đạn Cầu.

Ông chú người sắt tránh đi đúng lúc, chỉ bị lan đến một chút, trán bị tạc có chút choáng váng, cũng không chịu bất kì vết thương nghiêm trọng nào.

Bắc Thần Ảnh vừa thấy đã có cảm giác không tốt. 

Thừa dịp ông chú người sắt kia đang rung đùi đắc ý, hắn dùng sức, nhịn đau chạy thẳng về phía trước!

Hắn xông lên, trực tiếp đập Linh Đạn Cầu lên người ông chú người sắt!

“Không, Bắc Thần Ảnh!” Tử Nghiên sợ tới mức mặt như màu đất, thét chói tai! 

Ai ngờ, ông chú người sắt bị Bắc Thần Ảnh tập kích, theo bản năng mà đá mạnh Bắc Thần Ảnh ra ngoài, vì thế Bắc Thần Ảnh đã bị đá văng, bay ngược đi ra ngoài.

Trước khi ngất đi, khóe miệng Bắc Thần Ảnh gợi lên một nụ cười thỏa mãn.

Quả nhiên bị hắn đoán đúng rồi. 

Phản ứng theo bản năng thật đúng là đáng yêu...

Tử Nghiên cũng thông minh, khi Bắc Thần Ảnh bị đá bay ra, nàng kiệt lực nhịn xuống đau nhức, dựa vào một hơi cuối cùng, bay đi tiếp được Bắc Thần Ảnh.

Bằng không, Bắc Thần Ảnh không có chút nào linh lực chắc chắn sẽ bị quăng chết ngay lập tức. 

Mà ông chú người sắt đáng thương kia, hắn phản ứng đúng lúc tránh thoát được viên Linh Đạn Cầu đầu tiên, viên thứ hai lại bị Bắc Thần Ảnh trực tiếp bắn vào ngực, làm sao mà dễ tránh như vậy?

Khi hắn còn đang muốn đẩy Linh Đạn Cầu ra ngoài thì Linh Đạn Cầu đã kịp phát nổ trong ngực hắn.

“Ầm ầm ầm!” 

Tiếng nổ mạnh vang lên, linh lực tràn ngập khắp nơi, mạnh mẽ dày đặc!

Thân thể cường tráng kia của ông chú người sắt trong nháy mắt bị nổ thành thịt khối, văng ra khắp nơi.

Chấn động vô cùng mạnh mẽ thật lâu sau mới dừng lại. 

Lúc này, hai ông chú người sắt đã lừng lẫy hy sinh, mà Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên cũng ngã trên mặt đất, đầy đầu đầy cổ đều là máu tươi.

Tô Lạc bước nhanh đến, nhét tục mệnh Kim Đan vào miệng hai người bọn họ, sau đó trực tiếp cho bọn hắn uống thiên linh thủy.

“May mắn, còn sống.” Tô Lạc lau mồ hôi lạnh trên trán, vô cùng may mắn. 

Cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn. Trên đài đấu kịch liệt, nàng ở dưới đài xem cũng hồi hộp vô cùng, may mắn cửa này bọn họ đã hữu kinh vô hiểm vượt qua.

Trên thạch đài, vốn là cảnh tượng máu me be bét, bất tri bất giác đã dần dần khôi phục như lúc ban đầu