Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 145: Tấn Vương Điện Hạ (3)




“…” Tô Lạc không thể cãi lại, thực hiển nhiên đây là sự thật.

“Thương thế ban đầu của Điện hạ đã khống chế được, có phải ngươi đánh hắn một cái, đánh đến mức điện hạ hộc máu không?” Lăng Phong từng bước ép sát, hận không thể một ngụm nuốt chửng Tô Lạc.

“…” Gân xanh trên trán Tô Lạc giật nảy lên! Sự thật đúng là như vậy, nhưng là…

“Vừa rồi khi điện hạ té xỉu, ngươi ngồi ngay bên cạnh hắn, Tô Tứ tiểu thư, có phải ngươi đỡ cũng không thèm đỡ một cái hay không?” Lăng Phong hùng hổ.

“…” Trong lòng Tô Lạc nghẹn ngào vô cùng, nàng không phải không đỡ, chỉ là bị cái hư ảnh phía sau lưng Nam Cung Lưu Vân kích thích nên không phản ứng kịp thôi mà!

Sau khi nghe Lăng Phong oán giận xong, ngay cả chính nàng đều cảm thấy mình tội ác tày trời, nên xuống mười tám tầng địa ngục ngay lập tức! Mà Nam Cung Lưu Vân chính là hình tượng cao lớn quên mình vì người khác!

Khi Tô Lạc còn đang rối rắm, đáy mắt Lăng Phong nhìn nàng hiện lên chút tội nghiệp, hắn yên lặng liếc nhìn điện hạ yếu ớt nhà mình, khóe miệng run run, trấn định xoay người đi ra ngoài. Hắn còn thực tốt bụng đóng cửa lại.

“Ê nè…” Mắt thấy cửa sắt đóng lại, Tô Lạc tức khắc khóc không ra nước mắt.

Giờ thì tốt rồi, cung điện to như vậy, màn che tung bay, bạch ngọc hoa lệ xa xỉ, nước ao sóng nước lóng lánh, trong suốt thấy đáy.

Nhiệt khí mờ mịt, cảm giác ái muội tựa hồ lan tràn trong không khí.

Tô Lạc chần chờ đứng tại chỗ, chậm chạp không xoay người.

Bỗng nhiên, Tô Lạc nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, nàng nháy mắt xoay người, lại không phát hiện thân ảnh của Nam Cung Lưu Vân đâu, chỉ nhìn thấy mặt nước suối nước nóng đang không ngừng sủi bọt.

“Không phải chứ!” Tô Lạc vội vàng chạy như bay tới chỗ Nam Cung Lưu Vân.

Nước ao trong suốt thấy đáy, cho nên Tô Lạc liếc mắt một cái đã có thể thấy được dưới đáy ao, Nam Cung Lưu Vân ngủ say đã…

Hắn rơi vào trong suối nước nóng rồi đúng không?

Tô Lạc không nghĩ ngợi gì, kéo áo ngoài xuống, tư thế tuyệt đẹp đi xuống suối nước nóng, cố sức bơi tới vị trí của Nam Cung Lưu Vân.

Rất nhanh đã tìm được hắn, Tô Lạc muốn đem hắn kéo ra khỏi mặt nước.

Từ lúc nào mà Nam Cung Lưu Vân lại trở nên nặng như vậy? Tô Lạc âm thầm kêu khổ trong lòng.

Nàng kéo Nam Cung Lưu Vân lên trên bờ, nhưng lại bi ai phát hiện thể trọng của hắn hiện tại nặng như nghìn cân, mặc cho nàng dùng sức như thế nào cũng kéo không lên nổi.

Hơn nữa càng làm cho người ta hết hồn chính là hắn đang nằm dưới nước, nín thở nghẹn đến mức sắc mặt tím rịm, giống như sắp chết vì bị ngạt thở vậy.

Người nam nhân này sao đang yên đang lành lại tư nhiên lăn vào nước chứ?

Trong lòng Tô Lạc thật buồn bực! Hôm nay sao lại lắm chuyện kì lạ như vậy?

Đầu tiên là hư ảnh quỷ dị phía sau Nam Cung Lưu Vân, rồi một cái trang viên bị hủy thành bột phấn kia, sau đó là cái thân nặng nghìn cân này? Thật là chỗ nào cũng lộ ra quỷ dị.

Tô Lạc cảm thấy nàng thật sự nên dành chút thời gian đi chùa miếu thắp hương.

Nhưng trước mắt không thể trơ mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân nín thở nghẹn chết được.

Tô Lạc tuy rằng nghẹn muốn chết, nhưng nàng nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, hung tợn chủ động đưa lên cặp môi thơm giúp Nam Cung Lưu Vân hô hấp nhân tạo.

Trong suối nước nóng trong trẻo, trên sàn bạch ngọc trắng bóng, một đôi nam nữ thân mật môi kề môi.

Tô Lạc đang nhắm mắt nên không hề phát hiện, khi nàng chỉ cách hắn trong gang tấc, đuôi lông mày của Nam Cung Lưu Vân nhướn lên, hiện lên ý cười đầy hứng thú.

Hắn rõ ràng sớm đã tỉnh! Hắn rõ ràng cố ý ngã xuống suối nước nóng! Hắn rõ ràng đoán chắc Tô Lạc sẽ cứu hắn!

Nhưng Tô Lạc không biết, lúc này nàng vừa chửi thầm vừa hô hấp nhân tạo cho hắn.