Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 162: Điên Cuồng Cuối Cùng (4)




Thứ mà Thần Long đại nhân trao tận tay đương nhiên không phải vật tầm thường. Tuy rằng chỉ có một cuốn mỏng, đã vậy còn là quyển nhập môn, nhưng cuốn Đại Hư Không Thủ Ấn này lại có uy lực kinh người, hiệu quả rõ rệt.

Đại Hư Không Thủ Ấn, ý nghĩa hệt như tên gọi, chia thành ba cảnh giới, phân biệt là: Đại, Hư và Không.

Đại là chỉ việc tạo nên dấu tay càng lúc càng lớn, lớn đến vô biên vô hạn.

Hư là chỉ hư ảnh, khi đã tới cảnh giới thứ hai rồi thì dấu tay sẽ hóa thành hư ảnh, đánh người trong vô hình.

Không là chỉ không gian trọng lực. Khi đã tới cảnh giới thứ ba, dấu tay biến to biến mất, tạo thành một không gian trọng lực, trong không gian trọng lực đó, nàng chính là chúa tể!

Mà bây giờ Tô Lạc...

Trong không gian, Tô Lạc nhìn chưởng ấn do mình ngưng tụ tạo thành, trên trán xuất hiện ba cái gạch đen, thật không biết nên nói gì.

Bởi vì cái gọi là dấu tay kia chỉ nhỏ bằng con nòng nọc.

Đúng vậy, không sai, thật sự cũng chỉ nhỏ bằng con nòng nọc…

Nhưng so với mấy ngày trước đây đã được xem là tốt hơn rồi, dấu tay này đã ngưng tụ ra được, mấy ngày trước ngay cả cái bóng cũng không có.

Hơn nữa phương pháp luyện công này nhẹ nhàng nhất chỗ ở chỗ, bất cứ khi nào chỗ nào, ngay cả khi ngủ, linh hồn của nàng đều có thể vào trong không gian luyện tập, cho nên so với người khác thì nàng đã thắng tuyệt đối ở bước thiên thời địa lợi rồi.

Tuy rằng thiên phú và tinh thần lực của nàng đều vô cùng mạnh, thế nhưng tu luyện làm nhiều nhưng hiệu quả mang lại rất ít.

Tô Lạc không biết là Đại Hư Không Thủ Ấn khó nhất ở chỗ nhập môn.

Với tư chất tuyệt vời như Tô Lạc, chưa đến bảy ngày là đã có thể nhập môn thành công, ngưng tụ được chưởng ấn, tuy rằng nhỏ, nhưng cuối cùng cũng đã ngưng tụ được.

Người có tư chất ngu dốt, dù có cho hắn bảy tháng, thậm chí bảy năm, hắn cũng chưa chắc có thể ngưng tụ ra được một dấu tay dù chỉ nhỏ bằng hạt dưa.

Đêm, rất sâu.

Mọi âm thanh đều yên lặng.

Bầu trời đêm dường như bị che đậy bởi một tầng sa hơi mỏng, giữa không trung cô quạnh treo hững hờ vài ngôi sao nhạt nhòa, trăng đêm thanh lãnh, ảm đạm không ánh sáng.

Tô Lạc đang ngủ thật ngon trên giường, nhưng linh hồn của nàng sớm đã chạy vào trong không gian để tu luyện Đại Hư Không Thủ Ấn rồi.

Từ sau khi có thể ngưng tụ ra dấu tay hư không nhỏ như con nòng nọc kia, Tô Lạc có loại cảm giác như nàng dường như đã bước vào giai đoạn võ sĩ cấp một, hơn nữa nàng còn cách cấp hai không xa lắm.

Phát hiện này lập tức khiến nàng mừng rỡ như điên.

Đã nhiều ngày, việc nàng làm nhiều nhất chính là nằm ở trên giường ngủ.

Lục La cho rằng tiểu thư nhà mình lần này đi ra ngoài quá mệt nên mới ngủ để tĩnh dưỡng.

Thật ra sao nàng có thể tưởng tượng được rằng, có một loại người rất may mắn, ngay cả ngủ cũng có thể tự động luyện công.

Nàng chỉ cần Tô Lạc ngoan ngoãn ở yên trong viện không ra ngoài là đã cảm thấy mỹ mãn rồi, cho nên cũng không có khuyên nàng, Tô Lạc đương nhiên nhẹ nhàng thoải mái.

Đêm nay, Tô Lạc vẫn như mọi khi rửa mặt sớm lên giường đi ngủ.

Rạng sáng canh ba, thời khắc tối tăm nhất trước khi trời sáng.

Thời khắc này quả thật rất kỳ diệu, là thời khắc tăm tối nhất của một ngày, cũng là thời điểm mà con người ngủ sâu nhất, rất khó bị đánh thức.

Trong bóng đêm, một thân ảnh cường tráng như sói hoang vô cùng nhanh nhẹn, lặng yên không một tiếng động tới gần sân của Tô Lạc.

Hắn đứng ở cửa, có chút không biết nói gì chỉ có thể bĩu môi.

Trong phủ Tô Đại Tướng Quân thế mà còn có phòng ở rách nát như vậy?

Tường trong viện rách nát, dường như chỉ cần gió thổi qua sẽ sụp đổ ngay, lạ lùng nhất chính là không có cửa viện, làm hắn ngay cả trèo tường cũng không cần trèo, trực tiếp tiến vào.

Nơi này thật là khuê phòng của Tô Tứ tiểu thư hả?

Đáy mắt người áo đen hiện lên sự khó hiểu, nhưng có quan hệ gì đâu? Chỉ cần làm xong nhiệm vụ này, một ngàn đồng vàng sẽ rơi vào túi hắn.