Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 166: Điên Cuồng Cuối Cùng (8)




Tô Lạc ẩn núp trong bóng đêm mênh mông, chạy tới Phù Dung viện của Tô Vãn.

Thị giác nhạy bén có thể giúp nàng nhìn rõ mọi vật trong đêm như ban ngày.

Cảm giác nhạy bén đối với nguy hiểm và thị giác cực tốt có thể giúp nàng tránh né quan binh tuần tra.

Tô Lạc không có bộ pháp tinh diệu của thế giới này, nhưng kỹ thuật che giấu của nàng không ai có thể làm được.

Dọc theo đường đi nàng rất cẩn thận, Tô Lạc rất nhanh đã vào tới Phù Dung viện của Tô Vãn.

Phù Dung viện của Tô Vãn và cái sân rách nát kia của Tô Lạc rất khó có thể so sánh với nhau.

Tòa Phù Dung viện này ở rất gần chủ viện, phòng ở tinh xảo, xa hoa trang trọng, nơi nào cũng mang nét hoa mỹ.

Lúc này đã là sáng sớm.

Dựa theo lẽ thường, ngọn đèn dầu lẽ ra đã sớm tắt.

Nhưng hiện tại, trong phòng Tô Vãn vẫn còn sáng đèn, trên cửa sổ hắt lên bóng dáng yểu điệu của Tô Vãn.

Tô Lạc lặng yên tới gần, thật cẩn thận chọc thủng cửa sổ giấy, nhìn vào bên trong qua khung cửa sổ.

Giờ phút này, Tô Vãn đang nằm trên giường suy nghĩ xa xôi.

Tâm tình của nàng dường như rất tốt, khóe miệng không tự giác lộ ra nụ cười sung sướng, đồng thời, nàng tựa hồ có chút thấp thỏm, lại có chút chờ mong.

Không biết nàng đang vui vẻ cái gì, chờ mong điều gì, lại thấp thỏm vì điều gì…

Nhưng Tô Lạc tựa hồ đã biết suy nghĩ trong lòng nàng lúc này.

Khóe miệng Tô Lạc gợi lên một nụ cười lạnh, Tô Vãn à Tô Vãn, hãy hưởng thụ một khắc vui vẻ cuối cùng này đi, qua đêm nay… Ngươi sẽ phải đối mặt với những ngày tháng khó khăn nhất trong đời mình, hơn nữa, vĩnh viễn cũng không kết thúc, trốn cũng không thể trốn.

Tô Lạc lấy ống mê hồn hương kia từ trong không gian ra.

Nàng vốn dĩ muốn ăn miếng trả miếng, dùng nửa thanh mê hồn hương của hắc y nhân kia, nhưng nghĩ lại thì không nên.

Bởi vì chất lượng của mê hồn hương đó không đảm bảo cho lắm, có màu còn có mùi vị, Tô Vãn sẽ rất dễ phát hiện ra.

Cho nên, Tô Lạc không chút do dự lựa chọn mê hồn hương cao cấp vô sắc vô vị của Lãnh dược sư.

Chọc vào trong cửa sổ, Tô Lạc chậm rãi thổi mê hồn hương vào.

Không thể không nói, dược hiệu của mê hồn hương thật sự rất không tồi.

Chỉ trong chốc lát, Tô Vãn đã cảm thấy cả người khô nóng khó nhịn, ngực tựa hồ có vô số con kiến đang gặm cắn, khiến nàng ngứa ngáy vô cùng, lại thoải mái dị thường.

Loại cảm giác kỳ diệu này khiến nàng cảm nhận được một sự mới mẻ chưa từng có.

Sắc mặt của nàng nhanh chóng đỏ rực, hai mắt cũng biến thành màu đỏ đậm, ánh mắt mê ly ướt át.

Nàng bắt đầu vô ý thức lột váy ra.

Một mảnh, lại một mảnh…

Cuối cùng chỉ còn lại một cái yếm mỏng manh.

Tô Lạc thấy thời cơ chín mùi, khóe miệng cong lên một nụ cười giả tạo.

Tô Vãn, giờ khắc hưởng thụ của ngươi đã đến, chuẩn bị tốt chưa?

Tô Lạc cũng không che dấu, nàng trực tiếp đẩy cửa vứt hắc y nhân đang hôn mê bất tỉnh về phía Tô Vãn.

Tô Vãn bị thứ gì nặng nề đè lên, vốn còn đang rất buồn bực, nhưng thực kỳ diệu chính là khi tiếp xúc đến da thịt cực kì nóng bỏng kia của đối phương, cảm xúc thật nóng như đang bò dần từ lòng bàn chân của nàng đến đỉnh đầu.

Thật ngứa, lại vô cùng thoải mái.

Lúc này, Tô Vãn đã có chút thần chí không rõ, nàng hoàn toàn đắm chìm trong giấc mơ của mình, nơi đó là một thế giới kiều diễm kỳ diệu.

Nàng theo bản năng xé rách áo ngoài của hắc y nhân.

Nàng hình như thực gấp gáp, gấp đến mức không chờ nổi, động tác mạnh bạo thô lỗ.