Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 180: Hết Đường Chối Cãi (4)




“Thanh Nhi, ngươi…” Tô Tử An và Tô phu nhân nhấp môi dưới, vừa hồi hộp vừa vô cùng chờ mong nhìn Tô Thanh, chờ mong có thể biết được tin tức mà mình mong chờ từ trong miệng nàng.

Tô Thanh nhợt nhạt cười, hơi gật đầu nói: “Thanh Nhi may mắn không làm nhục sư môn, lần này bế quan rốt cuộc cũng lên đến cấp bốn.”

Lời nói của nàng nhẹ nhàng như nước, lại mang theo cao ngạo từ trên cao nhìn xuống.

Xác thật, có thể ở tuổi này thăng cấp đến cấp bốn, tiền đồ quả thực không thể đo lường.

Phải biết rằng, ngoại trừ Tấn Vương điện hạ có thiên phú cường đại đến biến thái có thể trước hai mươi tuổi lên tới cấp bảy thì tìm khắp Đông Lăng quốc, ở cái tuổi này có thể lên đến cấp bốn cũng ít ỏi vô cùng, chỉ có có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Nghe vậy, Tô Tử An vô cùng vui sướng!

“Tốt! Tốt tốt tốt! Quả thực thật tốt! Ta Tô Tử An quả thật là tích phúc tích đức mấy đời mới có đứa con gái tốt như vậy! Ha ha ha ha ha!” Tô Tử An vui sướng cười to, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Tô phu nhân càng vui sướng hơn, nàng kéo tay Tô Thanh không ngừng mỉm cười, gật đầu, tán thưởng liên tục.

Tô Thanh liếc nhìn Tô Khê bên người, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi chề môi, Tô Thanh lại nhìn Tô Tử An, cười nói: “Chúc mừng phụ thân mẫu thân song hỷ lâm môn.”

“Hả? Trừ bỏ chuyện của ngươi, còn có hỉ sự khác sao?” Tô Tử An dịu dàng hỏi.

Hiện tại hắn quả thực là đau lòng Tô Thanh đến tận xương cốt.

“Cha chưa biết đúng không? Khê Nhi lần này càng may mắn hơn, nàng trên đường có kỳ ngộ, hiện tại đã là cấp ba.” Tô Thanh khẽ cười nói.

“Cấp ba? Khê Nhi, thật sao?” Đối với việc này, vui mừng nhất chính là Tô phu nhân.

Con gái con trai của nàng đều rất có năng lực, thực làm nàng vui mừng.

“Dạ!” Thấy mọi ánh mắt đều đang tập trung đến trên người mình, biểu tình kiêu ngạo của Tô Khê trong lúc nhất thời trở nên có chút ngượng ngùng, nàng giả vờ thục nữ, thấp thấp gật đầu.

“Tốt! Thật tốt quá! Quả thực là thật tốt quá! Quả thật là trời phù hộ Tô gia!” Tô Tử An ức chế không được, đắc ý cười ha ha: “Không hổ là con gái của Tô Tử An ta, đều biết tranh sĩ diện cho lão tử!”

Hắn nghiêng đầu dịu dàng cười nói với Tô phu nhân: “Phu nhân, nàng sinh con gái thật tốt, mỗi đứa đều thực có khả năng, bản tướng quân vui mừng vô cùng. Không giống hai đứa thứ nữ kia, một đứa so một đứa phế vật vô dụng, khiến người chán ghét. Ha ha, cổ nhân quả thật không nói sai, con vợ cả và con thứ quả thật là cách biệt một trời!”

Tô Tử An lúc này hoàn toàn không hề băn khoăn đến tâm trạng của Tô Lạc, làm trò trước mặt mọi người, không chút nào che dấu tỏ vẻ yêu thích và bất công với hai đứa con gái khác.

Đáy mắt Tô Lạc hiện lên châm chọc như có như không.

Cấp ba Tô Khê?

Cấp bốn Tô Thanh?

Quả thật là mạnh nha, tốc độ tu luyện thật nhanh đó, nàng hâm mộ muốn chết luôn.

So sánh với các nàng thì nàng chính là tiểu phế vật cấp hai mà thôi, thấp nhất trong cả nhà.

Nhưng nếu như Tô Tử An biết, Tô Lạc chỉ dùng thời gian một tháng thăng cấp từ cấp không lên đến cấp hai, chỉ sợ sẽ dọa chết hắn.

Bởi vì ngay cả Tô Khê tiểu thiên tài mà hắn vẫn luôn tôn sùng, nàng từ năm tuổi bắt đầu tu luyện, tu luyện suốt tám năm, cũng chỉ mới là đỉnh cấp hai mà thôi. Nếu không phải lần này cơ duyên xảo hợp, còn không biết khi nào nàng sẽ đột phá đâu.

Nhưng Tô Lạc chỉ cần dùng thời gian một tháng là đã đạt tới cấp hai, ba mươi ngày!

Tốc độ tu luyện như vậy, không chỉ tìm khắp toàn bộ Đông Lăng quốc, dù có tìm khắp đại lục cũng không thể tìm được người nhanh hơn nàng.