Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 97: 【077】 Đột ngột giết hại




Chẳng lẽ. . . . . .

Vô Ưu nhíu lông mày, nhìn Phong Thành Quang, "Lão đầu, ngươi biết anh túc không?"

Phong Thành Quang gật đầu, "Nghe nói có tác dụng gây mê, bất quá, chỉ là nghe qua, nhưng chưa gặp qua!"

"Không, có lẽ ngươi từng thấy, nhưng mà, cũng không biết hoa nở xinh đẹp, thật ra lại vô cùng độc!" Vô Ưu nói xong, nhìn những nữ tử kia, trước mặt người nhà đang lệ rơi đầy mặt, vẫn quên mất tất cả như cũ, làm ầm ĩ, thét chói tai, xé rách xiêm áo, làm trò hề.

Hạ rèm xe ngựa xuống.

Phong Thành Quang nhìn Vô Ưu, "Người phía sau màn hạ độc thủ, lại có thể tìm được thứ này!"

Vô Ưu khẽ lắc đầu, "Sợ là không chỉ tìm được thứ này, mà sợ là được gieo trồng trên diện tích lớn, nếu không, nhiều người như vậy, vốn không đủ!"

Phong Thành Quang nhíu mày.

Vô Ưu biết nhiều hơn hắn, hắn biết, có những thứ Vô Ưu biết, hắn không biết, thậm chí mới nghe lần đầu, nhìn thấy những điều chưa từng thấy!

"Nha đầu, ngươi định làm như thế nào?"

Vô Ưu tốn hơi thừa lời, "Làm thế nào, dĩ nhiên là phải tìm ra phân của con chuột ghê tởm này, tránh cho một cục phân chuột, hại một nước!"

"Có nghiêm trọng như vậy không?"

"Nghiêm trọng hơn những lời ta nói!"

Nếu kéo dài như thế, người hít càng ngày càng nhiều, sẽ có càng ngày càng nhiều người mất đi khả năng lao động, càng ngày càng nhiều người đã từng thiện lương, về sau, vì thỏa mãn ham muốn của mình, làm xằng làm bậy.

Phong Thành Quang vuốt ve chòm râu, "Chuyện này, ngươi đã nói với Cung Ly Lạc chưa?"

Vô Ưu lắc đầu.

"Vẫn chưa phải gấp!"

"Nói với hắn đi, hắn là Lạc vương của Đông quốc, có quyền, cũng có nghĩa vụ vì Đông quốc trừ hại!"

Vô Ưu bĩu môi, "Phi, Đông quốc đã cho hắn cái gì? Không có, cũng không có?"

Quyền thế là đồ chơi hại người, ban đầu nếu không vì cái gọi là quyền thế, bọn họ cũng sẽ không xa nhau mười năm.

Cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy.

Phong Thành Quang khẽ thở dài một cái, "Nha đầu, hôm nay các ngươi đã đoàn viên, những chuyện đã trải qua, cần gì canh cánh trong lòng?"

Vô Ưu trừng mắt nhìn Phong Thành Quang, "Ngươi đang khuyên ta buông tay sao?"

"Ta. . . . . ."

"Đừng khuyên ta, nếu Cung Ly Lạc tốt, chính là ta tốt, nếu như hắn xảy ra chuyện không hay, ta nhất định khiến thiên hạ chôn theo hắn!"

"Ngươi. . . . . ."

Vô Ưu nhìn Phong Thành Quang, "Ngươi biết ta là đang nghiêm túc!"

Phong Thành Quang gật đầu.

Hắn thật sự biết Vô Ưu là đang nghiêm túc.

Mấy ngày nay, nàng đối với Cung Ly Lạc, nét mặt tươi cười như hoa, một bộ dạng thiên chân vô tà (hồn nhiên), nhưng nội tâm lãnh tình, khát máu, chưa bao giờ mất đi, một khi phá kén ra, thành ma thành phật, ai cũng nói không chính xác.

"Trở về thôi!"

Nàng nhớ Cung Ly Lạc rồi.

Trên đời này, chỉ có Cung Ly Lạc sủng ái nàng vô điều kiện, cho dù nàng phát cáu cũng được, hay là dùng thủ đoạn tàn nhẫn cũng được, chỉ có Cung Ly Lạc, từ đầu đến cuối, chưa từng ghét bỏ nàng.

Xe ngựa dừng lại, Vô Ưu liền nhảy xuống xe ngựa, nhanh chóng chạy vội vào, tìm được chính xác vị trí của Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . ." Thấp giọng kêu một tiếng, nhào tới trong ngực Cung Ly Lạc.

Cung Ly Lạc kinh ngạc, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là nhớ ca ca!"

Cung Ly Lạc cười, khoát tay ý bảo thuộc hạ đi xuống, khẽ vuốt ve mái tóc dài của Vô Ưu, "Đói bụng không, có muốn ta làm chút gì cho ngươi ăn hay không?"

Vô Ưu lắc đầu, "Không đói bụng!"

Nàng chỉ muốn, ôm Cung Ly Lạc như vậy, không muốn làm gì, cái gì cũng không muốn.

Việc đời khó đoán, nàng chỉ muốn Cung Ly Lạc thật tốt.

Tiểu tâm tư của Vô Ưu, Cung Ly Lạc biết.

Nàng muốn có hài tử, nhưng hắn, bây giờ không cho được.

"Ưu nhi. . . . . ."

"Ừm!"

"Hôm qua cả đêm không ngủ ngon, đi ngủ một giấc đi!"

"Cùng nhau sao?"

"Cùng nhau!"

Cung Nhất, Cung Nhị chờ ở bên ngoài một hồi lâu, trong phòng, gió êm sóng lặng, giường lớn chưa từng lay động, cũng không có tiếng rên rỉ, cùng tiếng nam tử thở dốc.

Bình tĩnh mà lại ấm áp.

"Ta nói, ra ngoài một hồi rồi quay lại!" Cung Nhất nói.

Đứng ở nơi này, dường như có chút quấy rầy.

Cung Nhị gật đầu, hai người cùng nhau rời đi.

"Chuyện ở Phụng Tiên lau, xử lý tốt rồi?" Cung Nhất hỏi.

"Xử lý tốt!"

"Cũng không biết cô nương kia nghĩ như thế nài, đi theo Quận chúa, chẳng lẽ không tốt sao?"

"Không biết, ai có chí nấy, mỗi người đều có nguyện vọng và lý tưởng của mình, ai cũng không thể làm chủ thay người khác!"

Mị Nương ở lại Phụng Tiên lâu, chưa chắc không phải là một chuyện tốt.

Đi theo Vô Ưu, chưa chắc sẽ tốt.

Phụng Tiên lâu. d đ =le=quy=don=

Đông Thanh nhìn Mị Nương ngồi ở trước gương, sững sờ thật lâu, tiến lên nắm tay Mị Nương, "Mị Nương, đuổi theo đi, bây giờ đi còn kịp!"

Đây chính là hạnh phúc cả đời, bỏ qua, lại thật sự bỏ qua rồi.

Mị Nương nhìn Đông Thanh, lắc đầu một cái, "Đông Thanh, không còn kịp nữa!"

Cho dù nàng chưa rời khỏi huyện thành, cũng sẽ không cần nàng nữa.

"Mị Nương, là ta liên lụy ngươi sao?" Đông Thanh hỏi, khóc.

Mị Nương lắc đầu, "Đông Thanh, không phải vậy, chuyện không liên quan đến ngươi, tất cả, đều là ta cam tâm tình nguyện, ngươi xem, hôm nay, tất cả mọi người đều được sống lại, về sau có thể mai danh ẩn tích, trải qua cuộc sống mình muốn!"

Đông Thanh rất muốn nói với Mị Nương, rất nhiều cô nương của Phụng Tiên lâu, lấy được Khế Ước Bán Thân của mình, lại lấy toàn bộ tiền để dành của mình, sau khi rời khỏi Phụng Tiên lâu, ngựa không ngừng vó, không chút do dự liền nương nhờ vào kỹ quán khác, hoàn toàn xem nhẹ nỗi khổ tâm của Mị Nương.

"Mị Nương, đáng giá không?"

Bỏ ra nhiều như vậy, hồi báo nhận được lại rất ít.

Mị Nương cười, "Đông Thanh, họ không giữ mình trong sạch, ta không xen vào, ít nhất, ngươi vẫn tốt, tất cả cũng đáng giá, Đông Thanh, chúng ta đi thôi, rời khỏi cái nơi bẩn thỉu này, đi đến một nơi, không có ai biết chúng ta, khi chúng ta đã biết rõ nơi đó, liền tính chuyện tương lai lập gia đình, không cần gả cho người phú quý, chỉ cầu hắn đối tốt với chúng ta, toàn tâm toàn ý với chúng ta, không thay đổi thất thường, không lạnh bạc vô tình!"

Đông Thanh rất muốn nói với Mị Nương, suy nghĩ nguyện vọng đều tốt, nhưng nam tử trên thế gian đều bạc tình bạc bẽo, sẽ có mấy người như suy nghĩ của Mị Nương, toàn tâm toàn ý, không thay đổi thất thường, không lạnh bạc vô tình?

Nhưng Đông Thanh không dám nói, nguyện vọng của Mị Nương, làm sao không phải là nguyện vọng của nàng.

"Mị Nương. . . . . ."

Mị Nương cười, "Đông Thanh, dọn dẹp một chút, chúng ta nên đi thôi!"

Nơi này, không phải là một địa phương tốt.

Dơ bẩn ô uế, lãnh khốc vô tình, nơi này, là một hố lửa, tiến vào, đi ra, không chết cũng bị lột da.

Các nàng rất may mắn, mặc dù đặt mình trong dơ bẩn, vẫn còn giữ gìn được trinh tiết.

Đông Thanh gật đầu, vội đi thu thập đồ của Mị Nương.

"Đông Thanh, đi thu thập đồ của ngươi đi, đồ của ta. . . . . ."

Đông Thanh cười, "Ta cũng không có thứ gì đáng giá, ngược lại Mị Nương, những năm này được không ít đồ tốt, chúng ta đều phải mang đi, tương lai mới sẽ không đói bụng!"

Mị Nương muốn nói, đều không cần!

Nhưng mà nghĩ đến cuộc sống sau này, gật đầu, "Những gì có thể mang đi đều mang đi!"

Cuối cùng nàng cũng chỉ là một tục nhân đặt mình trong hồng trần.

Khi Vô Ưu tỉnh lại, Cung Ly Lạc vẫn nằm ở bên cạnh như cũ, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Cung Ly Lạc khi ngủ say, Vô Ưu đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve.

Sau đó sờ tới mái tóc trắng chói mắt.

Hồng nhan tóc trắng.

Không biết, sau khi giải độc, tóc trắng này, có thể lần nữa biến thành đen hay không.

"Ưu nhi. . . . . ."

Cung Ly Lạc thấp giọng kêu, nắm tay Vô Ưu, nhẹ nhàng đặt ở bên môi, cúi đầu xuống hôn.

Vô Ưu lẳng lặng nhìn Cung Ly Lạc, "Khá hơn chút nào không?"

Cung Ly Lạc cười, "Ngủ một giấc, tốt hơn nhiều!"

Trước kia, cho dù bị thương nặng như thế nào đi nữa, hắn đều ngủ không yên giấc, hiện giờ Vô Ưu ở bên người, chỉ cần cảm thấy nàng ở bên người, ngã xuống giường liền có thể ngủ thật say.

An tĩnh ngủ, giống như thế gian, không còn ưu thương, không còn đau đớn.

An tĩnh tường hòa, hạnh phúc mỹ mãn.

Cung Ly Lạc suy nghĩ rất nhiều, sau khi giải độc, thân thể kiện khang (khỏe mạnh), bọn họ tìm một nơi phong cảnh tươi đẹp, xây một đại trạch hoa lệ, người hầu thành đoàn hầu hạ Vô Ưu hắn thích nhất.

Còn có hài tử của hắn và Vô Ưu.

"Đói không? Nếu không, ta đi làm chút thức ăn cho ngươi!" Vô Ưu hỏi.

Cung Ly Lạc bật cười, "Ưu nhi, ta không sao, ngươi muốn ăn cái gì, ta đi làm!"

"Chỉ cần ca ca làm, ta đều thích!"

Cung Ly Lạc đứng dậy, sửa sang lại xiêm áo, dắt Vô Ưu ra cửa, lại thấy ẩn vệ quỳ một chân trước cửa, Cung Ly Lạc thản nhiên nhíu lông mày, "Người đâu!"

"Chạy!"

"Tự mình đi lãnh phạt!"

"Dạ!"

Vô Ưu nhìn, tâm tư hơi đổi, "Ca ca, hiện giờ kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, huống chi đây là địa bàn của hắn, hắn có thể chạy trốn, cũng không phải lỗi của ảnh vệ, tại sao không cho bọn họ lập công chuộc tội, bắt người lại, bây giờ ngươi để cho bọn họ đi lãnh phạt, mỗi một người đều bị thương, làm sao có đủ khí lực để đuổi theo bắt địch nhân?"

Cung Ly Lạc thấy Vô Ưu cầu tình vì ảnh vệ, tuy kinh ngạc, nhưng không phản bác, "Đi xuống đi!"

Ảnh vệ khiếp sợ.

Thủ đoạn của Cung Ly Lạc rất cứng rắn, từ trước đến nay nói một là một, bây giờ lại thay đổi vì yêu một nữ tử. . . . . .

Xem ra, Cung Nhất nói đúng, có Vô Ưu Quận chúa ở đây, Lạc vương chính là người, nếu không có Vô Ưu Quận chúa ở đây, Lạc vương chính là một bức tượng không có sinh mệnh.

"Dạ!" diễn đàn l/Ê q/UÝ đ/ÔN

Đứng dậy đi xuống.

Cung Ly Lạc mang theo Vô Ưu đi đến phòng bếp rửa tay nấu canh.

Vô Ưu ngồi một bên, nhìn Cung Ly Lạc bận rộn, hạnh phúc tự nhiên nảy sinh.

Con người lúc còn sống, có mấy nam nhân nguyện ý vì thê tử của hắn, rửa tay nấu canh?

Còn lại là người tùy tiện mở miệng, liền có cảnh còn người mất người trước ngã xuống, người sau tiến lên hầu hạ Cung Ly Lạc.

Thức ăn trên bàn, Vô Ưu hít một hơi thật sâu, "Thơm quá!"

"Thơm thì ăn nhiều một chút!"

"Ừm!"

Đó là một đội quân, tất cả thân mặc khôi giáp, đeo mặt nạ, từng bước từng bước đến gần huyện thành nhỏ, cho dù là bất kỳ nơi nào, cũng không bỏ qua, cẩn thận kiểm tra, sau khi mỗi người kiểm tra đều không có gì hiềm nghi, phóng thích huyện thành nhỏ.

Mà những thứ bị hiềm nghi, thà giết lầm, cũng tuyệt không bỏ qua.

Trong lúc nhất thời, huyện thành nhỏ ở trong gió tanh mưa máu.

Một trạch viện dưới mặt đất ở huyện thành.

"Chủ tử. . . . . ."

"Như thế nào?"

"Một cũng không thoát ra được, gần như bị chém giết đến hầu như không còn!"

Nam tử nắm quyền, quả đấm vang lên tiếng rắc rắc rắc rắc, "Cung Ly Lạc. . . . . ."

Đủ ngoan độc, đủ vô tình.

Bao vây cả huyện thành lại, tiến hành lục soát, chém giết, thà giết lầm ngàn vạn, cũng không bỏ qua một người.

Đủ tàn nhẫn.

"Đi xuống đi!"

Thuộc hạ rời khỏi, mặt nam tử không chút thay đổi ngồi đó.

Hắn đau khổ cay đắng bày mưu tính kế rất lâu, lại có thể nhận kết quả này.

Không.

Hắn tuyệt đối không chịu thua.

Cung Ly Lạc, thù giết phụ thân, không đội trời chung, ngươi cứ chờ xem, chờ, sẽ có một ngày, nhất định sẽ lấy mạng ngươi.

Chỉ là hiện tại, hắn phải rời đi, nếu không, tất cả đều sẽ vô nghĩa.

Huyện thành nhỏ trải qua trận máu tanh, những thứ dơ bẩn không thể nhìn thấy gần như trong một đêm, bị rửa sạch.

Dân chúng mang khuê nữ của mình về nhà, hoặc nuôi nhốt, hoặc để nàng tự sinh tự diệt, một buổi chiều, bao nhiêu người người đầu bạc tiễn người đầu xanh, tang sự đau thương tràn ngập.

Vô Ưu đứng bên cửa sổ lầu hai, nhìn phía dưới có đội ngũ đưa tang đi qua, "Thúy Thúy, ngươi nói, người phía sau màn hạ độc thủ này có đáng chết hay không?"

Thúy Thúy gật đầu, "Đáng chết!"

"Xác thực đáng chết, chỉ là, nếu chỉ là chết, rất tiện nghi hắn, chỉ mong sẽ có một ngày bắt được hắn, để cho hắn nếm thử một chút những nữ tử vô dụng kia muốn chết cũng không xong!"

"Tiểu thư, những chuyện này Vương Gia đều có thể xử lý tốt!"

Vô Ưu nghe vậy, khẽ thở dài một cái, "Đúng vậy, ca ca đều có thể xử lý tốt, ta chỉ cần, thật vui vẻ là tốt rồi!"

Chỉ là. . . . . .

Dị động, chỉ trong nháy mắt, một mũi tên nhọn nhanh chóng tập kích Vô Ưu. . . . . .