Tà Y Độc Phi

Chương 95: Tiểu Khung nổi giận




Chuyển ngữ ♥ Vân Chopo

Beta ♥ Nhã Vy

“Dạ XX, Dạ XX, Dạ Nhiễm, Dạ XX,…, đến chiến đài số 1.”

“Dạ XX, Dạ XX, Dạ XX, Dạ XX,…, đến chiến đài số 2.”

Giọng nói trong trẻo của Nữ tử vang vọng, vang lên trên chiến đài, tuyên bố hết danh sách thí sinh tham chiến, sau đó nói: “Kế tiếp, mời các vị tiểu bối Dạ gia vào vị trí sau 10 phút.”

Dạ Nhiễm uống xong trong chén trà, quay đầu nhìn mọi người bên cạnh, nở nụ cười nói: “Sẽ chấm dứt rất nhanh.”

Hung hăng càn quấy sao? Cuồng vọng sao? Không, cũng không phải.

Dạ Nhiễm nàng chỉ là tự tin mà thôi, nàng tuyệt đối tin tưởngđối với thực lực chính mình.

Độc tố ràng buộc trong cơ thể nàng đã được giải trừ, thiên phú siêu cường cùng một thân cùng kinh mạch rèn luyện những năm này đều rất tốt, so với trước khi giải độc, thực lực chỉ biết càng mạnh hơn nữa, thiên phú chỉ biết rất cao.

“Đội trưởng tất thắng!” Khúc Thừa Trạch và Tập Diệt Nguyệt hô to, đội trưởng tất thắng!

Liễu Phi Tiếu cũng nhìn Dạ Nhiễm, đội trưởng, từ sau khi thắng hắn cũng không thể nào thua người khác. Tư Mạt Tiêu không nói gì, chỉ là một đôi mắt đen tuyền tràn đầy tín nhiệm.

“Sư phụ của La Lỵ ta tuyệt đối là lợi hại nhất.” La Lỵ giương cao khuôn mặt tinh xảo đáng yêu kiêu ngạo nói, nàng sớm quyết định muốn sau khi giải quyết mọi chuyện ở Dạ thị gia tộc sẽ nhanh chóng lừa gạt sư phụ nhà mình đến gia tộc của nàng.

Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu đứng dậy tiến lên, cho Dạ Nhiễm một cái ôm sâu sắc, hết thảy đều không nói lời nào.

Ở đây tất cả mọi người hoặc chờ mong, hoặc xem cuộc vui, hoặc là ánh mắt trêu tức, cước bộ Dạ Nhiễm kiên định từng bước một đi đến đài chiến đấu số 1.

Hồng y đỏ rực, tóc dài đen nhánh, dung nhan tuyệt mĩ, mặt mày tùy ý, khóe môi nở nụ cười, giơ tay nhấc chân đều có hơi thở lười biếng, đây chính là Dạ Nhiễm.

Không nói một lời, không giận mà uy, chỉ là im lặng đứng nơi đó liền hấp dẫn ánh mắt mọi người đến, hơn nữa, rốt cuộc không cách nào rời đi.

Trên đài, ngoài Dạ Nhiễm còn có chín người khác, liếc mắt một cái đều là tuấn nam mỹ nữ, nhưng bọn họ đứng bên cạnh Dạ Nhiễm chỉ có thể làm phông nền mờ nhạt.

Chín nam nữ đều nhìn Dạ Nhiễm với ánh mắt phức tạp, khinh thường, tức giận, phẫn hận, lạnh nhạt, đương nhiên còn có ánh mắt cố tình che dấu nhưng vẫn dễ dàng bị phát giác… Ghen ghét.

Dạ Nhiễm đi ngang qua bọn họ, bọn họ liền có thể cảm nhận được sứng mạnh mạnh mẽ, hơn nữa còn được mỹ nam lãnh khốc nối danh thiên tài khắp đại lục Quân Mặc Hoàng độc sủng, đối mặt với đối thủ như vậy, cùng là nữ tữ, sao có thể không nổi lòng ganh tỵ?

Dạ Nhiễm lạnh nhạt không nhìn những ánh mắt phức tạp kia, kiếp trước kiếp này đều là một loại ánh mắt này, nàng đã quen rồi.

“Dạ Nhiễm, ta sẽ buộc ngươi trả giá thật nhiều.” Giọng nói tràn ngập ác độc hận ý vang lên trên một góc chiến đài hẻo lánh.

Dạ Nhiễm nghe tiếng chuyển mắt nhìn tới, nhìn kỹ một chút, tâm tình tốt hơn nhướn mày: “ Hửm!!! Dạ Tam thiếu gia, ngươi muốn tìm bổn cô nương báo thù?”

Một nhà Nhị gia Dạ gia hôm nay chỉ còn lại một Dạ Tam thiếu, thế mà hôm nay lại chui đầu vào lưới rồi.

“Báo thù? A, Dạ Nhiễm, chờ xem.” Khóe miệng Dạ Tam thiếu nở nụ cười ác độc, đáy mắt lạnh lẽo phảng phất như muốn cắn nuốt Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm nheo nửa mắt lại, mặc dù nàng khinh thường Dạ Tam thiếu thật, nhưng Dạ Nhiễm nàng chưa bao giờ xem thường đối thủ, Dạ Tam thiếu đã dám nói lời như thế ở đây thì tất nhiên hắn có tin tưởng đầy đủ, nàng ngược lại muốn nhìn xem Dạ Tam thiếu có năng lực gì.

Dạ gia chủ ở một bên, đáy mắt hiện lên một tia buồn bã, lão thân ở trên cao, lão nổi tiếng thiết huyết lãnh khốc, nhưng nhìn thanh niên trước mắt này lại nhớ đến thiếu nữ chết đi lúc trước, dù sao cũng là người thân ở chung sớm chiều.

Chỉ là ——

Dạ gia chủ nhìn Dạ Tam thiếu không biết hối cải, biểu lộ ác độc, dời tầm mắt đi nơi khác, oan có đầu nợ có chủ, hết thảy đều là bọn họ tự tìm.

Mặt khác đáy mắt mấy thanh niên nam nữ đứng ở đây trên đài mang ý cười nhìn xem một cảnh này, đấu đi, đấu đi, hai người các ngươi chết cả hai luôn là tốt nhất!

“Trận đấu giành thiếu chủ vị của Dạ gia, trận mười loại năm chính thức —— bắt đầu!”

Theo câu tuyên bố, mọi người trên chiến đài lập tức đều động!

Tất cả mọi người cho rằng Dạ Nhiễm sẽ yên lặng theo dõi kỳ biến, dù sao cũng là trận đấu mười loại năm, một vị trí trong danh sách đương nhiên sẽ có Dạ Nhiễm, cho nên có thể nàng sẽ giống như Dạ Huyền Diệp, địch không động mình cũng bất động.

Nhưng ngoài dự đoán, Dạ Nhiễm chẳng những không yên lặng theo dõi kỳ biến, ngược lại còn là người đầu tiên xuất thủ !

Sau đó, chỉ là trong thời gian nháy mắt, hai người có khoảng cách gần Dạ Nhiễm nhất đã bị Dạ Nhiễm đánh bay rơi xuống đài chiến đấu, mất tư cách tham chiến!

Đột nhiên, Dạ Nhiễm chỉ cảm thấy một bóng đen đè xuống, khóe môi nở nụ cười tà ác, rất tốt, nàng càng thích con mồi tự mình đưa đến cửa!

Đầu cũng không ngẩng lên, bóng người Dạ Nhiễm lập tức biến mất tại chỗ, đúng vậy, chính là biến mất.

Lúc này, tất cả mọi người tinh tường nghe được theo trong không khí truyền tới giọng nói của Dạ Nhiễm: “La Lỵ, nhìn cho kỹ, hôm nay dạy con kết hợp công pháp ẩn nấp cùng công kích hoàn mỹ như thế nào!”

La Lỵ hưng phấn, hiện trường dạy học đó, sư phụ từ lần trước sau khi dạy cho nàng ẩn nấp chi pháp rồi cũng chưa tiếp tục chỉ dạy.

Những người khác nhất thời ngây ngẩn cả người, đây là chiến đấu, là chiến đấu đó! Đây không phải để dạy học sinh có được không vậy!

Mấy người trên đài lại càng muốn ói máu hơn, vị đại tiểu thư này muốn dùng bọn họ để dạy học sao? Có cần mang thêm bàn lên không vậy?!

Liễu Phi Tiếu cười nhạt, chỉ là mấy Thất Giai, bát giai võ giả, có thể xuất vai nhiêu thực lực với đội trưởng nhà mình?

Xoẹt…

Trong không khí bỗng nhiên truyền đến tiếng kiếm cắm vào cơ thể, ngay sau đó chính là giọng hét thảm.

Một vị bát giai võ giả sau khi bị đâm trúng đùi liền bị sức mạnh trên thân kiếm xuống dưới đài.

Kinh ngạc! Khủng bố!

La Lỵ hưng phấn đứng lên, sư phụ quá cường đại! Không còn cách nào, hoàn toàn không phát hiện được chút khí tức nào của sư phụ, thậm chí là lúc mới xuất kiếm, một chút không khí chấn động cũng không cảm giác được.

Thực lực bậc này, cường đại đến không thể không làm cho La Lỵ khiếp sợ và hưng phấn.

Cho dù là hôm nay phụ thân của La Lỵ có ở đây cũng tuyệt đối không xuất được một chiêu mà không làm cho không khí chấn động.

La Lỵ hai mắt sáng ngời, cái này là đem chính mình hoàn toàn dung nhập không khí, lại để cho không khí tiếp nạp chính mình sao?

Hết thảy hành động, đều bị không khí tiếp nhận, do đó mà che dấu.

La Lỵ chợt nhớ tới Dạ Nhiễm từng nói với qua nàng một câu: vạn vật đều có linh thức.

La Lỵ thiếu nữ hưng phấn, thế nhưng trên đài dưới đài mọi người đều hoảng sợ kịch liệt!

Chút cảm giác công kích cũng không cảm nhận được!

Không chỉ những người khác, lúc này, ngay cả Dạ gia chủ, Thiên Tứ bà bà, Vũ Trung bà bà là cao thủ mạnh bạo cỡ vậy cũng không dám nói có thể hoàn toàn né tránh một kích kia của Dạ Nhiễm.

Thích khách võ giả! Hơn nữa là một thích khách võ giả thuộc cấp bậc tông sư tuyệt đối siêu việt!

Nếu nói lúc trước thiên phú thực lực của Dạ Nhiễm khiến mọi người ao ước, thân phận Linh Dược sư khiến cho mọi người kinh ngạc, vậy thân phận thích khách võ giả cấp bậc Tông sư này lại khiến mọi người hoảng sợ không thôi!

Thích khách võ giả, trên đại lục chẳng những không bị coi là chức nghiệp đáng xấu hổ, trái lại mỗi người trên đại lục đều tán thưởng và theo đuổi.

Nhưng công pháp tu luyện thích khách võ giả lại cực kỳ trân quý và khó có thể tu luyện, cho nên khắp Thương Minh đại lục, thích khách võ giả có thể trở thành cấp bậc Tông sư có thể nói là đã ít lại càng thêm ít.

Dạ gia chủ kìm nén nhịp tim đập mạnh mẽ không thôi của bản thân, hít sâu mấy hơi, cháu gái nhỏ từng bị lão nhẫn tâm hạ lệnh xử tử, đến tột cùng còn phải cho lão bao nhiêu khiếp sợ, đả kích và… hối hận nữa.

Vũ Trung bà bà ở một bên ghen tị chậc chậc thở dài: “Thiên Tứ, đây là bà may mắn vớ được đồ đệ giỏi rồi.”

Thiên Tứ bà bà ư kiêu ngạo đồng thời tự hào, rồi lại nở một nụ cười khổ: “Ai, đồ đệ quá xuất sắc, lão sư ta cũng không biết nên chỉ giáo cái gì, chỉ có một thân kinh nghiệm này.”

Phụt…

Trên đài bất động, ngay sau đó lại là một nữ tử bị đâm trúng đùi, tiếp theo bị ném khỏi đài chiến đấu.

Đúng lúc này, trên đài chỉ còn lại có năm người, còn có Dạ Nhiễm ẩn nấp trong không khí.

Dạ Nhiễm trong không khí híp mắt nhìn, tại lúc chuẩn bị loại một trong những người còn lại, bỗng nhiên một sức mạnh cường đại cuốn tới!

Dạ Nhiễm cảm thấy cả kinh, vội vàng lách mình, đợi bóng người đứng vững rồi, sức mạnh cường đại kia lại hung mãnh đánh úp lại nàng!

Lập tức Dạ Nhiễm trực tiếp vận nội lực đến thân kiếm, một kiếm ngăn cản được sức mạnh kia, nhưng mà sức mạnh này quá mãnh liệt, không cẩn thận một cái, phía sau lưng liền bị tập kích!

Dạ Nhiễm lảo đảo, trường kiếm cắm trên mặt đất đỡ lấy thân thể Dạ Nhiễm, phun ra một ngụm máu, ánh mắt Dạ Nhiễm mang theo khiếp sợ biến thành ngưng trọng, đây là thứ sức mạnh gì? Trực tiếp ăn mòn đến trong cơ thể của nàng!

“Ha ha ha ha…” Một tiếng cười to điên cuồng truyền ra, đáy mắt Dạ Tam thiếu mang theo điên cuồng, chỉ vào Dạ Nhiễm lớn tiếng quát, “Ha ha, tiện nhân, thấy sức mạnh này như thế nào? Nó sẽ hút khô máu của ngươi, hút khô nội lực của ngươi! Đi chết đi, đi chết đi, ha ha ha…”

“Ngươi cho là bổn đại gia đã chết sao!” Tạp Tạp lập tức chạy vội đến trên đài từ dưới đài, đáy mắt đen kịt nồng đậm sát ý và lửa giận, làm Nhiễm Nhiễm bị thương, hắn ta lại dám làm Nhiễm Nhiễm của nó bị thương!

Tiểu Khung cũng xuất hiện ở trên đài trong tích tắc, Tạp Tạp và Tiểu Khung một trước một sau đồng thời ra tay, trong lúc Dạ Tam thiếu vẫn còn điên cuồng cười to, trong nháy mắt đã bị hai sức mạnh cực lớn hóa thành mảnh vỡ thịt người!

Dạ Huyền Diệp, Vũ Nhược Phiêu, Mấy người Liễu Phi Tiếu cũng không rớt lại phía sau, nhìn tấy Dạ Nhiễm bị thương, mỗi người bọn họ cũng như bị đao cắt!

“Nhiễm Nhiễm, sao ròi?” Tạp Tạp dường như mang theo run rẩy khóc nức nở, hóa thành bộ dáng bảo bối Tạp Tạp, trong mắt to đã đầy tràn nước mắt.

Tiểu Khung đã khẽ vươn tay chặn ngang ôm lấy Dạ Nhiễm, giọng nói lạnh như băng mang theo sát ý nồng đậm: “Nếu thân thể nữ nhân này có bất kỳ tổn thương nào, ta sẽ giết toàn bộ Dạ thị gia tộc, một tên cũng không để lại!”

Tiểu Khung vừa dứt lời, đại địa dưới chân nó bắt đầu xuất hiện khe hở, không khí chấn động bắt đầu vặn vẹo! Toàn bộ kiến trúc phủ đệ Dạ gia, trong nháy mắt đều bị hủy!

Lửa giận của Thương Khung, ngay cả thiên địa cũng không chịu nổi!

“Ta không sao. Trước tu luyện, đừng lo lắng.” Dạ Nhiễm gian nan nói một câu, chợt lập tức đắm chìm trong trạng thái tu luyện, sức mạnh này hôm nay đã tháo chạy đến đan điền rồi!

Sau đó Tiểu Khung không để ý tới mấy người Dạ thị gia tộc đang một phen khiếp sợ kinh động chút nào, chỉ là ánh mắt như hàn băng quét mắt qua mọi người ở đây, ôm lấy Dạ Nhiễm biến mất ngay tại chỗ.

Tửu điếm Khúc thị.

Dạ Nhiễm khoanh chân ngồi trong phòng, sắc mặt tái nhợt trắng như tờ giấy.

Dạ Huyền Diệp, Vũ Nhược Phiêu, Mấy người Liễu Phi Tiếu đều một mực canh giữ ở bên người Dạ Nhiễm, nhìn nàng không nháy mắt, một bước bất động, sợ Dạ Nhiễm có bất kỳ ngoài ý muốn nào.

Sắc mặt Tiểu Khung và Tạp Tạp âm trầm đáng sợ, đối với bọn họ mà nói, trên đời này tối quan trọng nhất chính là Dạ Nhiễm, chỉ có Dạ Nhiễm!

Người dám thương hại đến Dạ Nhiễm, bọn họ đều sẽ không bỏ qua! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Trong ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Lúc này, Quân Mặc Hoàng tại ngọn núi phía xa nào đó, ngực bỗng dưng đau nhói.

“Lão đại, huynh không sao chứ?” Liễu Ngọc Kiều nhìn thấy sắc mặt Mặc Hoàng bỗng nhiên tái nhợt, lo lắng đứng ngoài cửa hỏi vào.

Liễu Ngọc Kiều vừa dứt lời liền dẫn tới sự chú ý của mấy người Lưu Vũ Phi, ánh mắt lúc chuyển tới trên người Mặc Hoàng, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Mặc Hoàng lại mang theo thống khổ che ngực!

Có chuyện lớn rồi! Lão đại, thời khắc mấu chốt này cũng không được như xe tụt xích vậy chứ?

“Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm đã xảy ra chuyện.” Quân Mặc Hoàng lập tức bật người đứng dậy, ngay cả Phi Thiên Bằng cũng quên gọi, vận khởi khinh công phóng tới Dạ gia, trên khuôn mặt tuấn mỹ đã không có chút nào lãnh khốc và trấn định, chỉ có vẻ lo lắng!

Quân Mặc Trạch ôm cổ lão ca nhà mình, hít sâu một hơi an ủi hắn: “Ca, chị dâu lợi hại như vậy nhất định sẽ không xảy ra chuyện, quan trong bây giờ là bước cuối cùng!”

Lời nói của Quân Mặc Trạch phảng phất như một chậu nước lạnh dội trên đầu Mặc Hoàng dội xuống, đúng vậy, nhiệm vụ đến một khắc cuối cùng rồi! Hắn thân là đội trưởng sao có thể rời đi?!

Lưu Vũ Phi lúc nào cũng nở nụ cười tà khí, lúc này cũng nghiêm túc lại: “Lão đại, thực lực của đại tẩu huynh cũng biết, người bình thường khẳng định không thể thương tổn nàng.”

Liễu Ngọc Kiều cũng xem Dạ Nhiễm như muội ruột của mình, nghe được Mặc Hoàng nói Dạ Nhiễm gặp chuyện không may cũng vô cùng sốt ruột, cô gái nhỏ này sao có thể gặp chuyện không may?

Mộng Vũ Trúc hơi trầm tư, đại não dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển tính toán năm người bọn họ hôm nay nếu là trực tiếp công lên…, tỷ lệ thành công có bao nhiêu.

“Lão đại, chúng ta giết tận đi!” Một phút đồng hồ về sau, Mộng Vũ Trúc trực tiếp mở miệng nói ra.

Trực tiếp giết tận đi! Đúng vậy, nhiệm vụ này cuối cùng đã đến lúc kết thúc rồi, Quân Mặc Hoàng lo lắng Dạ Nhiễm, bọn họ không thể ở chỗ này lãng phí thì giờ chờ đợi, phương án giải quyết nhanh nhất chính là trực tiếp giết tận!

“Đi!” Vẻ lo lắng trên khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Mặc Hoàng biến mất, chỉ có lạnh thần sắc nghiêm túc lạnh như băng dày đặc sát khí, Dạ Nhiễm, chờ bổn vương!

Á Lâm Thành, Tửu điếm Khúc thị.

Dạ Nhiễm khoanh chân ngồi, mặt ngoài thoạt nhìn chỉ là sắc mặt thoáng có chút tái nhợt, nhưng Tạp Tạp và Tiểu Khung đều hiểu, sức mạnh kia lúc này đã bắt đầu thôn tính bên trong đan điền Dạ Nhiễm!

Tạp Tạp ép sức mạnh của nó tiến vào trong đan điền Dạ Nhiễm, lại không có tác dụng chút nào, ngược lại còn bị cắn nuốt mất!

Sức mạnh của Tiểu Khung cũng thế.

Dạ Nhiễm cố dung hợp sức mạnh của bản thân để chống chọi! Nàng phán đoán xem ra sức mạnh này không thuộc về sức mạnh của nhân loại, rất giống sức mạnh trong thương khung bảo tháp, chỉ là sức mạnh này khiến cho nàng cảm nhận đươc hắc ám và mùi máu.

Ầm!

Sức mạnh kia va chạm lên sức mạnh Mặc Hoàng lưu lại!

Sau đó, Dạ Nhiễm cảm thấy sức mạnh của Thương Khung bảo tháp và sức mạnh hắc ám đồng thời bắt đầu hung mãnh va chạm với sức mạnh của Mặc Hoàng!

Ba sức mạnh bên trong đan điền Dạ Nhiễm không ngừng va chạm vào nhau!

Dạ Nhiễm hoàn toàn có thể cảm nhận được sức mạnh trongThương Khung bảo tháp đang hưng phấn kêu gào.

Rầm rầm rầm!

Theo ba sức mạnh va chạm, máu tươi nơi khóe miệng Dạ Nhiễm liên tục tràn ra không ngừng.

Mấy người Dạ Huyền Diệp chứng kiến cảnh này sợ hãi không thôi, vây quanh bên người Dạ Nhiễm trơ mắt nhìn Dạ Nhiễm thống khổ miệng phun máu tươi, lại bất lực.

Oanh ——

Bỗng dưng, sức mạnh Mặc Hoàng trong cơ thể Dạ Nhiễm nháy mắt biến mất!

Ngay sau đó, sức mạnh bên trong Thương Khung bảo tháp hưng phấn bay vọt ra, dường như là trong nháy mắt, mà sức mạnh hắc ám kia trong cơ thể Dạ Nhiễm bắt đầu chạy trốn.

Nhưng mà sức mạnh Thương Khung bảo tháp lại không để cho sức mạnh kia đào tẩu, tựa một con mãng xà mở cái miệng to đầy máu cắn nuốt hết sức mạnh hắc ám kia!

Sức mạnh này biến mất, nhưng Dạ Nhiễm và Tiểu Khung lại không có chút nào yên tâm, ngược lại càng thêm khiếp sợ và lo lắng!

Sức mạnh Thương Khung bảo tháp quá kinh khủng! Nhất là hôm nay đã mất đi sự bảo vệ từ sức mạnh của Quân Mặc Hoàng!

Ha ha ha ha ha…

Từng tiếng cười điên cuồng vang lên trong đầu Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm cưỡng chế sự sợ hãi đối với sức mạnh kia, thần thức truyền âm: “Ngươi đến tột cùng là cái gì? Vì sao lại ở trong Thương Khung bảo tháp?!”

Rốt cục có thể rõ ràng cảm nhận được ý thức của sức mạnh này, Dạ Nhiễm lập tức hỏi ra nghi vấn của nàng, sức mạnh này quá mức mạnh mẽ thần bí, lúc này lại phát triển trong cơ thể của nàng, bản thể Tiểu Khung ở bên trong tùy thời đều có thể nổ tung, Dạ Nhiễm làm sao có thể không lo âu!

“Ha ha ha ha…” Không nam không nữ, giọng nói càn rỡ cười lớn trong đầu Dạ Nhiễm, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn, còn mang theo vài tia khinh bỉ đối với Dạ Nhiễm.

Nhưng cũng chỉ có tiếng cười, không còn chút tiếng vang nào khác.

Dạ Nhiễm còn đang muốn hỏi điều gì, lại chỉ cảm thấy kinh mạch của mình bị sức mạnh này nhanh chóng vây lại, chỉ là trong thời gian nháy mắt, những nội thương trong cơ thể đều lập tức biến mất không thấy gì nữa, sức mạnh kia cũng trở về bên trong Thương Khung bảo tháp.

“Không có việc gì rồi…” Tạp Tạp và Tiểu Khung đồng thời thở ra một hơi, mở mắt ra đối với đám người Dạ Huyền Diệp nói.

Hai người bọn họ cũng không tới sức mạnh kia lại đột phá được sức mạnh của Mặc Hoàng, tiếp theo tùy ý cắn nuốt sức mạnh hắc ám kia, cuối cùng lại phảng phất tiện tay bố thí trị liệu tốt nội thương cho Dạ Nhiễm.

Cho dù rất không thoải mái việc sức mạnh kia bỗng chốc khinh bỉ ba người bọn họ, nhưng lúc này đây, bọn họ lại không thể không nói với sức mạnh kia một tiếng — cám ơn.

“Không có việc gì rồi hả?” Mấy người Dạ Huyền Diệp cũng nhìn thấy sắc mặt Dạ Nhiễm dần dần bình tĩnh trở lại, lúc này trong lòng mới thả lỏng.

Tạp Tạp và Tiểu Khung cũng không nói gì, mọi người cũng đương nhiên không thể biết rõ vừa rồi trong cơ thể Dạ Nhiễm đến tột cùng đã trải qua dạng hủy diệt cắn nuốt như thế nào.

Thần sắc Dạ Nhiễm lúc này đã nhu hòa lại, sắc mặt mặc dù tái nhợt nhưng so với lúc trước vẫn tốt hơn nhiều, Tạp Tạp thấy vậy, mở miệng nói với mấy người Dạ Huyền Diệp: “Nhiễm Nhiễm khả năng ngày mai mới có thể tỉnh lại, mọi nguồ đi nghỉ ngơi trước, bổn đại gia cùng Tiểu Khung sẽ bảo vệ tốt Nhiễm Nhiễm.”

Đối với việc Tạp Tạp trực tiếp đuổi người, mọi người mặc dù đều không muốn rời đi nhưng bọn họ cũng không muốn lúc này vì lo lắng vây quanh bên người Dạ Nhiễm mà ảnh hưởng nàng không được nghỉ ngơi, cho nên mọi người chỉ có thể rời khỏi phòng.

Vũ Nhược Phiêu và Dạ Huyền Diệp lại kiên trì ở lại, bọn họ phải nhìn xem con gái bảo bối chắc chắn không có việc gì mới có thể an tâm.

Đối với cha mẹ Dạ Nhiễm, Tạp Tạp và Tiểu Khung cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi ở bên người Dạ Nhiễm cùng bọn họ, chú ý đến hết thảy động thái của Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm lúc này đang bận khôi phục lại nội lực trong đan điền của mình, mới rồi mặc dù sức mạnh kia giúp nàng chữa khỏi, cũng đồng thời trả lại đem sức mạnh bị cắn nuốt của nàng, nhưng lúc này trong cơ thể nàng lại rối thành một mớ.

Thời gian trôi qua từ trưa đến đêm, Dạ vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong trạng thái tu luyện.

Cửa gian phòng bỗng nhiên bị mở ra, Tạp Tạp và Tiểu Khung đồng thời dùng đôi mắt tràn đầy sát ý nhìn về phía ngoài cửa, là ai dám đẩy cửa ra vào lúc này? Muốn chết sao?

Nhưng mà ——

Ngay lúc tầm mắt của bọn họ nhìn thấy bóng người vừa phá cửa mà vào, lại khiếp sợ đứng lên: “Mặc… Mặc Hoàng?!”

Mặc Hoàng hoàn toàn không để ý đến bốn người Tạp Tạp, Tiểu Khung, Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu, một bước chạy vội đến bên người Dạ Nhiễm, tâm tình bất ổn mới buông ra, sát khí đầy người cũng thoáng thu lại một ít.

Tạp Tạp mang theo vài tia phức tạp nhìn Mặc Hoàng, Mặc Hoàng bởi vì nhiệm vụ mà đi nơi đó, khoảng cách từ đó đến Á Lâm Thành ít nhất cần đến một tháng lộ trình, nhưng Mặc Hoàng hắn, sao có thể gấp gáp về trong một đêm như vậy?

Không nên hỏi Tạp Tạp làm sao mà biết được, chỉ cần là ở trong núi, chỉ cần là nơi có linh thú mãnh thú qua lại thì không có chuyệngì mà Tạp Tạp không biết.

“Đây là xảy ra chuyện gì?” Sau khi xác định Dạ Nhiễm lúc này đã vô sự, Mặc Hoàng mới đảo mắt nhìn Tạp Tạp và Tiểu Khung.

Tạp Tạp và Tiểu Khung cúi thấp đầu xuống, là bọn họ không bảo vệ Dạ Nhiễm tốt.

“Dạ Tam thiếu không biết lúc nào đã có được sức mạnh thần bí, trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí thiếu chủ đã bộc phát lên làm sức mạnh kia xâm nhập vào trong cơ thể Nhiễm Nhiễm.” Tạp Tạp nhỏ giọng mang theo hận ý và sát ý, coi như là đã giết Dạ Tam thiếu nhưng một chút sát ý cũng không tiêu được.

Mặc Hoàng hít sâu một hơi, bởi vì vội vàng lên đường mà lộ ra chút phong trần mệt mỏi, cũng chỉ nhẹ gật đầu với hai người Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu, muốn nở nụ cười, lại thật sự cười không nổi.

Mặc Hoàng quay người đi đến bên Dạ Nhiễm, đưa tay ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, nội lực lưu chuyển dung nhập vào trong kinh mạch Dạ Nhiễm theo ngón tay, cho đến đan điền Dạ Nhiễm.

Sức mạnh Mặc Hoàng dừng lại ở phụ cận Thương Khung bảo tháp, nhẹ nhàng thăm dò, chỉ chốc lát, sức mạnh bên trong Thương Khung bảo tháp kia liền xuất hiện, đối mặt với mấy người Dạ Nhiễm Tạp Tạp, sức mạnh này càn rỡ cao ngạo đến mức khiến cho bọn họ muốn chụp chết nó, nhưng mà đối mặt với Mặc Hoàng….sức mạnh này lại thuận theo ngoài ý muốn.

Dạ Nhiễm có thể cảm giác được độ ấm trong lồng ngực quen thuộc, dưới chóp mũi là hơi thở quen thuộc, một giọt nước mắt, không hiểu tại sao…liền rơi xuống từ khóe mắt đóng chặt.

Quân Mặc Hoàng cúi đầu hôn nước mắt của Dạ Nhiễm, khe khẽ thở dài, buộc chặc cánh tay ôm Dạ Nhiễm, vùi đầu vào hõm vai Dạ Nhiễm, lòng tràn đầy lo nghĩ, lo lắng và sợ hãi lúc ôm Dạ Nhiễm mới dần dần yên ổn.

Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm…

Bốn người Tạp Tạp, Tiểu Khung, Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu nhìn một cảnh này đều nở nụ cười ấm áp, quay người lặng yên thối lui khỏi gian phòng, để lại không gian cho hai người Dạ Nhiễm và Mặc Hoàng.

Sức mạnh Mặc Hoàng và sức mạnh kia thông với nhau ở đây, Dạ Nhiễm rõ ràng hiểu, nhưng mặc dù là ở trong cơ thể của nàng, nàng lại không biết được bọn họ đang trao đổi điều gì.

Mặc Hoàng cho sức mạnh rời khỏi cơ thể Dạ Nhiễm không lâu, Dạ Nhiễm liền mở mắt trong ngực Mặc Hoàng.

Thấy rõ dung nhan tuấn mỹ như thần của Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm lúc này thực muốn khóc.

Một tiếng Mặc Hoàng muốn thốt ra.

Nhưng Dạ Nhiễm lại bị nụ hôn bất ngờ tập kích, nuốt ngược tất cả lời muốn nói vào bụng, Mặc Hoàng bá đạo mà xâm nhập miệng nhỏ của Dạ Nhiễm, nếu có thể, hắn thật sự một bước cũng không muốn rời khỏi Dạ Nhiễm, nếu có thể, hắn thật sự muốn cứ luôn thủ hộ bên cạnh nàng như vậy, tuyệt đối không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Mặc Hoàng không biết nếu thế giới của hắn mất đi Dạ Nhiễm sẽ trở nên như thế nào nữa.

Dạ Nhiễm ôm Mặc Hoàng thật chặt, nàng thấy được ánh mắt Mặc Hoàng hằn đầy tơ máu, thấy được hàng lông mi của Mặc Hoàng chứa đầy mỏi mệt, thấy được Mặc Hoàng vì nàng mà điên cuồng lo lắng.

“Dạ Nhiễm…” Mặc Hoàng nhìn dung nhan tuyệt mỹ mà tái nhợt của Dạ Nhiễm thật sâu, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành một câu Dạ Nhiễm.

“Ta…” Dạ Nhiễm muốn nói một tiếng nàng không có việc gì, muốn nói một tiếng đừng lo lắng, lại nhìn thấy đôi con ngươi đen kịt của Mặc Hoàng, tất cả những điều muốn nói lại lần nữa bị nàng nuốt trở xuống.

Lẳng lặng ôm lấy nhau, không nói một lời.

Mặc Hoàng ôm Dạ Nhiễm, duỗi ngón tay chỉ đan điền Dạ Nhiễm: “Trước mắt nàng không cần lo lắng sức mạnh bên trong Thương Khung bảo tháp, nhưng thời gian này phải cẩn thận hơn một chút, nếu lại gặp sức mạnh tương tự sẽ có thể trực tiếp hủy sạch.”

“Hủy?” Dạ Nhiễm đáy mắt lập loè một tia nghi hoặc, hủy? Chẳng lẽ là ——

“Đúng, là sức mạnh bên trong Thương Khung bảo tháp.” Quân Mặc Hoàng nhẹ gật đầu nói ra, lông mi mang theo vài tia nguy hiểm. Hủy, nó muốn ở lại trong Thương Khung bảo tháp, đương nhiên nhất định phải trả một cái giá lớn!

“Sức mạnh này…” Dạ Nhiễm giờ khắc có rất nhiều nghi hoặc, tại sao nó hủy đi sức mạnh kia, còn mới rồi Dạ Tam thiếu sử dụng sức mạnh kia, thậm chí là sức mạnh thần bí của Mặc Hoàng đều khiến Dạ Nhiễm cảm thấy nghi hoặc và khiếp sợ.

“Bây giờ còn không phải lúc nói cho nàng biết, Dạ Nhiễm, trước hết hãy mạnh lên.” Quân Mặc Hoàng lại in một nụ hôn nơi khóe môi của Dạ Nhiễm, mở miệng nói.

Bây giờ những chuyện này đều vẫn chưa tới lúc nói cho Dạ Nhiễm biết, một võ giả đang ở đỉnh phong Thất Giai như Dạ Nhiễm biết rõ những chuyện này…cũng không phải là một chuyện tốt.

Cho dù nghi hoặc, Dạ Nhiễm cũng không hỏi tiếp, nếu Mặc Hoàng đã nói không thích hợp cho nàng biết rõ lúc này, nàng liền tin tưởng Mặc Hoàng, mạnh lên, đây là chuyện duy nhất nàng phải làm.

“Đúng rồi, còn có trận đấu hôm nay.” Dạ Nhiễm vỗ gáy mình một cái, lại quên mất chuyện quan trọng như vậy rồi!

Mặc Hoàng lắc đầu: “ Trận đấu hôm nay bị hủy bỏ.”

“À? Vì sao?” Dạ Nhiễm kinh ngạc mở miệng nói, ngày hôm qua sau khi Dạ Tam thiếu chết đi, vừa vặn trên đài còn lại năm người, hôm nay không phải là trong năm chọn một cho vị trí thiếu chủ sao ?

Quân Mặc Hoàng nghe vậy, như là nhớ tới cái gì, khóe miệng thoáng run rẩy: “Vậy thì phải hỏi Tạp Tạp và Tiểu Khung rồi, ta buổi sáng vội vàng chạy đến, lúc đi ngang qua Dạ thị gia tộc lại chỉ nhìn thấy cảnh phế tích.”

Cảnh sáng hôm nay quả thật khiến mặt hắn đen như đít nồi, nhưng đáy lòng lại cười lạnh, Dạ thị gia tộc, phá hủy đơn giản như thế là chưa đủ?

“Cái gì?!” Dạ Nhiễm há to miệng, không thể nào?

Dạ thị gia tộc lại đã trở thành phế tích sao?

Chẳng lẽ ——

Dạ Nhiễm cố gắng hồi tưởng đến hôm qua, giống như lúc ấy hình như là Tiểu Khung ôm mình…

Nghĩ đến thần sắc Tiểu Khung lúc ấy khủng bố, Dạ Nhiễm đã hiểu, Dạ thị gia tộc nhất định là kiệt tác của Tiểu Khung.

Bản thân là một phần của Thương Khung bảo tháp, sức mạnh không gì trong trời đất sánh nổi, chỉ làm cho cả Dạ thị gia tộc biến thành phế tích, đối với Tiểu Khung mà nói chẳng qua chỉ là dậm chân một cái mà thôi.

“Dạ gia…” Dạ Nhiễm nhíu mày, Tiểu Khung chắc không đến nỗi giết hết bọn họ chứ?

“Người có lẽ đều không có việc gì.” Quân Mặc Hoàng nhíu mày, đến bây giờ rồi, Dạ Nhiễm chẳng lẽ còn thiện lương đến mức không muốn thương tổn đối với Dạ thị gia tộc sao?

Dạ Nhiễm lắc đầu: “Không có việc gì là tốt rồi, bọn họ nếu chết rồi thì trò chơi không còn chút thú vị nào nữa mất.”

Quân Mặc Hoàng lúc này mới thoả mãn nở nụ cười, đây mới là nữ nhân của hắn!

“Mặc Hoàng, chúng ta đi ra ngoài nói một tiếng với phụ mẫu.” Cha và mẫu thân của nàng bên ngoài còn đang lo lắng, còn có Liễu Phi Tiếu mọi người, Dạ Nhiễm liền ngẩng đầu nói với Mặc Hoàng.

Mặc Hoàng gật đầu, ôm ngang Dạ Nhiễm ra khỏi phòng.

Mấy người Liễu Phi Tiếu và Dạ Huyền Diệp đi ra từ gian phòng liền canh giữ ở ngoài cửa, lúc này lại thấy Mặc Hoàng ôm Dạ Nhiễm xuất hiện liền ngẩn cả người, giáo quan Quân Mặc Hoàng về rồi sao?!

Nhưng tâm tư của mọi người cũng nhanh chóng chuyển tới Dạ Nhiễm, nhìn thấy đôi mắt của nàng vẫn tùy ý như cũ, Khúc Thừa Trạch mới thở phào: “Đội trưởng, cô dọa chết bọn ta rồi…”

“Sư phụ, sư phụ, người không có việc gì chứ?” La Lỵ thiếu nữ ghé vào trước mặt Dạ Nhiễm, mở to mắt lo lắng hỏi.

Mấy người Tư Mạt Tiêu cũng nhìn Dạ Nhiễm chăm chú, kỳ vọng được nghe từ chính miêng nàng nói không việc gì.

“Ừ, không có việc gì rồi. Để cho mọi người lo lắng…” Cảm nhận được mọi người lo lắng, Dạ Nhiễm áy náy, trong lòng ôn hòa không thôi.

“Đội trưởng không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi.” Tập Diệt Nguyệt lặp đi lặp lại một câu này, trời biết lúc nàng nhìn thấy Dạ Nhiễm thổ huyết không ngừng lại không giúp được gì thì trong lòng khổ sở tới bao nhiêu.

“Chúng ta đi xem Dạ gia.” Dạ Nhiễm muốn cái gì Quân Mặc Hoàng đều hiểu, ôm Dạ Nhiễm thật chặt, sau đó nói với mọi người.

Mấy người Liễu Phi Tiếu cũng đồng thời nhớ Dạ thị gia tộc bị sức mạnh của Tiểu Khung hủy diệt tới hôm qua, trong ánh mắt mọi người cũng là toát ra vài phần chờ mong, không biết Dạ gia lúc này đã thành ra dạng gì rồi?

Bổn gia Dạ thị gia tộc bị phá hủy triệt để, tin tức này sợ là đã truyền khắp đại lục rồi nhỉ?

Đây là chuyện nên có chút hả hê không phải sao? Nhưng bọn họ không cảm thấy hả hê chút nào, nghĩ đến Dạ Nhiễm ngày hôm qua chịu thống khổ, bọn họ sao có thể hả hê? Sao có thể vui cười?

Dạ thị gia tộc, phía trên không.

Đoàn người Dạ Nhiễm đứng ở không trung, bao quát nhìn toàn cảnh phế tích Dạ thị gia tộc.

Tiểu Khung đứng một bên nở nụ cười lạnh như băng: “Bọn họ có lẽ may mắn vì bây giờ Dạ Nhiễm không có chuyện gì, nếu không, hôm nay cũng không chỉ thế này thôi đâu!”

Dạ Thương Khungnó muốn làm thì làm, muốn hủy thì hủy, muốn giết người thì giết người, không có gì là không được! Hủy không được! Thế thì giết!

“Ha hả, không tệ không tệ, làm con gái Bổn tọa bị thương, chỉ hủy một cái sân thì tính là cái gì?” Giọng nói tà mị cực hạn bỗng nhiên vang lên trên không trung.