Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 11: Kình Thương tức giận, chinh chiến sa trường




Editor : Bạch

Mấy người nhìn bộ dáng Liệt Hỏa Kình Thương đều không dám mở miệng, đáng lẽ tiểu thư không cho bọn họ nói cho chủ tử việc này ? Nhưng là… Độc Cửu tử nhất sinh này quá quá tàn nhẫn, cũng không hề có phương pháp giải độc!

Mấy người Hồn Thiên nghĩ tới độc Cửu tử nhất sinh kia, sâu trong đáy mắt xuất hiện vẻ bi thương, bọn họ vốn dĩ cũng không phải chỉ có bốn người, mà là có năm người, Hồn Uẩn cũng từng là một thành viên của bọn họ, trong một lần làm nhiệm vụ trúng phải Cửu tử nhất sinh, chủ tử nghĩ tới rất nhiều phương pháp vì hắn giải độc, nhưng mà không lâu sau, hắn vẫn là…

Giờ phút này Liệt Hỏa Kình Thương quanh thân đều tản ra hơi thở thê lương đáng sợ, chỉ cần một ngòi lửa, chỉ sợ sẽ vô cùng ác liệt.

Mà mấy người Hồn Thiên kìm nén cảm xúc, lại cùng mấy người Đạm Cúc liếc nhau, vương phi hiện tại có lẽ là đang ở Phong Mâu hoàng cung.

Mọi người vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại bị tiếng kêu thật dài từ ngoài trướng, “Báo ——” khiến cho ngây ngẩn cả người, sau đó tiểu thị vệ liền bị dẫn vào, Hồn Thiên nhìn hắn bộ dáng quen mặt không khỏi tinh tế đánh giá liếc mắt một cái, a, đây không phải là người truyền tin giữa triều đình và chiến trường sao?

Mà Liệt Hỏa Kình Thương giờ phút này vẫn như trước không nói một câu, mấy người Hồn Thiên đành mở miệng chất vấn, “Có chuyện gì nhanh bẩm báo!”

Tiểu thị vệ kia có chút hoảng sợ nhìn nhìn Liệt Hỏa Kình Thương đang ngồi ghế trên, “Dạ! Hoàng thượng, Nguyệt Thần quốc phái sứ thần đến cầu hòa! Muốn dùng mười ba tòa thành trì đổi… đổi… Hoàng… Hoàng hậu nương nương!” Lắp bắp nói xong câu đó, thân mình tiểu thị vệ liền run rẩy quỳ sụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, hoàng thượng thật đáng sợ, hắn không dám lại bẩm báo lần nữa.

Mà hắn vừa dứt lời, toàn bộ lều trại đều nhanh chóng nổ tung, mọi thứ bên trong đều bại lộ ra ngoài, làm cho một ít hộ vệ quá sợ hãi, tất cả đều run run thân mình quỳ xuống, hoàng thượng làm sao vậy?

Chỉ thấy Liệt Hỏa Kình Thương nghe được lời bẩm báo cũng không thể kìm chế cảm xúc của bản thân, Tây Việt Tiêu? Lấy mười ba tòa thành trì trao đổi Tà Nhi của hắn? Là ngại chính hắn sống quá lâu rồi sao?

Giờ phút này trên thân Liệt Hỏa Kình Thương mặc áo giáp, phía sau tóc không gió tự bay, mày kiếm kéo dài đến thái dương, con người màu lục lãnh khốc thị huyết, bạc môi lạnh nhạt như nước nhanh chóng mím thành đường thẳng.

“Các ngươi, đáng chết!”, từng đường cong trên mặt Liệt Hỏa Kình Thương đều lạnh lùng cứng rắn đến khó có thể giải thích, cả người giống như sứ giả địa ngục đáng sợ, dùng bốn chữ “lạnh băng thấu xương” cũng không sai, mà mấy người Hồn Thiên lại áy náy đến không thể tự kềm chế, bọn họ… Bọn họ quả thật không còn mặt mũi đối mặt chủ tử!

Nói xong bốn chữ này Liệt Hỏa Kình Thương đứng dậy, mà tiểu thị vệ bẩm báo kia cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, đột nhiên mở miệng nói, “Hoàng thượng chẳng lẽ muốn đi tìm Hoàng hậu nương nương? Hoàng hậu nương nương nhìn thấy bức tấu thư kia giận tím mặt, hai ngày trước đã mặc giáp quyết định xuất binh đánh Nguyệt Thần!”

Lần này lời nói cực kỳ lưu loát, chính là sắc mặt vẫn có chút trắng bệch như cũ.

Mà nghe nói như thế sắc mặt Liệt Hỏa Kình Thương cứng rắn lạnh lùng đột nhiên có chút tái nhợt, cước bộ dừng một chút, mà mấy người Hồn Thiên Đạm Cúc cũng là sắc mặt đại biến, Vương phi trúng Cửu tử nhất sinh, nếu là ở trên chiến trường xảy ra chuyện gì…

“Nguyệt Thần quốc, nếu dám tổn hại Tà Nhi, ta nhất định đem Nguyệt Thần quốc thây chất thành núi máu chảy thành sông!”, giờ phút này Liệt Hỏa Kình Thương sớm không thể dùng tức giận để hình dung, cho dù điên cuồng cũng không hơn bao nhiêu, thanh âm lại âm lãnh dày đặc làm cho người ta rét run, cả người tỏa ra hơi thở giống như ma.

Mấy người Hồn Thiên càng hoảng sợ vạn phần, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bọn họ thấy chủ tử tức giận như thế, Nguyệt Thần quốc, tự cầu phúc đi, tốt nhất cầu nguyện vương phi sẽ không độc phát sẽ không bị thương, bằng không chính là máu chảy trên cả Lăng Thiên đại lục, bọn họ tin tưởng chủ tử cũng sẽ làm được.

Mà khi mấy người nâng mắt lên, bóng dáng Liệt Hỏa Kình Thương sớm đã biến mất không thấy, tốc độ kia quả thực làm cho người ta sợ hãi.

Giờ phút này, tại biên giới Nguyệt Thần quốc cùng Phong Mâu quốc.

U Tà mặc áo giáp màu bạc, áo giáp kia dưới ánh nắng nóng lại làm cho người ta cảm thấy rét lạnh, áo giáp bạc trên thân, dưới chân đi một đôi giày bạc, U Tà lúc này tư thế oai hùng hiên ngang xinh đẹp tuyệt luân, nhưng sắc mặt tái nhợt như tuyết, giống như lúc nào cũng có thể biến mất.

Hàn Mai cùng Thanh Lan nhìn bộ dáng U Tà, mặt không đổi sắc ngoan ngoãn đi theo phía sau U Tà kiểm tra đội ngũ binh lính, ngẫu nhiên hai người liếc nhau một cái, tràn đầy lo lắng, tiểu thư nay trúng kịch độc, nếu ở trên chiến trường xảy ra chuyện gì, vậy…

Mà binh lính dưới trướng nhìn hoàng hậu nương nương tự mình ra chiến trường ngăn địch, người người đều tinh thần hưng phấn, tuy hoàng hậu nương nương chỉ là nữ nhi, nhưng mà đồn đãi về nàng thật sự rất nhiều, nữ tử như vậy hoàn toàn khác với nữ tử khác, nói không chừng thật sự có thể mang theo bọn họ đánh bại Nguyệt Thần!

Nghĩ như vậy, binh lính Phong Mâu quốc lại đứng thẳng tắp, bởi vì hoàng thượng đã mang hơn một nửa binh lính đi đánh Hoa Tàn quốc, khiến hoàng hậu nương nương không thể mang nhiều binh lính đi, vốn tưởng rằng nàng sẽ lùi bước, nhưng mà nàng lại dứt khoát kiên quyết chỉ dẫn một vạn tinh anh đi trước Nguyệt Thần chinh chiến, bực này khí phách cho dù là nam tử cũng tự nhận không bằng!

U Tà nhìn biểu tình của bọn họ sắc mặt như trước không biến đổi, sau khi đánh giá cũng không nói gì mà xoay người đi vào lều trại của mình, không bao lâu sau liền cầm một cái sọt trúc đi ra.

“Hàn Mai, cho bọn hắn mỗi người một viên”, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc giống như một trận gió lạnh thổi qua.

“Dạ!”, vừa dứt lời, Hàn Mai lấy thuốc trong sọt trúc ra mỗi người đệ một viên, đây chỉ là một vạn tinh anh mới chọn, muốn cùng mười vạn đại quân sớm đóng quân tốt của Nguyệt Thần đánh một trận, quả thực giống như người si nói mộng.

Nhưng mà Tức Mặc U Tà là người phương nào? Kiếp trước ở thế kỷ hai mươi mốt đã làm một Tà Y người người sợ mất mật, không chỉ có y thuật kinh thiên, độc thuật cũng không kém, nàng không phải quân tử cũng chẳng phải thánh mẫu, nếu Tây Việt Tiêu dám viết phong thư kia, thì phải có khả năng thừa nhận lửa giận của nàng.

“Ăn đi”, nhìn từng cái binh lính đều đã nhận được thuốc, U Tà một chút cũng không vô nghĩa nói, ngữ khí kia có chút mát lạnh, làm cho người ta không nghe ra là ý gì.

Nhưng mà binh lính đồng loạt nhìn nhau, sau không chút do dự nuốt xuống, nếu bọn họ là tinh anh do hoàng hậu nương nương chọn, tự nhiên toàn quyền nghe nàng chỉ huy!

Nhìn bộ dáng bọn họ khóe miệng U Tà giơ lên một cái độ cong thật nhỏ.

“Tốt lắm, ta cam đoan cùng các ngươi, chỉ cần các ngươi làm theo lời ta, Phong Mâu quốc chúng ta chắc chắn đánh bại Nguyệt Thần, hơn nữa các ngươi cũng không phải phế vật, sau đại chiến ta muốn các ngươi không thiếu một người đến trước mặt ta!”

Tuy rằng tất cả mọi người là có chút không tin, nhưng mà không biết vì sao, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng này giống như có ma lực làm cho bọn họ tin tưởng, chỉ biết tin tưởng nàng, đi theo nàng, đánh một trận lớn, không tốn một binh quay trở lại…

“Các ngươi có thể không tin ta, nhưng là nếu lần này các ngươi là binh lính của ta, ta đây liền nói cho các ngươi, binh lính của ta không được bảo thủ không chịu thay đổi, chỉ cần có thể sống, cho dù là âm mưu quỷ kế cũng đều phải dùng!”, con ngươi U Tà quét về phía một vạn binh lính tinh anh, đôi đồng tử màu hổ phách không hề trong trẻo lạnh lùng, mà mang theo cảm giác lãnh ngạo cùng bễ nghễ.

Chúng tướng sĩ nghe vậy ngẩn người, sau đó đều tự giác hướng về U Tà quỳ một gối xuống, “Thuộc hạ nguyện nghe theo hiệu lệnh của hoàng hậu nương nương !”, thanh âm leng keng hữu lực, thậm chí ngữ khí đều mang theo kích động cùng khẩn cấp, bọn họ đã sớm muốn giáo huấn Nguyệt Thần quốc kia thật tốt!

“Tốt lắm, hiện tại các ngươi trước đi xuống nghỉ ngơi, ba ngày sau, chúng ta xuất binh đánh Nguyệt Thần!”

“Rõ! Thuộc hạ nhát định đánh bọn họ không còn mảnh giáp!”

Dứt lời trừ bỏ lính gác đêm tất cả mọi người đều trở về lều trại của chính mình, U Tà vừa mới ngồi xuống liền nhẹ ho khan vài tiếng, sắc mặt càng phát ra tái nhợt, khiến người nhìn vào cũng thấy đau lòng.

“Tiểu thư, người trước tiên nên giải Cửu tử nhất sinh mới đúng!”, Thanh Lan nhìn bộ dáng U Tà nước mắt gần như rớt xuống, tiểu thư ra cái dạng này nếu bị cô gia nhìn đến còn không biết sẽ đau lòng như thế nào đau lòng.

“Đúng vậy, tiểu thư, tuy rằng Cửu tử nhất sinh khó giải, nhưng tiểu thư nhất định là có biện pháp đúng không?”, Hàn Mai cũng nhíu mày, ánh mắt đều không dấu được vẻ lo lắng.

U Tà nghe vậy con ngươi lóe lóe, độc Cửu tử nhất sinh này nàng quả thật có biện pháp giải, nhưng mà hiện tại không phải thời điểm, chỉ có thể giải quyết chuyện Nguyệt Thần quốc mới có thể bắt tay vào thu thập giải dược, mà giải dược này…

“Không cần nói nhiều, chút độc nhỏ đó làm sao có thể hại được ta, chờ giải quyết xong chuyện Nguyệt Thần quốc, ta liền đi tìm giải dược”, U Tà vẫn hờ hững như trước mở miệng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, không mang theo chút cảm xúc, nằm ở trên tháp, nàng giờ phút này thoạt nhìn nhu nhược vô cùng, sắc mặt tái nhợt, ngay cả chu sa giữa trán cũng giống như ảm đạm hẳn.

Hàn Mai cùng Thanh Lan nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng không dám nói nhiều, xoay người hầu hạ U Tà nghỉ ngơi.

Tiết trời thay đổi thật nhanh, trong nháy mắt đã đến lập đông.

Ba ngày sau, thời tiết cực kỳ lạnh, gió tuyết bay tán loạn, đây có lẽ là trận tuyết lớn cuối cùng của năm, từng bông tuyết ở không trung bay múa, có một cảm giác đẹp nói không nên lời, nhưng mà hôm nay cũng ngày là Nguyệt Thần quốc cùng Phong Mâu quốc đối chiến, nhất định làm cho máu tươi nhiễm đỏ một phương tuyết trắng.

U Tà mặc giáp bạc cưỡi Lôi Đình, tóc dài ở trong gió lạnh bay tán loạn, Hàn Mai cùng Thanh Lan cũng cưỡi ngựa ở phía sau U Tà, cầm trong tay áo choàng không nói một lời.

Đoàn người đứng ở một bên, mà bên kia mặc áo giáp vàng không phải Tây Việt Tiêu thì là người phương nào, tuyết lớn làm cho người ta mê say, Tây Việt Tiêu nhìn hình bóng đối diện ẩn trong tuyết lớn phía xa xa, nhưng vẫn như cũ có thể thấy được tóc dài bay múa, tâm thần run lên.

Sau đó dẫn đầu cưỡi ngựa về phía trước vài bước, dùng nội lực ngưng âm hô, “U Tà, ta có lời nói với nàng! Nếu nàng không nghe, nhất định sẽ hối hận!”

Mà xa xa U Tà nghe vậy mặt không đổi sắc, hối hận? Nàng sẽ hối hận sao?

Đợi một lát Tây Việt Tiêu nhìn thấy U Tà cũng không có một chút động tĩnh, con ngươi lạnh lùng tức giận, sâu trong đáy mắt ngưng tụ một chút âm lãnh, hừ, hiện tại bất kể thế nào, hôm nay nàng chắc chắn có đến mà không có về!

Có người đó trợ giúp, ta không tin không đem được nàng về Nguyệt Thần, ha ha ha, từ nay về sau Tức Mặc U Tà ngươi chính là nữ nhân của Tây Việt Tiêu ta! Nghĩ đến đây khóe miệng Tây Việt Tiêu gợi lên một chút ý cười.

Mà U Tà quét binh lính phía sau liếc mắt một cái, cưỡi Lôi Đình chạy vội ra ngoài, thẳng tắp nhằm phía mười vạn binh mã của Nguyệt Thần quốc, vài bông tuyết góc cạnh rõ ràng dừng ở phía trên lông mi của U Tà, khi chạy vội đi, tuyết cũng rơi trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của nàng, làm cho người ta ngạc nhiên là bông tuyết thế nhưng lại không hề tan ra.

Mà Tây Việt Tiêu lại ngơ ngác nhìn nữ tử hướng về phía chính mình mà đến, áo giáp màu bạc buộc vòng quanh dáng người hoàn mỹ của nàng, một đôi mày liễu ở trong gió tuyết cũng không có một tia biến hóa, con ngươi màu hổ phách lạnh lùng lạnh nhạt không mang theo một tia cảm xúc, giống như không gì có thể tiến vào trong mắt nàng.

Binh lính phía sau nàng thấy một màn như vậy đều đồng loạt tiến lên, không chút do dự, lấy một vạn binh đánh cùng mười vạn đại quân, điều này vốn là chuyện thể, thế gian đều nói, Phong Mâu… Tất bại!