Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 4: Vị Ương công chúa, Kim lũ y




Edit & beta: Vy Nhi

Hoàng cung Hoa Tàn quốc, Ngự thư phòng.

"Khởi tấu nữ hoàng bệ hạ, hai mươi vạn đại quân cùng một vạn kỵ xạ quân đã đóng quân ở biên cảnh Phong Mâu, chỉ cần công phá được tám thành cốc kia liền có thể tiến thẳng đến hoàng đô Phong Mâu!" Đại tướng quân Hoa Tàn quốc Liễu Phiêu Nhiên một thân áo giáp chỉnh tề, dõng dạc nói.

"Hảo, Phiêu Nhiên không cần đa lễ, thật không hổ là mãnh tướng của Hoa Tàn quốc, chỉ trong vài ngày ngắn ngủn đã bố trí tốt hai mươi mốt vạn đại quân, ha ha ha…Phong Mâu đả thương Hoàng nữ của ta trước, sau lại xuất khẩu cuồng ngôn,Hoa Tàn quốc ta nếu không cho hắn biết một chút lợi hại thì thật đúng là đã xem Hoa Tàn chúng ta là nhuyễn quả hồng để cho hắn tùy thích nhào nặn rồi!"

Nữ hoàng Hoa Thích mặc dù tuổi tác khá cao, nhưng uy thế lại vẫn cường thịnh như cũ, nghĩ đến nữ nhi mà bà sủng ái nhất giờ phút này thành ra cái bộ dạng như vậy, bàn tay Hoa Thích lại hung hăng đập mạnh thư án trong Ngự thư phòng, trong mắt tràn ngập lửa giận.

"Nữ hoàng bệ hạ bớt giận, lần này ta tất nhiên sẽ cho Phong Mâu quốc của hắn một cái giáo huấn thích đáng! Bất quá. . . Oanh Lũ công chúa giờ phút này. . . Kia vị trí Hoàng nữ sợ là..." Liễu Phiêu Nhiên không chỉ là thuộc hạ trung thành nhất của đương kim nữ hoàng Hoa Thích, mà còn là thanh mai trúc mã của bà, tự nhiên là có gì nói nấy, đôi khi sẽ không quá mức khách sáo.

Hoa Thích nghe vậy cũng nhíu nhíu mày, công chúa của Hoa Tàn quốc cũng chỉ có hai người, một người đã bị phế hai mắt - Hoa Lộng Ảnh, phong hào Oanh Lũ công chúa; không chỉ văn võ song toàn, mà còn từng là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nữ hoàng Hoa Tàn quốc cũng sủng ái nhất nàng, đáng tiếc...

Mà một vị công chúa khác tên là Hoa Nghê Thường, phong hào Vị Ương công chúa, từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, lúc nào cũng cần uống thuốc để duy trì sức khỏe, như vậy thì làm sao có thể đảm đương vị trí đứng đầu một quốc gia? Lăng Thiên đại lục luôn luôn sùng bái vũ lực, mà Vị Ương công chúa này lại thể nhược nhiều bệnh cũng khiến cho nữ hoàng Hoa Thích chưa bao giờ quản đến nàng, cũng không thích nàng.

"Ai... Phiêu Nhiên ngươi không phải không biết, Nghê Thường là không thể nào so sánh với . . . Những ngày gần đây hai mươi vạn đại quân trước hết hãy yên lặng quan sát động tĩnh, nhất thiết không thể hành động thiếu suy nghĩ, cũng nhân dịp mấy ngày này dựng trại tập luyện đi." Hoa Thích nói lời này nhưng trên mặt cũng hỗn loạn một chút sầu khổ, nhịn không được thở dài.

"Dạ nữ hoàng bệ hạ, nhưng mà Hoàng nữ vị..." Nghe vậy Liễu Phiêu Nhiên cũng là có chút khó xử, Vị Ương công chúa nà từ lúc năm tuổi liền chưa từng rời khỏi cung điện của mình, cho dù là tham gia yến hội hay dùng bữa cũng không bước ra một bước, đó chính là lí do mà bên ngoài vẫn cho rằng Hoa Tàn quốc chỉ có một Hoàng nữ kế vị là Oanh Lũ công chúa.

"Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể từ từ bồi dưỡng Nghê Thường, may mà Nghê Thường năm nay mới mười sáu tuổi, thời gian vẫn còn khá nhiều." Có thể làm cho nữ hoàng Hoa Tàn lúc này thoáng chút vui mừng đó chính là Hoa Nghê Thường tuổi vẫn còn nhỏ, thời gian để bồi dưỡng nàng như vậy tự nhiên cũng đủ rồi.

"Tin rằng Vị Ương công chúa cũng sẽ là nhân tài trời sinh, chỉ là bị hào quang của Oanh Lũ công chúa che lấp. Vị Ương công chúa nếu thân thể không tốt sao không thỉnh Vụ Ảnh thần y của Băng tuyết đỉnh đến trị liệu?" Liễu Phiêu Nhiên nhíu nhíu mày nghĩ tới bệnh tình của Hoa Nghê Thường, lập tức nghĩ đến nếu như có thể mời được Vụ Ảnh Khuynh Thành, vậy thì dù là đại bệnh cũng có khả năng chữa khỏi rồi.

"Nhưng mà Vụ Ảnh Khuynh Thành ẩn cư đã lâu ở Băng tuyết đỉnh, hơn nữa tính tình lại lạnh lùng, như thế nào có thể mời được hắn đây?" Hoa Thích nghe vậy con ngươi sáng lên, nhưng lại lập tức thấy rất khó xử, cái tên thần y Vụ Ảnh Khuynh Thành này cũng không có gì đáng trách, nhưng mà khiến hắn rat ay cứu người cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Liễu Phiêu Nhiên sửng sốt, đúng vậy, bà ta như thế nào lại có thể quên mất việc này chứ, xong lập tức lại giống như nhớ ra cái gì, vui vẻ nói: "Nữ hoàng bệ hạ, con trai của hoàng muội điện hạ, cũng chính là Thiếu trang chủ của Ngự Long sơn trang - Long Tứ Thiên ở trên giang hồ rất có uy tín, lần trước ở đại hội võ lâm không phải cũng có người của Băng tuyết đỉnh tới tham gia đó sao?”

"Đúng vậy, Thiên nhi tất nhiên sẽ quen biết người của Băng tuyết đỉnh, như vậy cũng có thể mời Vụ Ảnh Khuynh Thành đến chữa bệnh cho Nghê Thường rồi !" Nghĩ đến đây Hoa Thích liền nhớ tới cháu của bà là Long Tứ Thiên, lập tức cũng thật cao hứng.

"Vậy nữ hoàng bệ hạ có muốn đi Lưu Hân điện thăm Vị Ương công chúa?" Liễu Phiêu Nhiên nghĩ tới đã hơn mười năm qua nữ hoàng bạ hạ cũng không quan tâm đến nữ nhi này, bây giờnếu còn không đi tất sẽ làm quan hệ mẫu tử trở nên xa cách.

Nghe vậy Hoa Thích cũng gật gật đầu, dù sao đi nữa cũng đã hơn mười năm rồi bà ta chưa từng gặp nữ nhi này, cũng không biết nàng lớn lên trông thế nào, mỗi ngày ăn có được ngon không, tối mặc có được ấm không, nghĩ đến đây trong lòng bà cũng thực áy náy, bất quá nay ngôi vị hoàng đế chỉ có thể truyền cho nữ nhi này, coi như là bù đắp một chút.

Lúc này trong "Lạc Hà cung".

Hoa Lộng Ảnh một mình nằm ở trên giường, vải trắng vây lấy hai tròng mắt, ngón tay hung hăng siết chặt thành giường, giờ phút này trong Lạc Hà cung một cái cung nữ cũng đều không có, im lặng đến quỷ dị.

Vị công chúa này ngày xưa được sủng ái nhất bây giờ cũng thành phế vật bỏ đi không đáng tiền nhất trong cung đình, không một ai nguyện ý lãng phí thời gian ở Lạc Hà cung nữa.Giờ phút này cung điện huy hoàng tráng lệlại có vẻ vô cùng thê lương, ai oán. Ngay cả thị nữ thân cận nhất của Hoa Lộng Ảnh trước đây cũng không nguyện ở lại cái nơi không khác gì so với lãnh cung này.

Hiện tại Hoa Lộng Ảnh không khỏi có chút hối hận đã đối nghịch với Tức Mặc U Tà, nàng ta là người tài hoa hiển hách như vậy làm sao nàng có thể chống lại được chứ? Nếu như nàng không đi Phong Mâu, nếu như nàng không muốn cướp Liệt Hỏa Kình Thương, như vậy nàng giờ phút này tất nhiên vẫn là một Hoàng nữcao cao tại thượng.

Cho dù không có danh hiệu Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng vinh hoa phú quý vẫn hưởng mãi không tận, nhưng mà hiện tại tất cả mọi thứ chỉ còn là con số không, một công chúa tàn phế ngay cả một cái cung nữ cũng không bằng, thật sự là loại trào phúng lớn cỡ nào a.

"Ha ha ha ha ha ha..." Nghĩ đến đây, trong Lạc Hà cung liền vang lên tiếng cười làm cho người ta sợ hãi.

Sáng sớm ngày thứ hai, mộ cung nữ đưa cơm không tình nguyện bước vào Lạc Hà cung, đã nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh nằm ở trên giường không còn hơi thở, Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ngày xưa, nay lại chết ở trong cung điện của chính mình như thế, không người hỏi thăm.

Hoàng cung Phong Mâu, Thương Khung điện.

"Tiểu thư, không đúng, hẳn là kêu nương nương đi, suốt mấy ngày qua ta rốt cục cũng đã biết được chất liệu dùng để chế tác Kim lũ y kia, bất quá chất liệu này cực kì đặc biệt cùng trân quý, cũng may ta từ nhỏ liền hiểu biết tơ lụa dệt vải, bằng không thật đúng là tìm mòn gót hài cũng kiếm không ra "

"Vậy Kim lũ y này phải cần chất liệu gì?" U Tà lắc lắc đầu nhìn nha đầu kêu mình "Nương nương" vài cái, không khỏi có chút bất đắc dĩ.

"Chất liệu chính để dệt thành Kim lũ ynày chính là Hoa vũ cẩm, loại gấm này cực khó tìm, chỉ sinh trưởng ở đám hoa trên cây tàm, có thể kéo thành tơ mỏng, gọi là “cẩm tàm”, cực kì trân quý, số lượng lại cực kì có hạn, mà cây Hoa vũ cẩm này chỉ sinh trưởng ở vùng đất Cẩm Khê, nơi này thực ít có người đặt chân tới, chỉ vì những người sống ở vùng đất Cẩm Khê kia cực kì chán ghét người ngoại giới."

Nói tới đây, Nhã Trúc có chút khó xử khẽ nhíu mi, vùng đất Cẩm Khê này thật ra rất dễ tìm, chỉ là muốn đi vào trong thật sự quá khó khăn, cho nên nếu muốn lấy được cẩm tàm, sợ là thực khó khăn .

Nghe Nhã Trúc nói như thế U Tà cũng khẽ nhíu mi, xong lập tức lại trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Khó thì đã sao, ta không tin vùng Cẩm Khê này thật sự vào không được" .

Nghe vậy bốn người Hàn Mai liếc mắt nhìn nhau, sau đó tràn đầy sùng bái cùng kiên định nhìn U Tà, đúng vậy, tiểu thư nhà các nàng là loại người nào, làm sao có thể ngay cả một vùng đất Cẩm Khê nho nhỏ cũng vào không được chứ!

Nhìn ánh mắt của bốn nha đầu kia, U Tà giật giật khóe môi một cái, này có tính là sung bái mù quáng không đây? Nàng có thể vào hay không ? Nói thật nàng căn bản không có biện pháp đi vào đâu?

Xử lý xong triều chính, Liệt Hỏa Kình Thương vừa trở lại Thương Khung điện chợt nghe được Tà Nhi nhà mình muốn đi Cẩm Khê, lập tức cả kinh, có chút nghi hoặc hỏi: "Tà Nhi, nàng muốn đi Cẩm Khê?"

Nhìn bộ dạng nghiêm trọng của Liệt Hỏa Kình Thương ở trước mắt, U Tà cũng thấy sửng sốt, Cẩm Khê này nàng trước đây cũng không có quá nhiều hiểu biết, cũng không biết nơi đó có cái gì khác thường, bất quá có thể làm cho Thương trở nên nghiên trọng như thế, xem ra Cẩm Khê này cũng thật có chút điểm năng lực, bằng không cũng sẽ không đứng ngoài tứ quốc.

"Cẩm Khê này có cái gì đặc biệt sao?" U Tà không khỏi ngạc nhiên hỏi lên.

Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương mới mở miệng nói: "Cẩm Khê này tồn tại trên nhân gian đã gần ngàn năm, không ai biết nó xuất hiện khi nào, bởi vì nó thành lập so với tứ quốc cònsớm hơn, xong bởi vì vị trí địa lý của nó rất kỳ lạ, cho nên đã trở thành vùng đất mà tứ quốc đều muốn chiếm đoạt, nhưng mà cho đến bây giờ những sứ giả được cử đến Cẩm Khê thương thảo đều không có trở về ."

Nghe vậy lại càng hấp dẫn lực chú ý của U Tà, nhắc tới Cẩm Khê cũng thật trùng hợp, vốn dĩ chỉ là vì cẩm tàm mà đi, thế nhưng hiện tại nàng đối với nơi đó lại cảm thấy hứng thú, đi xem một chút coi sao.

Nhìn U Tà không hề từ bỏ ý niệm trong đầu muốn đi Cẩm Khê, ngược lại càng phát ra tò mò, Liệt Hỏa Kình Thương không khỏi cốc vào cái đầu nhỏ của U Tà, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Nàng có nghe thấy lời ta nói không vậy, Cẩm Khê này tuy là nơi đẹp nhất khắp Lăng Thiên đại lục, nhưng những người ở nơi đó đều rất chán ghét người ngoại giới, có thể nói là một nơi cách biệt với bên ngoài."

"Nơi đẹp nhất? Ở đó có cái gì đẹp a ?" Nói đẹp nhất, U Tà lại càng thêm tò mò, Lăng Thiên đại lục này thật ra rất kỳ quái, Nguyệt Thần thì quanh năm bốn mùa như xuân, Tuyết Phong thì quanh năm tuyết rơi không ngừng, hiện nay cư nhiên lại thêm một cái nơi đẹp nhất, nếu nàng không tới nhìn ngắm chẳng phải là thực xin lỗi chính mình đã đi đến Lăng Thiên đại lục này sao?

"Nghe nói kỳ hoa dị thảo ở trên vùng đất Cẩm Khê này nhiều đếm không xuể, quanh năm tỏa hương thơm lạ lùng không ngừng, mà mùi thơm lạ lùng này còn có thể làm cho con người kéo dài tuổi thọ, cho nên tuổi thọ của những người sống ở Cẩm Khê thậm chí so với người của Di Thất đại lục còn lâu hơn, Tà Nhi muốn đi Cẩm Khê là vì chuyện gì?" Nói tới đây Liệt Hỏa Kình Thương vẫn lo lắng việc U Tà đi Cẩm Khê.

"Bởi vì chất liệu dùng để chế tạo Kim lũ y chính là hoa trên cây cẩm tàm kéo thành tơ, nhưng mà Hoa vũ cẩm lại chỉ sinh trưởng ở Cẩm Khê, cho nên ta đương nhiên muốn đi xem một chút ." Lúc nói lời này, đôi đồng tử màu hổ phách của U Tà xẹt qua một đạo tinh quang, kỳ hoa dị thảo? Nếu như trồng một ít bên trong vòng tay ngọc lưu ly không biết sẽ như thế nào?

"Vẫn là không đi, ta không có thời gian đi cùng nàng, một mình nàng đi ta cũng lo lắng, Kim lũ y này không chế cũng được, cho dù không có Kim lũ y cũng không ngại, thế gian đồn đại người ở Cẩm Khê đều biết yêu thuật, không cho nàng đi ." Liệt Hỏa Kình Thương nhéo nhéo cái mũi U Tà xong, không đồng ý nói.

U Tà nhìn vẻ mặt quan tâm không muốn để nàng dấn thân vào nguy hiểm của Liệt Hỏa Kình Thương, không khỏi có chút bất đắc dĩ, nam nhân này cũng quá khẩn trương đi: "Thương, ta đến đó không chỉ vì Kim lũ y, thật ra ta rất tò mò những người Cẩm Khê này bởi vì sao lại chán ghét người ngoại giới như vậy, yêu thuật? Đi xem cũng tốt."

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn U Tà chủ ý đã định, chỉ có thể sủng nịch lắc lắc đầu, "Hảo, nếu nàng đã muốn đi, ta đây cùng nàng đi." Suy cho cùng, để nàng một mình đến đó, hắn vẫn là lo lắng.

"Không cần, thực lực của ta chàng còn không biết sao? Nếu chàng đi theo ta, thì không chừng đến ngày thứ hai sẽ đồn đãi ta là cái yêu nữ họa quốc mất, cư nhiên dám mê hoặc đế vương một nước đi đến Cẩm Khê ." U Tà có chút trêu ghẹo nói.

Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương sửng sốt, lập tức nói: "Tà Nhi, nàng yên tâm, tuy nói thiên hạ này ta muốn, nhưng ta cũng không nguyện ý làm đế vương, ta biết nàng không thích hoàng cung hiểm ác, ta tại đây hứa với nàng, chỉ cần bình định Lăng Thiên đại lục, giải quyết Trầm Thanh Nhu, ta liền cùng nàng đi tìm nhạc phụ nhạc mẫu, đến lúc đó cho dù phải đến Di Thất đại lục, chúng ta cũng có thế lực. Di Thất đại lục, cũng không đơn giản ."

Nghe vậy U Tà ngẩn người, sau đó nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, trong lòng chợt dâng lên một cỗ cảm động, nếu như có được toàn bộ thế lực của Lăng Thiên đại lục, vậy thì đến lúc đó cũng coi như là người có thực lực đáng nể ở Di Thất đại lục. Những người từng đuổi giết mẫu thân cùng phụ thân, nàng một người cũng sẽ không bỏ qua, nghĩ đến đây đáy mắt U Tà xẹt qua một tia sắc lạnh!

"Nàng một mình đi Cẩm Khê phải cẩn thận, mang theo bốn người Hồn Thiên, ta có thể yên tâm hơn chút. " Liệt Hỏa Kình Thương cau mày kiếm, tràn đầy lo lắng cùng quan tâm nói.

"Hảo", giờ phút này U Tà thế nhưng không phản bác nữa mà ngoan ngoãn đáp lời.

Sáng sớm ngày thứ hai, U Tàlập tức mang theo tám người Hồn Thiên cùng Hàn Mai lên đường đi Cẩm Khê.