Tặc Đảm

Chương 347: Bảo Rương A Cấp




Trên dưới nửa giờ, Tiêu Ngự đã góp nhặt được không ít bảo rương C, D,E cấp, đã có hơn 50 cái, vừa lúc mới bắt đầu, Tiêu Ngự còn có thể gặp được một ít games thủ, tiêu diệt vài ba người có chủ ý xấu, theo dần dần thâm nhập vào sâu, games thủ đi lại càng ngày càng ít, quái vật cũng càng thêm cường hãn, xuất hiện một ít Lang Kỵ Binh lever 30 tinh anh, sức chiến đấu rất mạnh.

Ở nơi này giết quái là không có bất luận cái khen thưởng gì, không có cách nào thu được kinh nghiệm mà cũng lụm rương không được, Tiêu Ngự cũng không muốm cùng những quái vật này phiền toái, di chuyển xa ra một chút là được. Sau khi thâm nhập vào sâu trong rừng cây, Tiêu Ngự cuối cùng cũng phát hiện một cái bảo rương B cấp. Tên Đạo tặc Dịch Phong kia trái lại không có nói láo a, bảo rương B cấp do hơn 100 tên Đại Nhĩ Quái thủ hộ lever 30 tinh anh, còn có rất nhiều Đại Nhĩ Quái Thợ săn hỗn tạp trong đó, rất khó đối phó.

Lực lượng thủ hộ nghiêng ngặt như vậy, cũng không biết tên Dịch Phong kia là rốt cuộc như thế nào đạt được bảo rương B cấp kia nữa, lấy thực lực của hắn căn bản không có khả năng cầm được một cái bảo rương B cấp.

Tiêu Ngự không biết là, tên gia hỏa Dịch Phong kia vận mệnh rất tốt, vừa lúc gặp được 1 tên gia hỏa trộm lấy bảo rương B cấp, bị hàng loạt tinh anh Đại Nhĩ Quái truy đuổi chém mà chết, tên gia hỏa Dịch Phong kia sau khi mò lên bảo rương, chạy bán mạng, biết được thâm nhập sâu vào rừng cây quá nguy hiểm, lấy thực lực của hắn căn bản không có cách nào mần thịt bảo rương B cấp, cho nên lui trở về, vừa lúc ở trên đường trở về gặp được Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự tra một chút địa hình lân cận, ở loại trong địa hình phức tạp này, nhờ vào địa hình chạy thoát trái lại không vấn đề gì, chính là ẩn thân đi vào đi trộm bảo rương thì lại quá khó khăn a, nơi nơi đều là Đại Nhĩ Quái Thợ săn, nếu như xung đột lên, 1 mình hắn như thế nào cũng không có khả năng chống được nhiều tinh anh như vậy công kích. ( lừa gạt khứu giác đâu rồi gà -- -- )

Tiêu Ngự nhìn thoáng qua U Linh Bỉ Mông bên cạnh, có một cái ý nghĩ, để cho U Linh Bỉ Mông đem những sinh vật tinh anh kia dẫn đi, hắn không phải sẽ có cơ hội sao?

U Linh Bỉ Mông nhận được mệnh lênh của Tiêu Ngự, hướng phía trước đi đến.

U Linh Bỉ Mông thân hình to lớn lập tức hấp dẫn phần đông sinh vật tinh anh chú ý, phần đông tinh anh Đại Nhĩ Quái rầm rập 1 đống lớn, tất cả hướng U Linh Bỉ Mông bao vây đi qua.

U Linh Bỉ Mông ở dưới sự chỉ huy của Tiêu Ngự, chạy vãi bùn vàng, tiến vào rừng cây.

U Linh Bỉ Mông ít nhất mang đi hơn 50 tinh anh Đại Nhĩ Quái, lực lượng bảo vệ bảo rương đã ít đi không ít, nhưng cũng vẫn không có thiếu tinh anh Đại Nhĩ Quái hoạt động bên ngoài bảo rương, trong đó còn có hàng đống Đại Nhĩ Quái tinh anh.

Thấy được tình hình này. Chậm rãi mò qua mà nói. Khó khăn quá lớn. Chỉ có cường công mà cướp!

Quyết định biện pháp xong. Tiêu Ngự rót tiếp thêm một bình trung cấp Phong Tốc Dược Hoàn.

Tật Phong Bộ!

Tật Phong Gia Tốc!

Hấp Huyết Quỷ Cuồng Nhiệt!

Tiêu Ngự mở ra 3 cái kỹ năng. Tốc độ gia trì đến trạng thái đỉnh cao. 1 lát đã lướt ra rất xa. Luớt sát bên người toàn bộ tinh anh Đại Nhĩ Quái mà qua. Đánh về phía bảo rương B cấp ở trung tâm. Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đem bảo rương lấy vào trong tay.

Lúc này toàn bộ Đại Nhĩ Quái tinh anh hoạt động xung quanh hướng về Tiêu Ngự xông tới, Tiêu Ngự một chiêu Đào Thoát, sau đó 1 cú Long Tường Thuật tung ra, đá vào trên người một tên lever 30 tinh anh gần nhất, chạy vãi bùn vàng. ( bùn vàng : thứ dính ở đũng quần của trẻ em a )

Sưu sưu sưu, theo gót chân Tiêu Ngự rời đi trên mặt đất cắm chi chít mũi tên, tuy nhiên dựa vào tốc độ siêu tuyệt, hắn đã lướt qua ra rất xa.

Tiêu Ngự chạy ra ngoài rất xa, phát hiện phía sau những tinh anh kia cũng không còn đuổi theo, thở ra 1 hơi.

Qua hồi lâu, Tiêu Ngự mới cùng U Linh Bỉ Mông tụ họp lại, U Linh Bỉ Mông so với Tiêu Ngự còn muốn bi thảm hơn nhiều, trên người nơi nơi đều là vết thương, huyết lượng chỉ còn lại có hơn 200.

Ngồi ở tại chỗ khôi phục một chút, sau khi có chiêu bài dắt túi, Tiêu Ngự bắt đầu không kiêng nể gì tìm kiếm bảo rương B cấp, games thủ bình thường tìm kiếm bảo rương E cấp tốc độ cũng chưa chắc so được với Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự dựa vào tốc độ của bản thân cường đoạt không dưới 10 bảo rương B cấp, thời gian tiêu hao ước chừng 4 giờ, đã tiến vào tới khu vực thạch trận trung ương Đảo Thất Lạc, quái thạch cao lớn sừng sững, trung tâm là mảng đất trống lớn. ( cường đoạt : nói chung là dùng sức mạnh để đi cướp của a )

Qua hồi lâu, Tiêu Ngự mới phát hiện được một cái bảo rương A cấp, bảo rương A cấp này toàn thân màu vàng, nhìn một chút đã biết không phải vật phàm, cứ như vậy đặt ở trong trận thạch ( trận pháp xếp bằng đá ), quái vật gì cũng không có.

Tiêu Ngự buồn bực không thôi, bảo rương A cấp này lân cận tại sao không có quái vật thủ hộ?

Trầm mặc 1 lát, Tiêu Ngự để cho U Linh Bỉ Mông hướng chỗ bảo rương A cấp kia đi đến, chậm rãi đến gần kia bảo rương A cấp, mới đến gần khoảng cách trên dưới 6m, ối cha mẹ ơi, chi chit nào là mũi tên từ 4 phương 8 hướng hướng về U Linh Bỉ Mông bắn tới, đem U Linh Bỉ Mông đâm thành con nhím, U Linh Bỉ Mông trầm thấp kêu thảm thiết một tiếng, hóa thành một làn bạch quang.

Tiêu Ngự cuối cùng cũng hiểu, vì sao lân cận bảo rương A cấp không có bất cứ sinh vật nào thủ hộ, nguyên lai bên cạnh có cạm bẫy lợi hại như vậy. Tiêu Ngự hướng trên mặt đất nhìn lại, tìm không được bất kỳ cái dấu vết cạm bẫy nào hết, nhất định là cạm bẫy cao cấp trở lên, lấy trung cấp kỹ năng Loại Trừ Cạm Bẫy của hắn hiện nay, căn bản không có cách nào loại trừ cạm bẫy xung quanh chỗ này.

Không dám đến gần bảo rương ở trung tâm, khoảng cách giữa hắn cùng bảo rương ít nhất có 1 đoạn trên dưới 5m phủ kín cao cấp cạm bẫy, vạn nhất giẫm phải, Tiêu Ngự tự nhiên có thể sẽ có kết quả như U Linh Bỉ Mông vậy, bị đâm thành con nhím.

Chần chờ hồi lâu, Tiêu Ngự hung ác tâm, hướng về giữa bảo rương A cấp phóng đi.

Hướng phía trước mặt nhảy vọt một khoảng rất dài, vút vút, vô số mũi tên hệt như châu chấu bay, hướng về Tiêu Ngự bao trùm xuống.

Đào Thoát!

Tiêu Ngự dịch chuyển ra ngoài, cha mịe ơi, trên mặt đất mũi tên cắm đầy chi chít, nhiều như lông trâu vậy.

Tim Tiêu Ngự không nhịn được đập liên hồi, loại hành động này là cực kỳ nguy hiểm.

1 lát sau, những mũi tên này chậm rãi bị Máy Chủ xóa hết, sau khi Tiêu Ngự chờ kỹ năng Đào Thoát tan băng xong, tiếp tục hướng về phía trước thăm dò, chậm rãi hướng về phía bảo rương A cấp liều mạng.

Qua gần hơn 20 liều mạng, lấy thân thăm dò bẫy, cuối cùng cũng đem cạm bẫy xung quanh bảo rương toàn bộ loại trừ xong xuôi.

Nhìn vào rương màu vàng gần ngay trước mắt, một loại cảm giác thành tựu nảy lên trong lòng, Tiêu Ngự đang muốn khom lưng thập cái bảo rương này, một tiếng rồng ngâm kinh người cuồn cuộn mà đến.

Tiêu Ngự ngay lập tức biến sắc, gần chỗ này chẳng lẽ còn có Long tộc sinh vật? Tiêu Ngự đem bảo rương bị khóa lụm vào trong tay, không dám lưu lại, quay đầu đã hướng ngoài thạch trận chạy như điên.

Rống! 1 con Cự Long to lớn màu vàng từ trung tâm thạch trận phi người bay lên.

" Nhân loại ti tiện tham lam, không ngờ lại dám cướp đoạt báu vật của Long tộc." Hoàng Kim Cự Long gầm gừ, 1 ngụm hỏa diễm nóng rực hướng về vị trí bộc Tiêu Ngự phóng tới, phương thức công kích bá đạo của Cự Long, Long Tức!

Tiêu Ngự sợ tới mức hồn bay phách lạc, hắn không nghĩ tới lấy bảo rương A cấp không ngờ lại trêu chọc phải một con Cự Long, Máy Chủ cho khảo nghiệm cũng quá nghiêm khắc, Tiêu Ngự rót tiếp theo bình trung cấp Phong Tốc Dược Hoàn, mở ra Tật Phong Bộ ra bên ngoài lao vút đi.

Tật Phong Gia Tốc!

Hấp Huyết Quỷ Cuồng Nhiệt!

Mới vài giây thời gian, Tiêu Ngự đã lướt qua ra xa mấy chục mét, ầm một tiếng, phía sau người truyền đến nổ lớn đinh tai nhức óc, thạch trận phía sau bị Hoàng Kim Cự Long dùng long tức ( hơi thở của rồng) oanh dập nát.

Hoàng Kim Cự Long bay lên, gào thét hướng về Tiêu Ngự lao xuống.

Nếu biết rằng có con Cự Long cường hãn như thế này, đánh chết Tiêu Ngự cũng không dám mưu đoạt bảo rương A cấp này a! ( khổ thân thằng bé @@ nó mà phang chết thì rớt hết rương nha )

Tiêu Ngự lấy tốc độ nhanh nhất hướng khu vực tập trung thạch trận điên cuồng lướt qua, đỉnh đầu 1 mảnh mây đen bao phủ xuống, Tiêu Ngự trong lòng kinh hãi, không nghĩ tới Hoàng Kim Cự Long tốc độ di chuyển lại nhanh như vậy, khẩn trương thi triển một chiêu Đào Thoát.

Oanh, nơi Tiêu Ngự vừa đứng thạch trận xung quanh bị Hoàng Kim Cự Long như đập nát như đậu phụ.

Một tảng đá lớn đỉnh bay qua đầu Tiêu Ngự, Tiêu Ngự suýt nữa ăn phải tảng đá này.

Con Hoàng Kim Cự Long này tốc độ di chuyển nhanh như vậy, công kích khủng bố như vậy, lấy thực lực hiện nay của Tiêu Ngự, căn bản chỉ trốn được nhất thời, cuối cùng chắc chắn cũng sẽ phải chết ở trong tay nó.

Làm thế nào đây? Tiêu Ngự lòng nóng như lửa đốt, vẫn liên tục hướng ra phía ngoài chạy vội, một ít thanh âm của sóng biển từ đằng xa truyền đến, mắt Tiêu Ngự sáng lên, nếu có biển mà nói, có lẽ còn có hy vọng! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Tiêu Ngự không chút do dự hướng về nơi nguồn gốc phát ra âm thanh kia chạy vội.

Hoàng Kim Cự Long lần thứ 2 bay lên trên không, phát hiện ra Tiêu Ngự, lập tức hướng về Tiêu Ngự lao xuống.

Tiêu Ngự qua lại ở trong đống loạn thạch, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi thạch trận ngổn ngang, đến một chỗ trên bờ vực, hướng phía trước nhìn lại, phía xa là mặt biển mênh mông, dưới chân thì là vực cao trăm trượng, hướng về phía dưới nhìn xuống, làm cho người có một loại cảm giác đầu váng mắt hoa.

Tiêu Ngự quay đầu nhìn lại, cái con Hoàng Kim Cự Long kia đã lao xuống tới đây, nếu không nhảy có lẽ sẽ không còn cơ hội!

Tiêu Ngự quyết đoán hướng phía ngoài phóng đi, rơi xuống hệt như thiên thạch, hướng mặt biển đâm xuống, độ cao nhanh chóng giảm xuống, tiếng gió vù vù thoảng qua bên tai, gian nan hướng phía sau người nhìn thoáng qua, một cái thân ảnh màu vàng đã càng ngày càng gần.

"Hy vọng vận số mình không quá xấu a!" Tiêu Ngự từ trong hành trang lấy ra 1 bình Dược Hoàn Hô Hấp Dưới Nước, chui đầu vào trong nước.

Ùm, Tiêu Ngự chui người vào trong sóng biển, không hề làm tản ra một chút gợn sóng nào đã tan biến khỏi tầm mắt.

Hoàng Kim Cự Long ở trên không trung xoay quanh hồi lâu, cũng không có phát hiện sự tồn tại của Tiêu Ngự, nhưng nó vẫn chưa có bỏ qua, ở trên không trung bay lượn.

Rơi vào trong biển, 1 cỗ mạch nước ngầm mãnh liệt đem Tiêu Ngự cuốn đi, Tiêu Ngự gian nan di động, hắn hiểu, nếu như trồi trên mặt biển, hắn sẽ tức khắc trở thành mục tiêu của Hoàng Kim Cự Long, may mắn có Dược Hoàn Hô Hấp Dưới Nước, nếu không vấn đề đã thực sự nghiêm trọng rồi a.

Tiêu Ngự ở dưới đáy nước nhàn nhã nước chảy bèo trôi, sau khi khẳng định phương hướng, hướng tới bờ biển bơi tới gần, hắn hiểu, muốn tiếp tục mần thịt bảo rương là không thể nào nữa, mục tiêu của hắn bây giờ là sống sót, sống quá nửa giờ đồng hồ này, nhiệm vụ chuyển chức sẽ kết thúc.

Dược Hoàn Hô Hấp Dưới Nước có thể duy trì 10 phút thời gian, Tiêu Ngự không thể ở nơi này lâu hơn nữa, nhất định phải tìm nơi để thở.

Qua trên dưới 7 phút đồng hồ, một khối đá ngầm nhô ra phía xa hấp dẫn chú ý của Tiêu Ngự, Tiêu Ngự chậm rãi bơi qua, ở phía dưới đá ngầm ẩn núp 2 phút, nổi lên mặt nước, tựa ở sau lưng tảng đá ngầm, nhìn về phía xa xa, cái con Hoàng Kim Cự Long kia vẫn cứ ở trên không trung bay múa, từng ngụm từng ngụm tạm hít thở, bây giờ có thể trốn càng lâu thì càng tốt, sống qua khoảng thời gian này là ổn.

"Một cái bảo rương bị khóa mà thôi, có cần phòng thủ nghiêm ngặt như vậy không!" Tiêu Ngự buồn bực thầm nghĩ, nếu như không phải mình kịp thời nhảy xuống bờ vực, dù nhiều kỹ năng đào tẩu thì cũng không có cách nào tránh né khỏi kim long đuổi giết. tuy nhiên lực lượng phòng thủ càng mạnh, chứng minh bảo rương càng quý giá, Tiêu Ngự đối với khen thưởng khi kết thúc nhiệm vụ tràn đầy mong đợi.