Tác Giả Trừng Phạt Cái Ác

Chương 5




6.

Nửa đêm, tôi ngồi trên ghế, lắng nghe Lâm Miên quỳ trước mặt kể tội. Nhìn cô ấy vừa run rẩy vừa tự tát chính mình vừa rơi nước mắt.

Hệ thống gì đó đang dở sống dở c.h.ế.t nằm trên mặt đất.

Tuy nhiên, biến cố bất ngờ xảy ra.

Gần như ngay lập tức, tôi ngã xuống đất như thể bị kéo bởi cái gì đó, và chiếc ghế đè lên người tôi, gây đau đớn.

Nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì.

Cảm giác giằng xé bên trong cơ thể tôi và không thể kiểm soát tay chân. Như thể ai đó cố giật lấy cơ thể này,

Tôi cố gắng quay sang nhìn Lâm Miên.

Lúc này, trên mặt cô ta vẫn đọng lại nước mắt, nhưng thần sắc lại lạnh lùng nghiêm nghị, cầm hệ thống lên hỏi: “ Ngươi thành công rồi? ”

“ Tôi đang cố gắng tải lại dữ liệu nhưng nó không ổn định.” Giọng nói của hệ thống hiện tại rất chói tai “ Hơn nữa, tôi không thể tìm ra danh tính của người xuyên không này, mà tôi không thể đẩy cô ta ra khỏi cơ thể của Lâm Tranh. ”

Kéo lại?

Đồng thời đầu tôi đau như búa bổ.

Một cơ thể không thể chịu nổi hai ý thức.

Lâm Miên nghiến răng một lúc, sau đó đột nhiên lao tới và túm lấy cổ tôi: “Vậy thì tôi chỉ có thể g.i.ế.t c.h.ế.t cô ta!”

Cảm giác nghẹt thở ập đến ngay lập tức nhưng hệ thống lại hét lớn: “Dừng tay! Cô ta đang bị tôi cưỡng ép đẩy ra, nếu như cô ta c.h.ế.t, tôi sẽ biến mất ”

Sau đó tôi bị ném vào trong góc, Lâm Miên lại cất tiếng nói đầy khó chịu: “ Vậy phải làm sao đây? Nếu không giải quyết cô ta thì tôi sẽ bị cô ta h.ạ.i c.h.ế.t mất! ”

Tôi cố gắng hít thở sâu để làm dịu sự bồn chồn trong ý thức mình và dần dần cơ thể cảm thấy đỡ đau hơn.

Trong khi hít thở sâu, tôi đã nghe thấy cái tên phát ra từ miệng hệ thống.

Lâm Tranh.

7.

Tôi bị nhốt ngồi trong góc tường, Lâm Miên ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng vào tôi.

“Hóa ra cô không phải người xuyên không.” Cô ta nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán tôi: “Chắc cô không biết Lâm Tranh, nhưng cô đang thay em ấy viết lại cuộc đời của mình, đúng không?”

“Chị? Lâm Tranh?”

“Tôi không cần biết cô là ai, chúng ta vẫn là người một nhà là được. Trước hết tôi sẽ thực sự chuộc lỗi rồi sau đó hai ta lại sống cùng nhau, được không?’

Tôi không trả lời mà chỉ lẳng lặng nhìn cô ta diễn kịch.

Họ đã kéo ý thức của Lâm Tranh từ kho số liệu bị vứt bỏ trở về, để bây giờ tôi có thể yên lặng chờ đợi trong thân thể này. Hệ thống có quyền khống chế tư duy nhưng lại không thể đoạt đi lý trí, chỉ cần nó không làm gì ý thức của Lâm Tranh sẽ tỉnh lại khiến đầu tôi đau như muốn nứt ra, nửa bước cũng khó đi.

Lâm Miên khẩn trương, giọng điệu của cô ta cũng mất đi mấy phần nịnh nọt: “Cô xem, bây giờ cái thân thể này của cô đã bị người ngoài kia nghị luận đủ điều, mất hết mặt mũi, thế vẫn chưa đủ à?”

“Vậy còn cô, cô vẫn chưa thấy đủ à?”

“Bố mẹ chỉ yêu thương cô, anh trai bảo vệ cô, Kỳ Thanh Nhiên cũng thích cô, tại sao cô vẫn cướp đi giải thưởng rồi tung tin đồn nhảm chửi bới tôi?”

Cô ta im lặng một lúc rồi nghẹn ngào nói tiếp: “Tôi sinh ra cũng không hào nhoáng xinh đẹp như người ngoài thấy. Tài sản không có tên tôi, bố để lại mọi thứ cho anh trai. Tôi chỉ đành tìm một chỗ dựa khác, tranh thủ kiếm thêm cơ hội, cô thấy có đúng không?”

“Nhưng Lâm Uyên đối xử với cô rất tốt.”

Đáy mắt Lâm Miên hiện lên một tia xoắn xuýt, rồi sau đó, tất cả đã bại lộ: “Anh ta là một con nghiện cờ bạc. Khi tài sản sa sút, tiền anh ta nắm trong tay trả lại tôi không được bao nhiêu. Cô cũng nghĩ nhà họ Lâm sẽ bại trong tay anh ta đúng không? Cho nên khi tôi tới hôn lễ của Kỳ Thanh Nhiên phá đám, cô… giúp đỡ tôi có được không?”

“Nếu ý thức của Lâm Tranh tỉnh lại, liệu cơ thể này có chấp nhận cô nữa không?”

Tay chân tôi vẫn hơi đau nhức, nhưng tôi vẫn nghe được ý tứ uy hiếp trong lời nói của cô ta. Đơn giản là cô ta muốn khống chế Lâm Tranh, để cô ấy rải đường cho những việc xấu xa cô ta muốn làm.

Cô ta cảm thấy đã bắt được nhược điểm của tôi, ánh sáng lóe lên trong mắt tôi đều bị giấu xuống đáy mắt.

Tôi nhếch nhẹ khóe miệng.

“Được.”