Tái Chiến

Chương 40: Lo lắng




"Tâm không lo lắng, không lo lắng cố,..không có khủng hoảng, rời xa mộng tưởng điên đảo…"* Chu Kiều lẩm bẩm đọc, Kỷ Giai Như đã dạy cô lúc nào không ngủ được thì làm như vậy, chắc chắn sẽ ngủ được và ngủ ngon. Đầu năm Kỷ Giai Như điện thoại chúc Tết, lúc cô và Tần Vũ Tùng đang đi dạo bên bờ hồ. Anh nắm tay cô. Không biết là mưa bụi hay hơi nước, lúc trở về khách sạn lông mi anh phủ đầy hơi nước. Lông mi anh dài, đôi mắt nâu thẫm, đôi môi đầy đặn.

Ngừng lại, tiếp tục “Rời xa mộng tưởng điên đảo…”

Từ “Anh sẽ không cưới em, cho dù đã “làm” nhiều lần” cho đến “Nếu nhất định phải tìm người để kết hôn, anh sẵn sàng ở bên em”, mức độ nói chuyện khó nghe đã được cải thiện, nhưng vẫn còn sự miễn cưỡng, cũng đâu phải bị kéo lên chiến trường?

“Không khủng hoảng, rời xa mộng tưởng điên đảo…” không phải nói thuốc cảm cũng giống thuốc ngủ sao? Tại sao không thấy tác dụng? Chu Kiều muốn uống nước. Bình nước nóng để ở đầu giường, cô đã kêu Cát Tiểu Vĩnh đem đến. bàn cạnh giường để thuốc, ly nước, khăn giấy, mì ăn liền, bánh ngọt. Cô không cần Ngô Nhiễm Nhiễm chăm sóc, không phải chỉ bị cảm thôi sao, uống nhiều nước, ngủ nhiều hơn thì sẽ tốt thôi.

Nước trong ly đã lạnh, uống vào lạnh cả miệng xuống đến bụng. Chu Kiều cả người không còn sức lực, nghe hơi thở mình cũng nóng hổi, có thể nghe tiếng thở nặng nhọc của chính mình. Cô đặt nhiệt kế đo độ dưới nách, 39.3 độ. Có cần cộng thêm 5 độ không? Chắc không cần, quấn chăn kỹ vậy quá nóng rồi. Cô kéo chăn ra, lại thấy lạnh, toàn thân đau nhức.

Chu Kiều ngồi dậy, lấy nước lạnh uống thêm viên thuốc hạ sốt. Mới uống thuốc xong không thể nằm, cô dựa vào đầu giường ngẩn ngơ suy nghĩ, công ty chắc sẽ không có việc gì. Lần này cô đã học được việc quản lý theo như các công ty lớn, mọi công việc thực hiện theo quy tắc quy trình làm việc, không cần việc gì cũng phải có chủ có mặt xử lý. Cũng may là lượng lao động tại chỗ có sẵn, nhân sự mỗi vị trí cũng đã sắp xếp bố trí xong, hơn nữa bây giờ công việc cũng chưa nhiều lắm. Sắp xếp khối lượng công việc hợp lý sẽ không làm ai bị quá mệt mỏi hoặc quá nhàn rỗi. “Tâm không lo lắng…” những người không hiểu việc nghỉ ngơi cũng không hiểu công việc, thư giãn, buông tay.

“Chu Kiều, lòng em tàn nhẫn, anh ra tay tàn nhẫn, trời sinh một đôi”, Từ Thao đã nói những lời này khi đã say rượu. Không thể quay lại, không cần nghĩ đến anh ta! Nghĩ nhiều đến những việc khiến cô phải hận, cô cắn tay anh, máu đầy miệng.

Không hối hận “tâm không lo lắng…”

Chu Kiều rúc trong ổ chăn, cuộn thành một cục, sắp đi vào giấc ngủ thì có điện thoại “Tiểu Kiều, dì đây, cháu có bận không?”

Chu Kiều cố làm mình tỉnh táo hơn “Không sao, có việc gì không dì?”. Dì nói mấy lời khách sáo, Chu Kiều không nghe lọt lời nào, những người lớn tuổi đều như vậy, nói năng lòng vòng không đi thẳng vào vấn đề. Cuối cùng mới đi tới chủ đề chính “Phương Phương không chịu đi làm, cháu với nó cỡ tuổi nhau, giúp dì nói chuyện với nó được không?”. Chu Kiều từ chối theo bản năng “Có thể do mệt mỏi, em ấy có thể tự điều chỉnh, không cần quá lo lắng”. Dì vẫn không buông tha “Tiểu Kiều, từ nhỏ cháu đã là người chị xuất sắc nhất, năng lực mạnh mẽ, tiếng nói có trọng lượng, dì biết cháu làm những chuyện lớn lao. Giúp dì khuyên em họ cháu, nó bị dì chiều chuộng hư rồi, quá hiếu thắng, giải quyết vấn đề không được thì đi vào ngõ cụt. Nếu nó có xúc phạm cháu, thì vì tình cảm với dì mà tha thứ cho nó, sau này chúng ta già rồi, cũng phải dựa vào chị em nâng đỡ nhau”

Chu Kiều còn có thể nói gì?

Thôi Chỉ Phương nói chuyện như đang ngậm vật gì, lúng búng nhỏ tiếng kêu chị họ rồi im lặng.

Chu Kiều đau đầu muốn nứt ra, nhưng đã đồng ý đành phải thử “Dì muốn chị nói chuyện với em, nhưng chị nghĩ cởi chuông cần tìm người cột chuông. Người hiểu em nhất chính là em, người khác nói gì cũng là thừa. Cho dù có tâm sự nhưng việc đi làm, ăn uống không mâu thuẫn nhau, có thể đi làm và vẫn suy nghĩ về mọi thứ. Đừng để những người quan tâm phải lo lắng, chúng ta không phải là những đứa trẻ lên năm lên ba”.

Thôi Chỉ Phương đau đớn, hối hận. Cuộc điện thoại đầu tiên là gọi khi đang xúc động, lúc đợi cũng không thấy gì, nghĩ lại nếu đã làm thì không ngại làm thêm lần nữa, lần này dẫn đến ảnh hưởng lớn, cô lại sợ hãi. Cô e dè hỏi “Chị không ghét em hả?”

Chu Kiều hỏi lại “Bây giờ còn có hai người muốn ở bên nhau mà bị thế giới chia cắt sao? Trừ khi bản thân họ không muốn”. Cũng lười nói chuyện tình yêu với em họ, cô trực tiếp nói “Em không phải là đứa trẻ, trốn tránh có tác dụng không? Đã làm thì phải chịu trách nhiệm, hơn nữa, qua thời gian em sẽ thấy ngoài em ra chẳng ai nhớ nữa”. Cô từng để mình sa đà vào cảm xúc, cuối cùng mới phát hiện chỉ mình cô mắc kẹt trong quá khứ.

Thôi Chỉ Phương còn một vấn đề “Chị dùng tiền giải quyết, là muốn mua anh ấy? Chị không cảm thấy vậy là làm nhục anh ấy?”, không cần phải giải thích lý do với người ngoài, Chu Kiều nói “Đó là chuyện của tụi chị”

Thuốc cảm với thuốc hạ sốt có tác dụng, đầu cô nặng như muốn rơi xuống, Chu Kiều ngủ thiếp đi.

Ngủ không yên, trong lòng đủ loại tiếng nói “Cô ấy rất đáng thương, em với cô ấy không giống nhau, em không có anh cũng giống nhau” “Anh chắc chắn hai người tàn nhẫn cứng rắn như nhau, không giống nhau không vào cùng một cửa, có thể tìm lưu manh du côn ngăn vợ trước ra tòa, vợ anh ta cũng đâu phải người vừa” “Hai lựa chọn, hoặc là xử lý hắn hoặc là tiếp nhận hắn”

“Tâm không lo lắng, không lo lắng cố,…không có khủng bố…rời xa điên đảo mộng tưởng…” đây là mơ, cô không cần nằm mơ, bất cứ việc gì phát sinh cô đều có thể ứng phó.

Tỉnh dậy là vì tiếng gõ cửa của Cát Tiểu Vĩnh và Ngô Nhiễm Nhiễm, hai người mang cháo trắng cho cô. Sau Tết âm lịch, đêm đông vẫn đến sớm, trời ngoài cửa sổ đã đen ngòm. Chu Kiều lau mồ hôi trán, áo ngủ ướt nhẹp dính vào người “không có gì, cảm ơn, không cần đâu, thật sự tôi không sao”

Cô ngồi dậy đi tắm, ra tới mới thấy cuộc gọi nhỡ, của Tần Vũ Tùng.

Lại chuyện gì nữa “Alo?”

Tần Vũ Tùng đang ngồi đối diện với tô mì để trên bàn ngây người “Em đang bận sao?”

Đã ngủ cả một ngày “Không có, anh thì sao?”

“Cũng bình thường” anh lung tung tìm đề tài nói chuyện, nếu không làm sao bây giờ, nói nghĩ về cô? “Dầu gội đầu của em còn ở đây, muốn anh gửi qua cho em không?”

Rõ ràng không muốn lại cùng anh có liên hệ, sao nghe giọng anh đột nhiên mũi cay cay “Không cần”, cô nói “Có cái vali của em, chờ ở đây có thời gian em đến mang đi, có tiện không?”

“Không sao, để bao lâu cũng được”

Nhất định là do bệnh nên mới mềm yếu như thế này, Chu Kiều nghe giọng mình nói “Em sợ mẹ anh nhìn không vừa mắt, đem đồ của em ném đi, tránh cho “Chiếm toilet mà không chịu đi”…”. Ngày hôm đó cô nghe mẹ anh nói rất to, rõ ràng là cố ý nói cho cô nghe “Không muốn kết hôn? Không muốn kết hôn còn muốn ở bên nhau, đừng trách mẹ nói khó nghe, đó chính là “chiếm bồn cầu mà không ị phân”!”

Anh im lặng rất lâu “Xin lỗi em”

“Anh không phải chỉ biết nói xin lỗi thôi à?” mỗi người đều tùy hứng, cô cũng tùy hứng một lần đi “Nghĩ em chịu đựng lời nói cay nghiệt của anh một lần rồi lại một lần thì đặc biệt am hiểu chuyện bị khinh bỉ? Anh giúp em, cho nên em nhường anh, cũng lâu như vậy coi như đã trả hết”

Anh rầu rĩ không vui “Không lẽ quan hệ của chúng ta là thiếu nợ thì trả tiền? Em đưa Ngô Nhiễm Nhiễm bao nhiêu, anh đưa lại cho em”.

Cô nhớ lại trước đây rất lâu anh chỉ trích “Ai giống như cô vô tình vô nghĩa vậy, coi tiền như mạng” nhịn không được cười khẩy “Anh cho rằng quan hệ chúng ta là gì, yêu đến không phân biệt?”. Cô cho là anh sẽ phản bác, rất vô tình nói để cho cô hết hy vọng, ai ngờ anh nói “Đối với anh mà nói, anh yêu em”

Hai bên yên lặng một thời gian, cô nghĩ mình nghe lầm “Vẫn là loại yêu này sao? Cho là em đợi anh bố thí?” cô nói theo giọng điệu của anh “Anh yêu em, nhưng không nghĩ tới việc cưới em”. Cô đối xử với anh như vậy anh thổ lộ, anh biết rằng cô không quan tâm “Thái độ của em tốt hơn anh rất nhiều, gạt anh thu phục Cố Đông Hải. Anh biết em lợi hại, chỉ cần ấn tượng là có thể ghép các mảnh ghép lại đưa ra kết luận, giải quyết lưu loát sạch sẽ vấn đề khó khăn. Là muốn chứng minh em là chính xác, em có khả năng nhất sao?”

Cô buột miệng thốt ra “Tại sao anh lại trốn tránh em ở sân bay?”

Anh ngạc nhiên “Em thấy anh?”

Cô tức giận nói “Anh lớn như vậy mà nghĩ em không thấy?”

Vậy vì cái gì không kêu anh? Vì cái gì không thương lượng với anh? Suy nghĩ anh lên xuống thật nhanh, nháy mắt nghĩ ra đáp án “Em gọi cho anh kêu anh bảo trọng, em lo lắng cho anh, cho nên…”

Chu Kiều vẫn tức giận “Phải, lúc chờ cất cánh em đã thấy những thứ kia trên mạng. Ở Nhật không gọi điện thoại được, em đã gọi cuộc gọi quốc tế đường dài để xử lý việc này. Còn cần em tới an ủi một người đàn ông lớn như anh? Sau đó cùng anh thương lượng, anh yêu, anh xem việc này có thể làm như thế này không? Hơn nữa, anh sẽ đồng ý sao? Không, anh là đồ heo”

“Quả thật lúc đó anh rất hoang mang, nhưng cũng không phải không có cách giải quyết, cần gì…” Chu Kiều không muốn nghe, “Đó là chuyện của anh, em chỉ muốn giải quyết nó theo cách hiệu quả nhất”

Anh cũng biết, cô rất mạnh mẽ.

“Em không sợ tìm nhầm người?”

Cô lạnh lùng nói “Sự thật chứng minh không lầm, em với Ngô Nhiễm Nhiễm ăn ý với nhau, phối hợp cũng tốt. Anh đã từng thể hiện sự coi thường cô ấy trước mặt em, nhưng cô ấy đối với anh không tệ, chủ động đưa nhược điểm của cô ấy với Cố Đông Hải, giá cũng không cao”. Anh cười gượng hai tiếng.

Cô sớm biết sẽ như thế này, anh không phải là người biết cảm ơn, bây giờ gọi điện thoại có ý gì “Tạm biệt”.

“Khoan đã” anh vội vàng

Chu Kiều chờ anh mở miệng, anh chậm chạp không lên tiếng, khi cô muốn cúp điện thoại mới nói “Em có sẵn lòng không? Ở bên anh. Ý anh là ở bên nhau lâu dài”. Đến lượt cô trầm mặc không nói, anh sợ câu trả lời của cô “Từ từ nghĩ, thật ra anh cũng không quá kém cỏi, phải không? Đa số thời gian chúng ta bên nhau đều hạnh phúc”. Anh ngập ngừng tiếp “Anh không có niềm tin lắm, nhưng bây giờ anh nghĩ em cũng không hoàn toàn không động lòng với anh”

Mình có sẵn sàng không? Chu Kiều tự hỏi mình

Cô nói “Không”

———

Đoạn đầu Chu Kiều lẩm bẩm “tâm không lo lắng...” là kinh Kim cương, không rõ nghĩa nên mình cũng không edit kỹ nhé.