Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 374: Tên móc túi có chút bối cảnh?




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Bối Tam Thủ là biệt hiệu của tên thủ lĩnh đám móc túi, ý tứ là phía sau lưng còn mọc thêm cái tay thứ ba, lại hình dung với thân phận trộm cắp của hắn, liền cho thấy ngay cả cái lưng phía sau đều muốn mọc ra cánh tay trộm đồ, quả nhiên lòng tham không đáy.

Hắn sinh trưởng ở thành bắc với kinh nghiệm nhiều năm hành nghề, thậm chí quan đạo cũng có năng lực chòi kéo chút quan hệ, vì lẽ đó dần dà ở chỗ này cũng có chút tiếng tăm.

Bối Tam Thủ nhận thức rất nhiều quan to quý nhân Tề đô, biết người nào có thể ra tay người nào không thể ra tay. Nhưng Ngô Minh những người này thuộc về nhà giàu mới nổi ở Tề đô, trước đó nửa tháng đều không có danh tiếng gì.

Bối Tam Thủ vạn vạn không nghĩ tới, vừa vặn trong quãng thời gian trước đó bọn họ rời đi Tề đô mấy ngày về quê nhà thăm người thân, càng bỏ qua Ngô Minh một vị mới vừa quật khởi gần đây như vậy, một đại nhân vật nóng bỏng tay. Kết quả ngày hôm nay nhân duyên trùng hợp, người ta mới vừa muốn rời khỏi Tề đô, chính mình liền tìm tới cửa kiếm chuyện, lại muốn trộm đồ trên xe ngựa các nàng.

“Đánh thật hay!” Hỗ Vân Kiều rất nhanh đã rõ có chuyện gì phát sinh, cùng huynh trưởng đồng thời vỗ tay khen hay.

“Đừng đánh quá hung.” Hỗ Vân Thương phi thường tán thưởng hành động trừng phạt tên móc túi của Ngô Minh, nhưng cũng nhắc nhở đừng làm đến mức quá đáng.

“Hung tàn sao? Vậy thì hung tàn hơn một ít!” Tiếng roi của Ngô Minh đùng đùng vang lên, đem mấy cái tên móc túi quất cho lăn loạn trên đất, kêu khóc thảm thiết xin tha.

“Ngươi cũng đừng tới xem a, cẩn thận tâm can sợ đến phát run.” Tông Trí Liên là người duy nhất không quay đầu nhìn, chỉ cầm cây quạt trong tay ở trên đầu tên móc túi mồi nhử gõ một cái: “Không cảm thấy tiếng hét thảm này rất quen tai sao?”

Không nói vẫn đúng là quen tai, nghe thế nào lại giống với giọng lão đại thông minh của mình vậy?

Mới vừa nghĩ tới đây, hắn liền cảm giác đầu mình bị đồ vật gì đó hơi cứng cứng gõ một cái, trong nháy mắt liền ông ông choáng váng.

Là quạt giấy trong tay Tông Trí Liên.

Đây chính là binh khí hình quạt a, thiết cốt phiến nặng mười mấy cân.

Tên móc túi mồi nhử bị gõ đến đầu vang lên tiếng ong ong, đau đớn nhức nhói, cảm giác thật giống như trên đầu trong nháy mắt liền nổi lên cái cục u lớn.

“Ai nha. Ngươi dám động thủ đánh người!” Tên móc túi mồi nhử vừa mới mở miệng, Tông Trí Liên cầm thiết phiến trong tay đưa ngang một đường.

“Ô phốc ——” Mấy cái răng theo một cú phẩy nhẹ có vẻ như lơ đãng của Tông Trí Liên văng ra, huyết quang phun ra trong không trung bị quạt bay ra.

Tên móc túi mồi nhử cũng phát sinh một tiếng hét thảm, chỉ là ngữ âm không rõ, bởi vì miệng hắn đã bị đánh nát.

Kỳ thực hắn bị thương. Không thể coi là nhẹ hơn so với đồng bọn hướng về xe ngựa ra tay ở mặt sau.

Tên móc túi mồi nhử này bưng cái miệng chảy máu, thấy tình thế không ổn cũng không kịp nghĩ ngợi tới báo thù cái gì, xoay hông liền muốn cong đuôi bỏ chạy.

“A? Nếu đến rồi, ta vẫn chưa có bồi thường ngươi tiền thuốc thang đây, làm sao có thể chạy?” Tông Trí Liên cười ha hả đem cây quạt ở trên thắt lưng hắn điểm một cái.

Tên móc túi mồi nhử ai nha một tiếng ngã lăn xuống đất, nửa người tê dại không di chuyển được nửa bước.

Tông Trí Liên đi tới mấy bước. Nhấc chân đem hắn lăng không đá lên, phốc lịch bịch lăn đến chỗ mấy cái tên đồng bọn.

Kết quả năm cái tên móc túi hiện tại được đại đoàn viên.

Mấy cái tên móc túi bị quất đến kêu cha gọi mẹ, mỗi tên nhằm đến mỗi hướng khác nhau chạy trối chết, nhưng lại vẫn bị roi của Ngô Minh bao phủ ở bên trong, làm sao cũng đều không thể chạy thoát.

Trong đám người quan sát trên đường có vài tên huyền khí võ giả, không khỏi bốc lên ngón tay cái thầm khen một tiếng hảo tiên* pháp. (*roi)

Đám người vây xem càng ngày càng nhiều. Dần dần hình thành đoàn người, dồn dập chỉ chỉ chỏ chỏ.

Có người sợ uy phong của Bối Tam Thủ ngày xưa không dám hé răng lung tung, cũng có người hô to sảng khoái rốt cuộc ông trời mở mắt để tặc nhân bị giáo huấn.

Không có ai trách cứ việc làm của đám người Ngô Minh.

Bởi vì đối với những kẻ móc túi, không có ai sẽ đi đồng tình.

Nếu không phải là Bối Tam Thủ có chút tiếng tăm ở đây, còn muốn cùng quan phủ có chút quan hệ, chỉ sợ sẽ có người còn tiến lên giẫm lên mấy chân cho hả giận.

“Cô nương tha mạng a!” Đám móc túi biết đụng phải kẻ khó chơi, âm thanh run rẩy lăn lộn loạn xạ xin tha.

“Ta mua nhiều đồ như thế. Ngươi muốn chia một phần a? Hừ! Gọi êm tai liền thành!” Ngô Minh dùng lời lại nói trêu đùa mới rồi của tên móc túi.

“Gọi cái gì a?” Bối Tam Thủ nghe được có chút hi vọng, vội vàng hỏi một câu.

“Gọi êm tai a, ngươi muốn gọi cái gì đều được.” Ngô Minh cười đem roi vung lên, lại để cho Bối Tam Thủ kêu thảm một tiếng.

“Cô nãi nãi nha!” Bối Tam Thủ kêu thảm thiết.

Đoàn người vây xem phát sinh một trận cười vang.

Mắt thấy mấy tên móc túi cả người bị đánh đến rướm máu, gần như đạt đến mục đích trừng phạt, Ngô Minh chuẩn bị thu roi rời đi.

“Người phương nào lớn mật dám gây náo động ở đây?!”

“Tránh đường tránh đường!”

“Mau tránh ra mau tránh ra!”

Đột nhiên có vài tiếng quát hung hãn ở phía ngoài đoàn người vang lên, có bốn tên quan sai xông lại đây.

Đoàn người vây xem kinh ngạc thốt lên vội chừa ra một con đường.

Chỉ thấy bên trong bốn tên quan sai, một người trong đó là tuần dịch giữ gìn trật tự đường phố Tề đô, còn lại ba cái là tuỳ tùng nha dịch của hắn.

Lúc mấy tên quan sai hung tàn xô đẩy đoàn người mở ra một khoảng trống, cũng chính lúc nhìn thấy Ngô Minh vừa thu roi lại. Mà năm cái đại nam nhân oa oa nha nha kêu thống khổ lăn lộn trên đất.

“Hãn phụ thật hung ác, ngươi dám hành hung ở trên đường à!” Một tên tuỳ tùng nha dịch chỉ ngón tay vào Ngô Minh tức giận mắng.

Còn lại hai cái nha dịch cũng cao giọng quát lên: “Mau chóng báo lên danh tính tên họ!”

Ngô Minh khẽ cau mày.

Nàng chú ý tới đám người Bối Tam Thủ ở trên đất cùng mấy cái nha dịch này có chút giao lưu ám hiệu mặt mày, tựa hồ song phương là quen biết.

Ngô Minh thầm than: Phỏng chừng quan phỉ một nhà a. Tiểu thâu nếu là không có quan gia chống đỡ, căn bản làm không được lâu dài.

Ngả Nha Đầu thấy Ngô Minh không nói lời nào, vội vàng kêu lên: “Bọn họ là kẻ trộm! Muốn trộm đồ của chúng ta liện bị tóm tại trận. Các ngươi mau đưa năm cái tặc nhân này áp giải đi thôi!”

Hỗ Vân Kiều cũng nói: “Đúng đúng. Mấy cái tên này đều là kẻ trộm. Vừa nãy rất nhiều người ở trên đường đều gọi bọn họ cái gì mà Bối Tam Thủ, hiển nhiên là đồ bất lương có đạo danh…”

Trên đất mấy cái tên móc túi thấy người quen đến rồi, nhất thời từng cái từng cái nỗ lực bò dậy kêu lên: “Đúng rồi đúng rồi! Các ngươi vô duyên vô cớ liền đánh chúng ta!”

Tên trộm làm mồi nhử bị đánh vỡ mồm kêu lên không nghe rõ chữ: “Nghe khẩu âm các ngươi tựa là người nơi khác, đây là dám ở Tề đô bắt nạt người bản địa a!”

Bối Tam Thủ cũng hai tay đỡ thắt lưng, nhe răng nhếch miệng ồn ào: “Nha dịch đại ca không nên khách khí với bọn họ, áp tải đi thẩm vấn, ngươi xem mấy người các nàng tuổi còn trẻ liền mua nhiều thứ như vậy, xếp vào đầy mấy chiếc xe ngựa. Chỉ sợ ngân lượng không rõ nguồn gốc, tinh tế truy cứu nhất định sẽ có vụ án lớn!”

Hỗ Vân Thương đã phản ứng lại kịp, còn khen ngợi Tiêu Nhược Dao phản ứng thật nhanh, giành trước ngăn lại mấy cái tên móc túi, không phải vậy liền có tổn thất. Đương nhiên tổn thất là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng tâm tình khởi hành hồi hương liền không được rồi.

Hắn tiến lên trước hai bước cả giận nói: “Ngậm máu phun người! Các ngươi là phía trước lừa tiền phía sau trộm vật, bách tính hai bên đường đều có thể làm chứng!”

Nhưng khi hắn nhìn về phía đám người dân vây xem chung quanh, lại phát hiện không người nào dám hé răng. Mặc dù một hai người vẻ mặt hơi có biến hóa, tựa hồ muốn lên tiếng, nhưng cũng bị người bên cạnh kéo lại.

Tuy rằng Ngô Minh chưa có bằng chứng bắt quả tang cụ thể, nhưng mà người vây xem hầu như đều là người bản địa bản thành, hiển nhiên biết đám người Bối Tam Thủ thế nào. Chỉ là sợ mấy cái tên móc túi này có cấu kết cùng quan phủ, càng sợ phiền phức sau này bị tìm tới trả thù hơn, cho nên mới không có người nào dám lên tiếng làm chứng.