Tái Kiến Lan Lăng

Chương 17: 17: Tuyết Ngàn Dặm





Một chiếc Xe ngựa phi ra khỏi Nghiệp Thành, chạy về phía Trường An.Tử Dạ ngồi trong xe ngựa thỉnh thoảng lại nhìn Trường Cung vẫn đang lặng im, "Ngươi cứ thế mà đi? Vạn nhất Hoàng đế tìm ngươi..."Trường Cung nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Ta đã dám đi, liền không sợ bị vấn trách.

Huống hồ, ta bất quá chỉ đi ra ngoài một chút, hoàng thúc biết ta từ trước đến nay ưa thích du ngoạn khắp nơi, rời đi Nghiệp Thành mấy ngày, hắn sẽ không trách cứ."Tử Dạ nhìn kỹ Trường Cung, "Ngươi có đôi khi rất lớn gan."Trường Cung có chút thê lương cười cười, "Cũng không phải là ta lớn mật, mà là nhắc tới ngọn nguồn bất quá chỉ có một chữ chết, nếu đã vậy thì, ta tội gì phải sợ nhiều như vậy?" Nói xong, Trường Cung nhìn Tử Dạ, "Chỉ cần ngươi cùng Kỳ Lạc cô nương có thể bình yên trở về."Tử Dạ sửng sốt một chút, "Nếu như...!Chúng ta đều trở về không được thì sao?"Trường Cung kiên định gật đầu, "Nếu như trở về không được, ta sẽ hảo hảo bảo vệ tốt các ngươi, sẽ không để cho các ngươi chịu khổ, chỉ cần ta có thể sống lâu một ngày, ta sẽ hộ các ngươi một ngày.""Ai..." Tử Dạ lắc đầu, "Người nên vì chính mình sống mới mới phải, ngươi làm gì...""Mấy năm trước, vì vi nương mà sống, mấy năm sau, vì..." Trường Cung có chút dừng lại, chỉ nhìn Tử Dạ thật sâu một chút, lời nói xoay chuyển, đưa tay giúp Tử Dạ chỉnh áo lông Tử Sắc, "Đi quá vội vàng, cũng không mang thêm vài bộ y phục, đến Lạc Dương, sẽ chọn mua cho ngươi mấy bộ, miễn cho trên đường cảm lạnh.Tử Dạ cười một tiếng, "Ngươi đừng xem ta như tiểu thư khuê các yếu đuối, một chút hàn phong sẽ không khiến tôi cảm mạo đâu.Trường Cung gật đầu cười một tiếng, đột nhiên đứng dậy, hỏi người phu xe, "Ra roi thúc ngựa, thừa dịp lúc ban đêm đi xa một chút, miễn cho đêm dài lắm mộng."Tử Dạ hỏi: "Đêm dài lắm mộng?"Trường Cung quay đầu bình yên cười cười, "Yên tâm, có ta ở đây, không có việc gì." Nói xong, Trường Cung lấy ra từ góc thùng xe một thanh bội kiếm, nắm chặt trong tay, tuy là ngưng khí định thần nhàn nhã ngồi bên cửa sổ, thế nhưng vẫn khiến Tử Dạ cảm thấy một cỗ khí tức túc sát."Sơn thủy xa xôi ngàn dặm xa, chỉ có thể ngày ngày đi đường mới có thể đuổi kịp ngày tổ chức tướng quân hội ở Trường An." Trường Cung miệng hơi cười, chậm rãi nhắm mắt lại, "Vẫn là thừa dịp hiện tại nghỉ ngơi một lát đi.""Được." Tử Dạ ngơ ngác nhìn thấy mặt của nàng, nói thầm, "Trong lòng ngươi khẳng định ẩn giấu cái gì." Tử Dạ quay mặt, từ khe hở cửa sổ nhìn gió tuyết bay tán loạn dưới đêm khuya, luôn cảm thấy có chút bất an.Trường Cung vô ý thức giữ chặt chuôi kiếm, xúc cảm băng lãnh từ đầu ngón tay truyền đến đáy lòng, lặng yên mở mắt, nhìn thật sâu Tử Dạ, chỉ có thể ảm đạm thở dài, ta còn có thể hộ ngươi bao nhiêu ngày đây? Rời khỏi Nghiệp Thành, chỉ sợ đoạn đường này cũng sẽ không an toàn.Phong tuyết càng lúc càng lớn, giờ này khắc này ở Nghiệp Thành, một tên nô bộc áo đen vội vàng chạy vào trong phủ Thừa tướng."Ai đó? trước cửa Phủ Thừa tướng vệ sĩ hai bên giữ nghiêm nên người này bị ngăn lại.Chỉ thấy trong tay gã nô bộc áo đen có một lệnh bài sáng bóng, vệ sĩ tả hữu vội cung kính nhường lối, hắn liền vội vàng chạy vào phủ Thừa tướng.Hòa Sĩ Khai ôm một sủng cơ, ở Nội đường uống rượu làm vui, chợt nghe có thám tử hồi báo, cười lạnh, đẩy sủng cơ ra, ra hiệu đám người lui ra.Gã nô bộc áo đen vội vàng tiến đường, quỳ rạp xuống trước mặt Hòa Sĩ Khai, nói: "Hồi bẩm tướng gia, Lan Lăng Vương một mình rời phủ, chẳng biết đi đâu.""Ha ha, đi hay lắm! Lần này, xem hắn trở về như thế nào!" Hòa Sĩ Khai nhịn không được cười to một tiếng, vỗ tay nói, " ta không thể để hắn càng ngày càng thụ sủng ái của Hoàng Thượng, nếu một ngày nào đó hắn đủ lông đủ cánh rồi, đầu trên cổ ta coi như nguy hiểm." Nói xong, Hòa Sĩ Khai híp mắt suy nghĩ một lát, âm lãnh cười một tiếng, "Hắn mà chết trên đường, sẽ không có ai hoài nghi đến ta, chỉ cần hắn chết, thì chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của lão hồ ly Hộc Luật Quang kia.Quyết định chủ ý, Hòa Sĩ Khai quay đầu nhìn về phía gã áo đen, nói: "Nhanh chóng tập kết tử sĩ, trên đường Cao Trường Cung trở về phục kích hắn!"Áo đen nhỏ bộc sững sờ, "Xin hỏi tướng gia, vì sao phải chờ khi hắn quay về?Hòa Sĩ Khai trừng mắt nhìn gã áo đen một chút, nói: "Cao Trường Cung xưa nay thông minh, hôm nay đã dam rời khỏi Nghiệp Thành, tất nhiên đã sớm có chuẩn bị, nếu các ngươi phục kích lúc này tuyệt đối không làm nên chuyện.

Nếu để cho hắn bình yên ra ngoài, lúc trở về mới ra tay, tự nhiên hắn sẽ bớt cảnh giác, bởi như vậy, khi các ngươi phục kích, liền có thể nhất cử đắc thủ!""Tướng gia cao chiêu a." Gã áo đen gật đầu cười một tiếng, "Tiểu nhân đi chuẩn bị!" Nói xong, hắn liền bái lui xuống.Hòa Sĩ Khai đắc ý cười một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nhanh chân đi ra Nội đường, nói: "Người đâu! Chuẩn bị kiệu! Ta muốn vào cung!""Rõ! Bọn hạ nhân vội vàng ứng thanh chuẩn bị kiệu cho Hòa Sĩ KhaiHòa Sĩ Khai lạnh lùng nói: "Cao Trường Cung, lần này ngươi đã muốn tới quỷ môn quan, cũng đừng nên trách ta, dù cho ngươi có bản lĩnh trốn được phục kích của bản tướng, ta cũng phải hạ thấp địa vị của ngươi trong lòng Hoàng Thượng!Gió lạnh thổi phần phật, một chiếc kiệu tiến vào cửa cung Nghiệp Thành, đèn cung đình sáng lóa rồi vụt tắt, tựa hồ phong tuyết tối nay phá lệ lạnh thấu xương.Sau mười ngày, tuyết Trường An bớt hẳn.Kỳ Lạc mặc một thân áo lông trắng đứng ở phía trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ ngẩn người, đã rất lâu rồi không hảo hảo thưởng thức cảnh tuyết, giờ phút này yên tĩnh ngắm thưởng, nguyên lai cũng coi như có vận vị khác.Kỳ Lạc đưa tay nhẹ nhàng vuốt chỗ hơi đau nơi bụng dưới, nhẹ nhàng thở dài, "Lạc Tử Dạ, không biết cô làm sao vượt mấy ngày này?Ơ"Công tử chỉ cần chú ý tốt chính mình, không nên suy nghĩ cho kẻ khác.


Tôn Ninh bưng thuốc thang đi đến, cho nha hoàn hầu hạ trong tiểu trúc lui xuống,, "Các ngươi tất cả lui xuống đi.""Vâng, Tôn thần y." Bọn nha hoàn nghe tiếng lui xuống.Tôn Ninh đặt chén thuốc lên bàn, quay người khép cửa lại, kề sát ở sau cửa cẩn thận lắng nghe một lát, lại đi đến cửa sổ nhìn trái phải một chút, rồi đóng luôn cửa sổ.Kỳ Lạc nhìn hắn, "Ngươi đang làm gì vậy?""Kỳ cô nương đừng hoảng hốt, hôm nay Tôn mỗ có mấy lời muốn nói thôi.

Phủ Thừa tướng nhiều người nhiều miệng, ta vân nên cẩn thận hơn.

Tôn Ninh nói xong, đến gần Kỳ Lạc, giảm thấp thanh âm nói: "Kỳ cô nương, không biết cô nương còn nhớ chuyện chúng ta nhắc tới bên giường bệnh hay không?Kỳ Lạc thấy mặt hắn ngưng trọng, Vẫn còn nhớ.Tôn Ninh gật đầu cười nói: "Cô nương hẳn là nghe qua một câu, phi điểu tẫn, lương cung tàng[1]."Đã từng nghe qua.


Kỳ Lạc gật đầu, "Bất quá ta cũng không phải lương cung, việc này cùng ta cũng không có quan hệ gì?"Tôn Ninh lắc đầu, nói: "Phóng nhãn khắp trên dưới đương kim Đại Chu, chỉ một mình Vũ Văn Hộ chuyên quyền, ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám xung đột chính diện với hắn, nếu lại để cho hắn đạt được ba vạn hộ quân binh quyền bên ngoài thành Trường An này, như vậy tính mệnh của hoàng thượng sẽ nguy hiểm!""Điều này cùng ta có quan hệ?" Kỳ Lạc tựa hồ đã hiểu mấy phần, "Ta bất quá là vì báo đáp ân cứu mạng của quận chúa, mới đáp ứng đi đoạt tướng quân vị này, chờ xong mọi việc, ta tìm được Lạc Tử Dạ, ta sẽ cùng với nàng rời đi nơi này —— kỳ thật chúng ta cũng không thuộc về nơi này.""Một khi cuốn vào trong đó, ngươi liền không có đường lui." Tôn Ninh bỗng nhiên lên tiếng, thần sắc lo lắng đầy mắt, "Ngươi thân mang trọng bệnh, ta có thể cứu ngươi, nếu ngươi tổn thương số mệnh, ta lại không cách nào cứu ngươi, ngươi có hiểu không?"Ý của ngươi là, ta một khi chiếm tướng quân chi vị này, liền không thể chi phối vận mệnh của mình?" Kỳ Lạc giật mình nói.Cũng có thể coi là vậy, nhưng tướng quân chi vị này, ngươi không đoạt lại không được! Tôn Ninh gật đầu."Vì cái gì?" Kỳ Lạc bỗng nhiên không rõ.Tôn Ninh vừa định nói, đã nghe thấy một tiếng vang thật lớn, tiểu trúc môn bỗng nhiên bị đẩy ra.Linh Ca nghểnh đầu, bước một bước vào trong phòng, cười lành lạnh nhìn hai người trong phòng, nói: "Tôn thần y, ngươi chốt cả cửa lẫn cửa sổ, không biết là dụng ý gì?"Tôn Ninh cười gật đầu, nói: " Quận chúa liền không biết.

Khi Kỳ công tử uống thuốc, sẽ chịu không nổi gió lạnh thổi vào, nếu không dược lực sẽ giảm ba thành, sau năm ngày, không thể bình yên lên lôi đài đoạt vị.Vậy à? con ngươi lạnh buốt của Linh Ca xem xét Tôn Ninh từ trên xuống dưới, Tôn Ninh vẫn như cũ trấn tĩnh nhìn nàng lại.

Có chút nhẹ nhàng thở ra, Linh Ca cười cười, "Như thế, ta đành phải ở đây vì kỳ công tử đánh đàn."" Vậy Tôn mỗ xin cáo lui trước.


Tôn Ninh nhìn chén thuốc trên bàn, nói, "Kỳ công tử cần phải mau mau uống thuốc, thân thể mới có thể chân chính khỏe lại, nhớ lấy, chớ để gió lạnh thổi đến.""Tạ ơn, ta đã biết." Kỳ Lạc nhẹ gật đầu, lời vừa rồi Tôn Ninh còn chưa nói xong khiến tâm Kỳ Lạc bỗng nhiên bị một tầng sương mù dày đặc phủ kín, có rất nhiều chuyện này không hiểu, nhưng điều duy nhất nàng hiểu chính là, hắn muốn cảnh cáo nàng, kỳ thật Vũ Văn gia này chỉ muốn dùng nàng làm một con cờ mà thôi, khi đoạt được tướng quân vị, khó tránh khỏi việc sẽ giết nàng.Thế nhưng lời này đến cùng là thật hay là giả? Kỳ Lạc nhìn Tôn Ninh đi ra ngoài, trong lúc nhất thời, lòng tràn đầy mê hoặc, không biết ai mới là người nói thật.Linh Ca phân phó nha hoàn sau lưng đem cổ cầm tới, nhìn bọn nha hoàn đốt Đàn Hương lên trong phòng, phất phất tay, nói: "Các ngươi tất cả lui ra, ở ngoài cửa chờ đi."Dạ rõ.

Bọn nha hoàn ứng thanh thối lui đến ngoài cửa.Linh Ca đi tới trước mặt Kỳ Lạc, ưu sầu nhìn mặt Kỳ Lạc một chút, nói: "Cơn bệnh này tới thật chóng, ngươi trông ngươi xem, sắc mặt thật khó coi, vẫn là mau mau uống thuốc ngay đi.Kỳ Lạc gật gật đầu, đi tới trước bàn, ngửa đầu uống cạn chén thuốc, Vũ Văn cô nương, ngươi yên tâm, ta sẽ không quên chuyện ta đã hứa với ngươi.Linh Ca cười lạnh, nhưng nụ cười này có vẻ ấm áp hơn mấy nụ cười lúc trước một chút, "Kỳ thật ngươi có thể đoạt tướng quân chi vị hay không, ta không quan tâm." Nói, Linh Ca kéo tay Kỳ Lạc lại, kéo nàng tới bên cây đàn, Không biết ngươi có nguyện ý nghe ta đánh đàn?""Được...!Tốt." Kỳ Lạc cúi đầu nhìn tay Linh Ca, ngón tay ôn nhu nới lỏng tâm của nàng, ngồi xuống bên cạnh Linh Ca.Linh Ca buông tay nàng ra, nói: "Trước khi đánh đàn,, ta phải nói cho ngươi một chuyện, cha ta đã thông cáo thiên hạ nhận ngươi làm nghĩa tử.""A?" Kỳ Lạc giật mình, "Ta còn chưa gặp qua...""Ngươi đừng hoảng hốt, cha từ trước đến nay bận chuyện, dù cho ta là thân nữ nhi, cũng chưa chắc có thể nói gặp là gặp được ngay, cho nên ngươi chỉ cần biết là được rồi.

Linh Ca nói xong, nhẹ nhàng cười một tiếng với Kỳ Lạc, "Ta biết công tử những ngày này bởi vì ôm bệnh mà chỉ nằm trên giường, tất nhiên là buồn bực.

Lúc đầu muốn tối nay mời công tử cùng nhau ngắm trăng thưởng tuyết, thế nhưng Tôn thần y nói, ngươi không thể ra ngoài, đành phải ở trong phòng vì công tử đàn một khúc.""Ha ha, ngươi quá khách khí." Kỳ Lạc gật đầu cười, "Kỳ thật chỉ cần thân thể tốt, tính qua tính lại, ta còn phải cám ơn ngươi mới phải."Vậy chúng ta cũng không cần khách sáo nữa, sau này ngươi cũng đừng gọi ta Vũ Văn cô nương, quá mức khách khí, cứ gọi ta là Linh Ca đi." Nói xong, ngón tay Linh Ca rơi lên trên dây đàn, "Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ nghe một khúc 《 thính nguyệt 》, về sau chúng ta sẽ không nói cám ơn nhau nữa."Ha ha." Kỳ Lạc nuốt lời muốn nói xuống, nữ tử cổ đại nguyên lai lại thẳng thắn như thế Kỳ Lạc cười cười, chợp mắt lắng nghe khúc 《 Thính Nguyệt 》này, trong lòng nói thầm: "Nữ tử thẳng thắn như thế này, hẳn là sẽ không có tâm kế đầy bụng đi?! Nữ tử cổ đại này lúc nào cũng thấy nàng buồn, có thể giúp nàng, ngoại trừ báo ân, cũng coi như là làm một chuyện tốt.Khúc âm thanh nhẹ vang lên, khi thì thanh thúy, khi thì lưu luyến, khi thì thư giãn, khi thì kéo dài.Linh Ca nhìn mặt Kỳ Lạc, không tự chủ được cười, nói thầm: "Đây là lần đâu tiên ta không cần suy đoán lòng người trước mặt, thủ khúc này, xem như là tế khúc ta đưa tiễn ngươi, tế điện chuẩn bị cho ngươi đã hoàn thành rồi, hy vọng ngươi vĩnh viễn sẽ không tới thế gian này được nữa, sớm đầu thai chuyển kiếp, cũng coi là tạ lễ ta dành tặng cho ngươi, cám ơn ngươi, cho ta được cảm giác yên bình như thế này.Kỳ Lạc đột nhiên mở mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào đồng tử của Linh Ca ngươi, Linh Ca hoảng sợ cúi đầu, một trái tim bỗng nhiên bối rối nhảy lên.Nhẹ nhàng thoải mái thở một hơi, Kỳ Lạc cũng cúi đầu xuống, Lạc Tử Dạ, cái khổ của tôi xem như đã đi được một đoạn rồi, không biết cô có phải hay không cũng giống tôi, đang gặp rắc rối?Bông tuyết lặng yên rơi xuống, khúc âm thanh linh hoạt kỳ ảo, giống như ánh trăng vẩy xuống tiểu trúc, nghe được người có mấy phần men say.[1] Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi.


Câu này nguyên văn là của Phạm Lãi, "Phi điểu tẫn, lương cung tàng; giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh.

Việt vương vi nhân trường cảnh điểu uế, khả dữ cộng hoạn nan, bất khả dữ cộng nhạc.

Tử hà bất khứ?", nói Việt vương Câu Tiễn là người gáy dài mỏ chim, là kẻ có thể chung hoạn nạn, không thể làm bạn lúc cát tường.Câu nói này dùng để hình dung loại người được chim quên ná, đặng cá quên nơm, có mới nới cũ, ăn ở bạc bẽo hai lòng.