Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 119: Lời giải thích của Lãnh Lăng Vân (tiếp theo)




Thành Phiêu Tuyết, đúng như tên gọi của nó, hàng năm tuyết rơi trắng xóa,là một nơi rét buốt, hàng năm từ tháng mười bắt đầu có tuyết rơi đến tận tháng hai năm sau.Còn ba mùa còn lại thì cũng chỉ có bảy tháng ( tức là trừ mùa đông 5 tháng thì xuân, hạ thu cộng lại còn có bảy tháng). Xảy ra tuyết lở là chuyện bình thường, nhưng đều không quá nghiêm trọng như tình hình hiện tại, một khi xảy ra tuyết lở Đế Đô sẽ phát lương thực, vật liệu và phái người đi trước trợ giúp giải quyêt thiên tai. Vấn đề cũng không lớn lắm. Còn lần này tuyết lở hình như tương đối nghiêm trọng, còn kinh động cả Thần Điện trợ giúp.

Không ít người trong thôn bị mắt kẹt, không cách nào ra ngoài được. Lương thực và vật liệu cũng không cách nào đưa đến được." Xe ngựa chắc phải dừng ở trấn nhỏ gần đây nhất”. Lãnh Lăng Vân xuống xe ngựa nhìn phía trước mặt mênh mông bát ngát một màu trắng nhẹ nhàng mà nói ra một câu như thế.

Trước mắt sẽ phải tiến vào thành Phiêu Tuyết, nhưng đường đi cũng bị tuyết trắng phủ kín, xe ngựa không cách nào đi tới, phải thay đổi một chút làm một cái xe trượt tuyết mới có thể tiếp tục đi về phía trước. Kéo xe trượt tuyết chính là một loại thú tráng kiện thấp bé tên là tuyết thú, tuyết thú bốn chân rất có lực, lòng bàn chân có đệm thịt thật dầy, cả người rậm rạp đầy lông. Mọi người đã mặc áo ấm dày cộm, mà lúc này Liễu Tuyết Tình mới xác định rằng quả nhiên Khắc Lôi Nhã có Nhẫn Không Gian trân quý. Trừ ghen tỵ ra còn có nghi ngờ. Khắc Lôi Nhã làm thế nào lại có vật trân quý như vậy? Chẳng lẽ là Khắc Lý Phu đưa? Không thể nào, Khắc Lý Phu cũng chỉ có một cái Nhẫn Không Gian mà thôi, còn nghe nói là thật vất vả mới có được. Nhẫn Không Gian trân quý như thế Khắc Lôi Nhã từ đâu mà có?

"Chúng ta phải qua bên này trước, có ba thôn bị ngăn cách với bên ngoài không có cách nào đi vào được.Lương thực cứu trợ sẽ rất nhanh được đưa đến." Lãnh Lăng Vân nhìn bản đồ trong tay lạnh nhạt nói, "Chỗ khác đã có những người khác của Thần Điện đảm nhiệm, chúng ta chỉ cần phụ trách nhanh chóng đem mọi người trong những thôn này giải cứu ra ngoài là được.

"Năm nay tuyết lở hình như có chút bất thường." Tẫn Diêm nhìn một mảnh trắng xóa cả vùng đất, cau mày trầm giọng nói.

"Đúng vậy, cho nên Thần Điện mới phái chúng ta tới, thuận tiện điều tra một chút xem chuyện gì xảy ra." Lãnh Lăng Vân ngồi lên xe trượt tuyết, nói với mọi người, "Đi thôi."Chút chuyện này thánh tử và Thánh nữ hoàn toàn có thể tự giải quyết, nhưng Giáo Hoàng lại cố ý bắt Khắc Lôi Nhã cùng đi, không biết trong này còn có ý đồ gì đây?.

Mọi người ngồi lên xe trượt tuyết, Lãnh Lăng Vân vung roi, tuyết thú chạy như bay về phía trước.

Gió thổi trong tuyết, lạnh lẽo bức người, thổi đến trên da giống như đao cắt.

Bạch Đế và Hắc Vũ núp ở trong mũ áo choàng của Khắc Lôi Nhã, trợn mắt nhìn ra phía ngoài.

Trên mặt tuyết chiếc xe trượt tuyết kéo lê những dấu vết thật dài, hướng về phía sơn cốc đi tới.

Dọc theo đường đi không khí có chút quỷ dị, trừ trầm mặc ra vẫn là trầm mặc.

"Chiêm chiếp!" Bạch Đế bò đến trong ngực Khắc Lôi Nhã,dùng móng vuốt nho nhỏ gãi gãi Khắc Lôi Nhã.

Khắc Lôi Nhã cúi đầu nhàn nhạt cười cười, từ trong Nhẫn Không Gian lấy ra một miếng bánh ngọt chocolate nho nhỏ đưa cho Bạch Đế. Thấy thế Hắc Vũ nhảy lên một cái đem móng vuốt của mình hòng đoạt lấy bánh ngọt trong tay Bạch Đế. Hai vật nhỏ ở trong ngực Khắc Lôi Nhã bắt đầu hung hăng tranh đoạt, Khắc Lôi Nhã nghiêng đầu có chút thích thú nhìn hai vật nhỏ tranh đoạt. Tẫn Diêm im lặng nhìn thú tính Khắc Lôi Nhã nổi lên, nàng hoàn toàn có thể lấy ra thêm một miếng bánh ngọt nữa, nhưng nàng lại không làm, liền thích chí ngồi xem hai tiểu gia hỏa đoạt đi đoạt lại.

"Khắc Lôi Nhã, hai vật nhỏ này này đều là sủng vật của ngươi sao? Thật đáng yêu." Liễu Tuyết lại bắt đầu tìm cớ bắt chuyện.

Đúng" Khắc Lôi Nhã cũng lười nói nhiều, chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng.

Đây là hai loài ma thú gì? ta cũng chưa từng gặp qua." Liễu Tuyết Tình nhẹ nhành mỉm cười, vương tay ra hướng tới chỗ Hắc Vũ.

Tẫn Diễm quay mặt qua bên khác, khóe miệng giật giật

Quả nhiên kế tiếp xảy ra một màn đúng như hắn dự liệu.

Móng vuốt Hắc Vũ nhắm vào bàn tay Liễu Tuyết Tình mà cào tới, trong nháy mắt đã xuất hiện ba đường màu đỏ. Liễu Tuyết Tình vốn da thịt trắng nõn nay lại xuất hiện ba vệt máu không khỏi hoảng hốt.

"A!" Liễu Tuyết Tình kêu lên một tiếng, bị đau quá nên phải thu tay về. ( Đúng là Pet của chị Nhã ~ ngoan quá)

"Thánh nữ đại nhân, thật sự rất xin lỗi." Khắc Lôi Nhã thấy thế vừa níu chặt Hắc Vũ vừa nói, nàng chú ý tới đáy mắt Liễu Tuyết Tình lóe lên một tia ngoan độc, mặc dù chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẫn bị nàng thấy được.

"Không sao." Liễu Tuyết Tình lại cười dịu dàng, sờ sờ tay mình thấy có chút đau nhưng vẫn coi như không có chuyện gì. Sau đó ánh mắt Liễu Tuyết Tình liếc về phía Lãnh Lăng Vân, Lãnh Lăng Vân chắc chắn có nghe được tình huống của bên này, nhưng Lãnh Lăng Vân lại không hề động đậy, chứ đừng nói là đề cập tới việc trị thương cho Liễu Tuyết Tình.

Sắc mặt mĩ nữ Liễu Tuyết Tình có chút ảm đạm, trong lòng đối với Khắc Lôi Nhã lại thêm một phần bất mãn. 

Xe trượt tuyết lúc này đã tiến vào sơn cốc, đi phía trước, hai bên là vách núi cây cối thưa thớt. Động vật hầu hết đã mai danh ẩn tích, hoặc là ngủ đông, hoặc là di cư về phía nam.

"Lăng Vân! Có hơi thở hắc ám!" Chợt, Liễu Tuyết Tình cau mày nhỏ giọng hô lên.

Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu ánh mắt quét chung quanh nhưng không có phát hiện bất cứ điều khác thường nào, Tẫn Diêm cau mày, để tay ở trên chuôi kiếm. Lãnh Lăng Vân lại cảnh giác cao độ, bởi vì đối với hắc ám hơi thở Liễu Tuyết Tình nhạy cảm vượt xa rất nhiều người, bao gồm hắn.

"Ở nơi nào?!" sắc mặt Lãnh Lăng Vân nặng nề, chung quanh không thấy một tia khác thường nào, nhưng là Liễu Tuyết Tình cảnh báo mọi người, đối thủ ẩn thân vô cùng tốt.

"Ở gần đây, bên kia, không đúng! Bên này cũng có! Chung quanh toàn bộ đều có!" Liễu Tuyết Tình chợt kinh hoàng, đứng dậy khẩn trương nhìn chung quanh.

Cái gì?

"Rống rống......" Lúc này, tuyết thú chợt không còn bình tĩnh được nữa, tự nhiên co cẳng chạy như điên, cũng không thèm phân biệt phương hướng. Hoảng hốt lao thẳng lên phía trước, xe trượt tuyết sắp đụng phải một tảng đá khổng lồ, trong nháy mắt cả bốn người nhẹ nhàng nhảy khỏi xe trượt tuyết, chiếc xe đụng vào tảng đá to, tan tành thành nhiều mảnh nhỏ, mà mấy con tuyết thú chạy như điên kia, phút chốc đã chạy biến mất dạng.

Chung quanh một mảnh yên tĩnh, vẫn như cũ không thấy bất kỳ điều gì khác thường.

Tẫn Diêm rút kiếm, sắc mặt không đổi che chắn trước mặt Khắc Lôi Nhã,cảnh giác nhìn xung quanh. Khắc Lôi Nhã cau mày cũng bình tĩnh mà quan sát chung quanh, nhưng trong lòng nàng cảm thấy có điềm chẳng lành. Không khí yên ắng như vậy không phải là bình thường, ngược lại giống như giông bão sắp ập đến.

" Hơi thở hắc ám rất nồng đậm!" sắc mặt Liễu Tuyết Tình thay đổi, luồng hơi thở hắc ám này ẩn chứa lực lượng khổng lồ mà nàng ta không có cách nào nắm bắt được.

Vừa lúc đó, tiếng động ầm ầm bắt đầu vang lên, dưới chân bọn họ mặt đất khẽ rung lên.

"Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?" Liễu Tuyết Tình cau mày nhìn bốn phía, vẻ mặt tràn đầy khẩn trương.

"Tuyết lở!" sắc mặt Khắc Lôi Nhã biến hóa, cắn răng phun ra hai chữ. Ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh, hai bên toàn là vách đá dựng đứng,không thấy sơn cốc đâu. Có người phục kích bọn họ.

" Bay lên mau" Lãnh Lăng Vân nhìn Khắc Lôi Nhã dồn dập nói, "Ngươi mang Thánh nữ bay lên, ta mang Tẫn Diêm."Ở đây có thể bay chỉ có hai người là Lãnh Lăng Vân và Khắc Lôi Nhã.

Vậy mà vẫn không kịp, giọng điệu cứng rắn của Lãnh Lăng Vân vừa vang lên thì, dưới chân của bọn họ lại xuất hiện một trận Ngũ Tinh khổng lồ màu đen với đầy những mũi nhọn hoắt, nơi bọn họ đứng là ngay ở giữa trận Ngũ Tinh không gian! trận Ngũ Tinh nhọn hoắt tản ra nhàn nhạt tia hắc quang, cực kỳ quỷ dị.

Ùng ùng!

Thanh âm càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, tuyết cuồn cuộn ùn ùn kéo đến hướng sơn cốc mà bốn người đang chạy tới, tuyết lở còn kèm theo băng nhũ bén nhọn!

Khắc Lôi Nhã đưa tay nắm lấy tay Liễu Tuyết Tình chuẩn bị mang nàng ta bay lên cao, thì ngay dưới chân lại nhanh chóng bị tuyết vùi lấp. Một cỗ lực lượng khổng lồ kéo chân Khắc Lôi Nhã, đẩy nàng xuống chỗ bị vùi lấp kia. Khắc Lôi Nhã muốn giương cánh bay lên nhưng, làm thế nào cũng không khống chế được. Sức lực toàn thân từ từ bị rút cạn! Liễu Tuyết Tình thấy vậy cố tình tránh xa khỏi Khắc Lôi Nhã, vậy nhưng dưới chân của nàng ta cũng bị vùi lấp giống Khắc Lôi Nhã, cả người bị lấp đi, không thể xuất ra dù chỉ một chút thực lực.

"Lăng Vân, Lăng Vân,......" Liễu Tuyết Tình hốt hoảng la lên, đôi tay vung loạn xạ. Nhưng không chờ được bàn tay mà nàng ta mong mỏi.

“ Chiêm chiếp” Hắc Vũ cố gắng vỗ vỗ đôi cánh nhỏ xíu của nó, dùng móng vuốt nho nhỏ níu lấy Khắc Lôi Nhã cùng với Bạch Đế liều mạng kéo nàng lên, nhưng lại không có tác dụng gì, Khắc Lôi Nhã càng ngày càng lún sâu.

"Tiểu thư!" Tẫn Diêm xoay người vươn tay nắm lấy tay Khắc Lôi Nhã, nhưng mà cả Tẫn Diêm cũng bị cỗ lực lượng khổng lồ dưới chân quấn lấy, nhanh chóng đem cả hắn cũng vùi lấp theo. Thấy thế sắc mặt Lãnh Lăng Vân đại biến, cũng vươn tay ra nắm lấy Khắc Lôi Nhã, nhưng không được. Bóng dáng Khắc Lôi Nhã dần dần biến mất trước mắt hắn, bị bao phủ bởi trận Ngũ Tinh kia. Tẫn Diêm nắm được tay Khắc Lôi Nhã, cả hai cũng nhanh chóng bị lấp đi. ( Tẫn Diễm sướng nha. Chắc đợt này về anh khỏi rứa tay luôn. hố hố) 

Liễu Tuyết Tình lọt lõm xuống trước, ánh mắt nàng ta gắt gao dừng lại ở tay lãnh Lăng Vân, đôi tay đó, không phải đưa ra vì mình, mà đưa ra vì Khắc Lôi Nhã! Lãnh Lăng Vân lúc này cũng bị một cỗ lực lượng cường đại dưới chân lôi xuống, phép thuật không có cách nào sử dụng, thân thể từ từ bị vùi lấp. Trước khi biến mất, ý niệm cuối cùng của tất cả bọn họ là! Đây là một cái bẫy.

Trận tuyết lở mãnh liệt đó, che mất sơn cốc, cơ hồ đem sơn cốc đó lấp đầy. Nhũ băng khổng lồ, sắc bén cắm ngổn ngang trên mặt đất cùng với tàn dư của trận Ngũ Tinh.

Qua thật lâu, xung quanh lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có, chợt có từng đợt tuyết trắng ào ào đổ xuống.

Mới vừa rồi chính ở đó có bốn người biến mất, dấu vết trận Ngũ Tinh cũng theo đó biến mất.

"Lại giết được mấy tên tay sai của Thần Điện. Ha ha" Ở đỉnh núi một bóng người màu đen đang mỉm cười.

"Còn chưa chắc chắn. Trận của người mặc dù lợi hại, nhưng cũng chỉ đem bọn họ truyền tống đến nơi đó mà thôi." Thanh âm lạnh lùng của một người khác xen vào.

"Thôi đi, sao ngươi cứ phải dội nước lạnh vào ta thế nhỉ, bọn họ vào chỗ đó, chẳng lẽ còn có thể sống sót mà ra ngoài sao" "

HẾT CHƯƠNG 98.