Tài Nghệ Không Bằng Người

Chương 9




Cố Lăng còn có một số việc ở bệnh viện cần xử lý, cậu quả thật thấy anh cũng không có gì đáng ngại, ngay cả cái nẹp trên cánh tay kia Tả Thành cũng kiểm tra thật kỹ. Cố đội trưởng ngượng ngùng tháo ra, anh giải thích là do sợ quên kỹ thuật băng bó, cho nên lúc ở bệnh viện rảnh rổi quá mới lấy ra luyện tập, mới….

Tả Thành gật gật đầu, nói: “Vậy tui về.”

Thật ra thì không phải cậu sốt ruột, mà quả thật cậu có chút không được tự nhiên – vừa nãy, sau khi buông tay ra, Tả Thành cảm thấy lòng bàn tay của mình nóng hầm hập, tay chân cũng không biết để chổ nào một lúc lâu. Mà chuyện này là sao chứ? Từ nhỏ đến lớn đánh nhau với sư phụ, luận võ với Biên lão đại, thậm chí là cõng Kha Nhất Thần lên núi xuống biển, dù cho có vận động mạnh đến đâu cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như lúc này.

Cố Lăng cũng không giữ cậu lại, mặc dù thật lòng thì anh rất rất rất muốn. Lúc nãy khi Tả Thành thả tay mình ra, Cố đội trưởng dường như nhìn thấy mặt cậu nhóc đỏ bừng, phản ứng này đáng yêu quá đi mất, nó khiến cho anh rất muốn giữ cậu lâu hơn chút nữa, thế nhưng công việc vẫn chưa xong, vã lại giờ này cũng đã muộn lắm rồi.

“Tôi tiễn em ra ngoài.” Cố Lăng đưa Tả Thành ra ngoài, Tả Thành mới bước đi được hai bước thì bỗng nhiên “Ahh” một tiếng, nhớ tới chuyện quan trọng.

“Tôi đậu xe ở ven đường!” Vừa nói xong đã nhanh chóng chạy ra ngoài.

Về cơ bản thì hàng ngày ra đường Cố đội trưởng không bao giờ để ý đến luật giao thông cả, cho nên anh không hiểu vì sao Tả Thành lại gấp gáp như vậy. Theo bản năng cũng chạy theo cậu, khi đến nơi mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Siêu xe Maybach bị dán giấy phạt lên gương.

Tả Thành ảo não mà gỡ giấy phạt xuống, đau lòng quá mà. “Hai trăm tệ luôn chứ!”

Mặc dù bây giờ đã khuya lắm rồi, nhưng do bệnh viện này nằm ở khu trung tâm thành phố, nên lúc nào đèn đuốc cũng sáng choang, mà cái xe này của Biên lão đại cũng chói mắt thật, còn ngênh ngang đậu ngay trước cửa bệnh viện, chẳng khác nào đang mời cảnh sát đến phạt đi.

Cố đội trưởng nghiêng đầu qua liếc mắt nhìn, nhìn thấy tên cảnh sát ký trên giấy phạt, không nói gì nhưng trong lòng đang cân nhắc xem nên gọi điện cho ai mới được. Lại không nghĩ đến Tả Thành vừa than thở vừa xé hóa đơn nhét vào trong túi, miệng lẩm bẩm. “May quá, trong thẻ vẫn còn tiền….”

Tai Cố Lăng rất thính nên anh nghe rất rõ câu nói này, thế nhưng anh vẫn có chút không hiểu, nhịn không được lại hỏi: “Em muốn đi nộp phạt?”

“Không thì phải làm sao?” Tả Thành ngơ ngác nhìn Cố Lăng, nhìn đến nỗi Cố đội trưởng có chút bối rối. Sửng sốt một lúc, đột nhiên anh cảm thấy câu hỏi của mình rất thừa thãi, cho nên nhanh chóng bổ sung. “Tôi đi đóng phạt thay em, dù sao thì em cũng vì sốt ruột đến thăm tôi nên mới đậu xe ở chỗ này.”

“Không sao, tôi vẫn còn một ít tiền.” Vừa nhắc tới tiền, ánh mắt Tả Thành lại có chút ảm đạm, giống như chú chó lớn đang cụp tai vậy, biểu tình thật buồn rầu.

Cố Lăng chăm chú nhìn cậu, do dự một chút rồi hỏi: “Biên lão đại trả lương cho em …. Không đủ xài sao?”

Nếu như Biên lão đại đang ở trong bồn tắm chơi đùa với con trai và người đàn ông của mình nghe được câu này sẽ tức giận đến hộc máu mất.

Cũng may, Tả Thành là một đứa nhỏ thật thà. Cậu lắc lắc đầu, hàm hồ trả lời: “Bình thường tôi chi tiêu hơi nhiều một chút.”

Vì vậy đề tài liền quay về tình huống không tiện để đi sâu vào tìm hiểu, Cố Lăng “ồ” một tiếng, nhìn Tả Thành mở cửa, bước lên xe, phất phất tay chào mình lần nữa rồi lái xe đi.

Có lẽ là anh bị ảo giác rồi, nếu không thì sao anh lại có cảm giác bóng lưng của chiếc xe có giá trị đến bảy con số kia hơi ủ rũ nhỉ?!

Mấy ngày sau đó Cố Lăng vẫn còn bận rộn, liên tục mấy ngày đều xoay quanh vụ án ở đường Long Lĩnh. Vất vả lắm mới tranh thủ được chút thời gian sau bữa cơm tối mà gọi điện cho Tả Thành, rất tự nhiên mà hỏi, em đang làm gì đó?

Tả Thành nói: “Mới vừa ăn cơm xong, đang định đi tắm suối nước nóng.”

Cố Lăng biết suối nước nóng trong khách sạn của Cửu An ở vịnh Duyệt Long rất nổi tiếng. Vì vậy, anh nửa đùa nửa thật nói: “Hưởng thụ vậy, có thể cho tôi đi ké với không?”

“Được chứ, anh tới đi.”

Nếu những lời như vậy do người khác nói ra sẽ là một loại ám chỉ nào đó, còn từ miệng của Tả Thành thì khẳng định chắc chắn rằng chỉ là rủ tắm chung suối nước nóng mà thôi. Thế nhưng Cố Lăng vẫn muốn đến, thể lực và tinh thần mấy ngày nay tiêu hao cạn kiệt bỗng chốc hồi phục, trí tưởng tượng của anh bắt đầu bay cao bay xa… Giữa làn sương mù lượn lờ bên trong suối nước nóng như ẩn như hiện bóng dáng đẹp đẽ, khỏe khoắn, eo thật thon, mông thật cong, chân thật dài….

Cố Lăng ho khan một tiếng, nhấc tay lên, dùng sức nhéo nhéo ấn đường.

“Đùa thôi, tuần này tôi phải tăng ca, đợi tuần sau xong việc tôi mời em ăn cơm, hôm trước còn hại em bị phạt đến hai trăm tệ.”

Ở bên kia điện thoại, Tả Thành “Uhm” một tiếng, giọng nói trầm thấp của cậu trai trẻ xuyên qua micro truyền đến tai Cố Lăng, phảng phất như đang ở gần kề, khiến tai anh mềm nhũn.

“Vậy anh chú ý giữ gìn sức khỏe.”

“Được.”

“Vừa đúng lúc, tuần sau tôi sẽ về.?

“Gì?”

“Anh thích gì? Tôi mua về tặng anh.”

“Hả…?”

“À, tui đang ở Nhật.”

“ Gì cũng được.”

Cố Lăng còn muốn nói gì đó nữa nhưng ở đầu bên kia hành lang có người đang gọi anh, vì vậy anh vội vàng cúp máy. Vừa đi vừa đút điện thoại vào túi, trong lòng yên lặng suy tính, đi xe Maybach, tắm suối nước nóng thì chạy qua tận Nhật, vậy thì mời ăn cơm không thể đến Nông trại được rồi….

Cũng may, tuần sau là đến ngày mình lãnh lương rồi. Cố đội trưởng đang lặng yên tính toán số ngày tăng ca và trợ cấp của mình.

Tả Thành nói sẽ mua quà cho Cố Lăng, vậy thì chắc chắn không thể không giữ lời hứa. Một tuần sau đó, dựa theo thời gian và địa điểm đã hẹn trước, Tả Thành mang theo một túi giấy vô cùng đẹp đẽ tới chỗ hẹn.

Hai tuần không gặp, Tả Thành đã cắt tóc, nhìn qua vô cùng sảng khoái, khuôn mặt baby càng hiện ra rõ ràng hơn, khiến cho Cố Lăng vừa nhìn qua liền nghĩ ngay đến hai chữ “Thanh xuân”. Anh đứng ở cửa trung tâm thương mại xa hoa bậc nhất thành phố Z nhìn cậu trai trẻ trung phong độ đang bước nhanh đến chỗ mình, đối với nỗi đau vì ví tiền sắp đổ máu cũng bay đi không còn bóng dáng.

Thật sự là đẹp đến mê người.

Trong lòng Cố Lăng không ngừng phỉ nhổ bản thân mình, tiếp tục củng cố tư tưởng – Muốn theo đuổi người mình thích thì tất nhiên là không được keo kiệt. Huống chi, Tả Thành đã theo Biên lão đại thổ hào nhiều năm như vậy, cho nên có tiêu xài xa xỉ một chút … cũng là hợp tình hợp lý.

Vậy nên, lúc Tả Thành bước đến đứng trước mặt anh, Cố Lăng đã treo lên khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ không chút tì vết. “Mừng cậu trở về, đi chơi có vui không?”

“Cũng bình thường.” Tả Thành cũng không để tâm lắm, “Vì đi thường xuyên cho nên cũng không có cảm giác gì mới mẻ.” Cậu vừa nói vừa đưa túi giấy cho anh.

Hoa văn trên túi giấy vô cùng tinh xảo, nhìn cũng không lớn lắm, được gói lại bởi những nút kết rất phức tạp. Cố Lăng đưa tay ra nhận, cầm lên mới thấy nặng, bên ngoài không có logo, không đoán được là thứ gì bên trong, thế nhưng nhìn cách đóng gói thì biết đồ bên trong chắc chắn không hề rẻ.

“Đến Lệ uyển ăn hải sản tươi nhé? Tôi đã đặt chỗ trước rồi.” Cố Lăng chỉ chỗ ở phía sau, ăn một chén canh cũng phải đến nhà hàng có giá đến bốn chữ số, Cố đội trưởng đang tỏ ra là mình không hề sợ hãi chút nào.

Tả Thành mở to mắt nhìn, ngửa đầu nhìn lên phòng ăn VIP ở tầng cao nhất rồi lại nhìn Cố Lăng, cậu bật thốt lên một câu.

“Anh giàu vậy hả?”

Có lẽ là Cố Lăng bị ảo giác, vì lúc Tả Thành hỏi ra câu hỏi này, đôi mắt cậu sáng lấp lánh, giống như….

Nhìn thấy cái ví tiền lớn vậy.