Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo

Chương 8: Chương 8





Edit: ji
[Omega ZX, chúng ta lại gặp nhau]
—–o0o—–
An Cửu bắt taxi đến trung tâm mua sắm lớn nhất gần đó, chất đầy đồ ăn vặt trong xe đẩy, cuối cùng lắc lư đến khu hải sản có bán cá, nhìn chằm chằm vào con cá trong bể kính khẽ mím môi.

Kỳ thật khoái khẩu của cậu chính là cá sống, nhưng ăn cá sống sẽ khiến cho hình dạng không kiểm soát được, cho nên bình thường cậu chỉ có thể chịu đựng.
Nhìn con cá qua tấm kính để thỏa mãn cơn thèm của mình, một hơi thở quen thuộc xộc lên mũi, An Cửu lấy lại tinh thần.
Chính là vị muối biển của Omega, loại tin tức tố này An Cửu chỉ ngửi thấy trên người một người, lại xen lẫn một mùi tanh nhàn nhạt tỏa ra chỉ khi sợ hãi mới phóng thích.
Mùi chỉ thoáng qua, cực kì nhạt, An Cửu nhạy bén quan sát, liền nhìn thấy cách đó ba mét có hai người đàn ông.
Hai người đàn ông kia rõ ràng là Beta, một béo một gầy.

Họ đang cầm túi lưới vớt mấy con sò hến trong bể, vừa vớt vừa sốt ruột nói: "Mẹ nó đồ ăn con ngon hơn cả của mình, mỗi ngày đều là bào ngư hải sản".
"Được rồi được rồi." Người đàn ông gầy nói: "Còn phải phục vụ bao lâu nữa đâu, đêm mai là bán đi rồi."
Tin tức tố vị muối biển thật sự là từ trên người hai Beta này tỏa ra, chỉ khi có tiếp xúc với Omega có mùi muối biển này, thì cơ thể mới dính lên mùi tin tức tố này.
Hai người xách theo túi sò hến rời khỏi khu vực hải sản đi đến trước quầy thu ngân, An Cửu trực tiếp đi theo, một xe đồ ăn vặt cùng cá khô cũng bị vứt ngay tại chỗ.

Sau khi rời trung tâm thương mại, hai người lái xe rời đi, An Cửu lên một chiếc taxi yêu cầu tài xế đi theo.
Gã mập giữa đường xuống xe, có lẽ đang bàn giao công việc cho tên còn lại, sau đó đi vào một câu lạc bộ tư nhân cao cấp ven đường với khuôn mặt đỏ bừng.
An Cửu liếc nhìn phía trước hội câu lạc bộ rồi tiếp tục đuổi theo xe, không bao lâu, xe dừng lại gần một tòa nhà là sòng bạc vô cùng xa hoa, lộng lẫy, gã gầy xách theo túi hải sản mua từ trung tâm thương mại, đi vào qua cửa ra vào dành cho nhân viên ở bên cạnh của tòa nhà.
Tòa nhà năm tầng được chiếu sáng rực rỡ, chỗ bậc thang dài ở cổng có năm hoặc sáu nhân viên bảo an cầm súng, bốn phía cũng có người tuần tra, đa số vẫn là Alpha.
An Cửu hỏi tài xế thì mới biết nơi này không chỉ là một sòng bạc mà còn là khu vực đấu giá cực lớn ở tầng hầm thứ 3.

Đó là nơi người ta đồn thổi sẽ đấu giá Omega ZX, đây là nơi vô cùng xa hoa và bí ẩn.
An Cửu nhìn chằm chằm sòng bạc cách cửa kính ô tô không xa, muốn trà trộn vào cũng không dễ dàng, nhưng bây giờ cậu cần xác nhận tin tức tố mà cậu ngửi được có phải là của người đó hay không.
An Cửu yêu cầu người lái xe đưa mình trở lại nơi mà gã béo đã xuống trước đó.
***
Gã béo là khách quen của câu lạc bộ này, hiện tại gã đang được massage lưng thoải mái tại phòng riêng, sau khi gần xong, gã yêu cầu nhân viên gọi MB mà gã thường hay đặt để phục vụ.
Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, gã mập dựa vào trên ghế mát xa, nhắm mắt nghỉ ngơi, áo choàng tắm đã mở ra, bên trong cái gì cũng không mặc, hắn nghe thấy có người vào, đôi mắt cũng không thèm mở ra, lười biếng nói: "Lại đây, trước dùng miệng."
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, cạch một tiếng, là âm thanh khóa cửa lại.
Người đi vào đội một chiếc mũ lưỡi trai, dưới vành mũ, đôi mắt đen nhánh giống như mặt hồ đóng băng, nhìn lướt qua cả căn phòng rồi sau đó nhấc chân đi về phía gã mập.

Một sợi dây rơi khỏi cổ tay xuống lòng bàn tay, trước khi gã mập kịp mở mắt ra, một đầu dây nhanh chóng cuốn một vòng quanh cổ gã mập, đầu kia được ném chính xác qua một chiếc vòng sắt trên trần nhà.


Ban đầu nó vốn là đạo cụ để cho khách thích chơi SM sử dụng, nhưng bây giờ nó trở thành một công cụ tra tấn.
Gã mập còn chưa kịp kêu cứu đã bị một sợi dây đột ngột kéo thẳng ra khỏi ghế massage, thân thể nặng gần 200 cân trực tiếp treo lơ lửng, sợi dây thít chặt vào chiếc cổ nhiều tầng mỡ, khuôn mặt gã mập trong khoảng khắc biến thành màu gan lợn, mũi chân đặt trên sàn vội vàng tìm điểm tựa, trong cổ họng nghẹn ngào ô ô, cũng không thể nói được lời nào hoàn chỉnh.
"Suỵt ——" ngón trỏ thon dài cách lớp khẩu trang đặt ở trên môi, ánh mắt An Cửu không có chút nào độ ấm: "Tao hỏi mày, thành thật trả lời".
Cổ của gã mập gần như bị trật khớp, gã không thể cử động đầu, chỉ có thể liều mạng chớp mắt tuyệt vọng thể hiện sự phục tùng của mình.
"Sòng bạc của bọn mày có phải bắt được một người cá không?" An Cửu hỏi thẳng vào vấn đề, cậu cũng hy vọng mình đoán sai, hiện tại người anh em của cậu vẫn bình yên vô sự.
An Cửu không cho thời gian để gã mập suy nghĩ, dùng sức túm chặt dây thừng, lạnh giọng hỏi: "Có phải hay không?"
Đôi mắt của người đàn ông lồi hẳn ra ngoài, thống khổ nghẹn ngào nói: "Vâng, vâng, tôi chính là cái...!nhân viên phục vụ, cái..

Cái gì cũng chưa làm..."
"Mày định làm gì với cậu ta?" An Cửu hơi buông sợi dây thừng, mặt vô biểu tình hỏi.
Gã mập bị dọa hồn vía lên mây, ho khù khụ run run đáp: "Ông chủ của chúng tôi đêm mai muốn đem hắn bán đấu giá."
"Đây là Omega ZX mà chợ đen ngầm của các người tuyên bố với bên ngoài muốn bán đấu giá?"
"Vâng...!Đúng vậy."
"Cậu ta chỉ là Omega bình thường" An Cửu nói.
"Nhưng cậu ta chính là người cá, dù có là Beta, giống loài đó cũng đủ chấn động toàn thế giới." Người đàn ông thật cẩn thận nói: "Ông chủ của chúng tôi chỉ dùng Omega ZX làm mánh lới quảng cáo thu hút sự chú ý của toàn thế giới, chính bản thân ông chủ cũng đang tìm kiếm Omega ZX, nếu bắt được làm sao có thể đem ra đấu giá".

"Cậu ấy bị nhốt ở đâu? Hiện tại thế nào?"
"Bị nhốt trong bể cá to trong tầng hầm thứ ba của sòng bạc, cậu ta vẫn ổn, ông chủ sợ làm cậu ta chết, nên bắt chúng tôi mua bào ngư, hải sản để cho cậu ta ăn, tuy cậu ta nhát gan nhưng vẫn ăn chúng."
"...."
*
Rời khỏi phòng, An Cửu sửa sang lại bộ quần áo lao động ở trên người.
Để thuận lợi đột nhập, cậu cố ý thay đổi bộ quần áo của nhân viên bảo trì, đồng thời cầm theo một hộp dụng cụ.
Khẳng định suy đoán trong lòng, An Cửu chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ đêm mai làm sao có thể cứu được tên người cá xui xẻo kia, cho dù đó không phải là anh em ruột thịt của cậu nhưng cũng là cùng nhau lớn lên.
Đúng lúc này, thang máy từ lên lầu đi xuống, cửa chậm rãi mở ra.
An Cửu một chân vừa mới bước vào, ngước mắt lên liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, trái tim đột nhiên thắt lại.
Là Bùi Thược.
Bùi Thược mặc một bộ vest đen, một tay đút trong túi quần tây, một tay cầm di động cúi đầu chăm chú nhìn.
An Cửu hối hận, đáng lẽ nên đi cầu thang bộ, nhưng đã bước một chân vào thang máy, không thể lui lại được, may mắn thay, cậu đã đội mũ và đeo khẩu trang, vòng bảo vệ tuyến thể được che dấu bằng một chiếc khăn quàng quanh cổ.
Sau khi tiến vào thang máy, An Cửu bình tĩnh xoay người đứng ở phía trước Bùi Thược.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Bùi Thược xem xong tin tức liền đút điện thoại vào trong túi, ánh mắt lơ đãng nhìn vào bàn tay đang cầm hộp dụng cụ trước mắt...!Ngón tay thon dài, làn da trắng mịn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Bùi Thược ngước mắt liếc nhìn chữ "nhân viên bảo trì", quần áo rõ ràng là quá rộng, vải đã bạc màu, trên đó lộ rõ ​​vết bẩn, đặc biệt là cổ tay áo...
Bùi Thược từ từ lấy tay trong túi ra, không lộ chút cảm xúc hỏi: "Cậu là nhân viên bảo trì trong câu lạc bộ này?"
An Cửu cố gắng đè nén âm thanh, "ừm một tiếng.


Cậu đứng tại chỗ không cử động, nhưng nhạy bén cảm giác được người đàn ông phía sau tiến lên nửa bước.
"Nhiệt độ ở đây không lạnh, quàng khăn và đội mũ có nóng không?" Bùi Thược lại hỏi lần nữa.
An Cửu không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, giây tiếp theo liếc mắt liền nhìn thấy nửa khuôn mặt của Bùi Thược, quai hàm của người đàn ông gọn gàng, khuôn mặt sắc bén, giờ phút này vô thanh vô thức hắn đã đứng cạnh cậu, không chút e dè ném cho cho cậu ánh mắt chỉ trích, giống như con dao cứa từng chút vào mặt cậu.
An Cửu khẽ cúi đầu, hành động né tránh này khiến Bùi Thược lập tức mất kiên nhẫn, hắn trực tiếp vươn tay kéo khẩu trang trên mặt An Cửu ra, An Cửu đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, nhưng rất nhanh bàn tay kia của Bùi Thược sắc bén như móng vuốt đại bàng quét về phía mặt cậu.
Trong nháy mắt, cơ thể An Cửu theo bản năng bộc phát ra ý chí chiến đấu, đồng tử co rút lại vô cùng sắc bén, cơ thể cúi xuống tránh thoát tay Bùi Thược, giây tiếp theo, mũ trên đầu bị rơi xuống.
Ngay lập tức, một đôi tai mèo màu đen dựng đứng giữa mái tóc rối bù và đung đưa trái phải dưới cái nhìn khó tin của Bùi Thược.
An Cửu vung hộp dụng cụ nặng trong tay và ném mạnh về phía trước.

Bùi Thược nhanh chóng lùi lại né tránh.

Hộp dụng cụ này đã thành công làm vỡ hệ thống chiếu sáng trên nóc thang máy.

Trong phút chốc, ánh lửa văng khắp nơi, các mảnh thủy tinh và nhựa rơi xuống, cùng với một vài tia lửa điện chập cháy, toàn bộ thang máy chìm vào bóng tối.
Thang máy vì máy móc vận hành trục trặc, đột ngột dừng lại ở tầng ba.
Trong không gian tối tăm và kín gió, An Cửu dựa lưng vào vách tường thang máy, toàn thân đề phòng, bóng tối không gây trở ngại cho thị giác của mèo, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng Bùi Thược ở đối diện, cách cậu khoảng hai mét.
An Cửu tin rằng Bùi Thược không thể nhìn thấy cậu, nhưng cậu không nhìn thấy sự hoảng sợ trên khuôn mặt của người đàn ông, thậm chí còn thấy một nụ cười từ từ nở trên khóe môi, sung sướng mà quỷ dị.
"Omega ZX." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông được bao trùm bởi nụ cười nhạt, giống như con mãng xà đang bò chậm rãi trong bóng tối: "Chúng ta lại gặp nhau.".