Tại Sao Ăn Cá Phải Có Xương Cá!

Chương 7: Hẹn hò




Sáng sớm ngày thứ hai, Phạm Hiểu Đông mơ mơ màng màng mở mắt ra, nằm ngẩn người ở trên giường. Động tĩnh bên cạnh làm cậu từ trong mờ mịt tỉnh táo lại. Cảm giác được người bên cạnh không biết từ lúc nào đã rời khỏi lồng ngực của mình, Bành Kiệt kéo người có nhiệt độ ấy vào lòng lại, hôn một cái lên trán, “Tỉnh rồi?” Âm thanh Bành Kiệt vang bên tai.

Cảm nhận được cái hôn trên trán, Phạm Hiểu Đông đỏ cả tai, “Dạ.”

Nhìn bộ dạng thẹn thùng của Phạm Hiểu Đông, Bành Kiệt nở nụ cười, nhiệt độ bên lỗ tai còn chưa hết, trong chớp mắt đã nóng lên lại. Sợ Phạm Hiểu Đông thẹn quá hoá giận, Bành Kiệt lập tức ngưng cười lại, “Mau dậy nào, hôm nay dẫn em ra ngoài.”

“Đi đâu?” Phạm Hiểu Đông nghe thấy Bành Kiệt nói vậy, cũng không quản vụ đùa giỡn vừa rồi của Bành Kiệt nữa.

“Đương nhiên là dẫn em đi hẹn hò rồi.” Bành Kiệt mỉm cười nhìn Phạm Hiểu Đông, “Nếu ba mẹ đã đồng ý, chúng ta không phải nên làm chút chuyện của các đôi tình nhân nên làm sao? Anh…” Bành Kiệt cố ý dừng lại một chút, nói rằng, “Là chồng sắp cưới của em mà.”

Bị Bành Kiệt làm cho chịu không nổi nữa, Phạm Hiểu Đông đẩy anh ra, nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa mặt. Mà sợ đem người chọc giận nên Bành Kiệt chờ Phạm Hiểu Đông rửa mặt xong thì bản thân tự sửa soạn.

Sau khi Bành Kiệt tỏ ý với mẹ Phạm ba Phạm rằng muốn dẫn Phạm Hiểu Đông ra ngoài đi dạo, liền lái xe tới công viên giải trí.

Lúc nhìn thích bảng tên công viên giải trí, Phạm Hiểu Đông mê mang, đây là… tới làm gì?

“Đứng ngốc ở đây làm gì thế em?” Bành Kiệt mua vé xong trở lại thì thấy Phạm Hiểu Đông vẫn đứng sững sờ tại chỗ cũ, “Mua vé xong rồi, em muốn chơi trò gì trước?”

“Sao lại đến công viên giải trí?”

“Sao vậy? Tất nhiên là hẹn hò rồi, đây chính là điểm mấu chốt trong việc công lược bạn trai, là anh nhớ nhầm sao?” Bành Kiệt nhíu mày cười nói.

“Đi, đi thôi anh!” Phạm Hiểu Đông đỏ mặt đi về phía trước, phía sau Bành Kiệt nhìn bóng lung chạy trối chết của cậu, tâm trạng càng thêm vui vẻ. Thực sự là dễ dàng ngại quá à.

Đầu tiên hai người đi chơi trò Phạm Hiểu Đông thích nhất, đó là ‘dòng nước xiết dũng cảm’*, sau khi chơi xong cả người Phạm Hiểu Đông hung phấn không thôi, lôi kéo Bành Kiệt tiếp tục chơi them một trò chơi nữa.

Nhìn thấy tinh thần Phạm Hiểu Đông dần trở lại đầy sức sống như trước kia, Bành Kiệt cuối cùng cũng an tâm, đến công viên giải trí này cũng không vô ích.

Chơi cho tới khi trời tối, Bành Kiệt kéo Phạm Hiểu Đông tới chơi trò cuối cùng.

“Chúng ta đi đâu vậy anh?” Phạm Hiểu Đông không rõ vì sao lại bị Bành Kiệt kéo đi.

“Đi chơi vòng quay*.” Bành Kiệt kéo cậu tới chỗ vòng quay xếp hang, “Vòng quay này được gọi là Thánh địa chi nhất cảnh đài tình ái, ý nghĩ to lớn khi đến công viên giải trí là được đi vòng quay vào ban đêm.”

Phạm Hiểu Đông ngồi trên vòng quay, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Bành Kiệt đột nhiên nhớ tới, khi còn bé bởi vì có rất nhiều chuyện xảy ra, nên hai người họ không lần nào được ngồi vòng quay, lần này là lần đầu tiên được ngồi, cũng là lần đầu tiên chính thức hẹn hò xác định quan hệ.

“Hiểu Đông,” Bành Kiệt dịu dàng nhìn Phạm Hiểu Đông, “Truyền thuyết kể rằng khi vòng quay di chuyển tới điểm cao nhất, các đôi tình nhân hôn môi nhau sẽ được sự chúc phúc vĩnh cửu. Đương nhiên những câu nói này là anh thấy trong sách công lược.”

“Nhưng mà…” Lời còn chưa nói hết, Bành Kiệt đã kéo Phạm Hiểu Đông lại, hôn lên, lúc vòng quay đạt độ cao nhất. “Không cần biết đó là thật hay giả, nhưng việc anh chỉ muốn hôn em, là thật.” Bành Kiệt lại làm nụ hôn này càng thêm sâu.

Vừa hôn xong, Bành Kiệt đỡ lấy Phạm Hiểu Đông đang thở dốc, kéo tay cậu, chẳng biết từ lúc nào đã đeo nhẫn vào ngón tay Phạm Hiểu Đông.

Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Phạm Hiểu Đông, Bành Kiệt cười nói, “Sợ em chạy mất, nên trước tiên anh dùng chiếc nhẫn này để ký hiệu lên người em.” Nói xong nhấc tay cậu lên, hôn chiếc nhẫn trên ngón tay, “Em là của anh.”

Bành Kiệt như một đứa nhỏ ngọt ngào, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Sau khi Phạm Hiểu Đông về đến nhà, còn đang nhớ lại cái cảnh lúc ở công viên, Bành Kiệt lại một lần nữa tỏ tình với cậu.

“Tuy rằng anh đã tỏ tình hai lần rồi, nhưng mà anh vẫn không nhịn được.”

“Anh thích em, y hết như năm đó đã thích em.”

“Anh yêu em, không có cách nào kiềm chế được tình yêu này.”

“Anh muốn cùng em, đi hết quãng đời còn lại.”

Nhớ tới lúc Bành Kiệt nói những lời ấy, vẻ mặt nghiêm túc, Phạm Hiểu Đông không nhịn được mỉm cười.

“May mắn là anh đã trở về.”

“May mắn, là chúng ta đều yêu nhau.”