Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 433: Vì ai mà sinh




Nàng không biết là ai cùng nam nhân trước mắt này hoan ái, gieo tâm cổ vương tử cổ, nhưng lại chính nàng đem mẫu cổ đến trên người nam nhân nàng yêu nhất. Nếu có thể, nàng cùng Long Phi Ly hoan ái, giao tâm cổ trở về lại trên người mình, thật là tốt biết bao.

Đúng là, thứ cổ này như thế nào lại theo người đồng dạng, chỉ nhận định kí chủ cuối cùng, lại không cách nào dời đi.

Là vô tình hay là đa tình.

Long Phi Ly có thể giáng cơn giận xuống bất luận kẻ nào trong thiên hạ này, quyền sinh sát trong tay, lại không thể động vào nam nhân này chút nào.

Long Chỉnh Văn nặng nề nằm trên người nàng, môi cùng tay thăm dò mỗi tấc địa phương trên người nàng, tiếng cắn mút kèm âm thanh khàn khàn khoái ý bên tai nàng, hơi thở thô trọng ẩm ướt, phun đánh vào trên da thịt của nàng.

Hắn dùng phương thức của hắn, lăng trì tất cả giác quan của nàng

- Đệ đệ ta đem vật sở hữu đều tính kế tốt lắm, kể cả nữ nhân Ôn Bích Nghi cũng xem nhẹ, hắn đại khái sớm biết ta cầm Thương Long khuyết, cũng từ tình giao hảo mẫu phi Thục phi của ta cùng Tiêu phi ngửi ra vài thứ, nếu không, ngày đó hắn căn bản cũng không có khả năng thắng ta! Ta cùng với Long Phi Ly đấu, vốn chính là xem ai đem hậu chước giấu sâu hơn chút ít!

- Ngươi tức giận bộ dáng thật là đẹp mắt, ta nói cho ngươi biết một sự kiện! Vốn ta không biết hành tung lần này của các ngươi, ngươi đoán là ai thông tri cho ta, là Ôn Như Ý!

- Trước kia ta liền biết rõ, nữ nhân này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho ta. Ta liên tục dùng chim đen cùng nàng thông tin qua lại. Nàng trước kia làm bộ làm tịch, không chịu cùng ta hợp tác, hôm nay còn không phải là giúp ta? Các ngươi xuất cung trước, ta cùng với nàng từ ở Kinh Giao đã gặp mặt, nàng biết rõ ta muốn ngươi, nữ nhân này rất thông minh, cho ta ăn vào độc dược để trao đổi hành tung của các ngươi, nàng dụng độc đến chế ước ta, chỉ có thể dẫn ngươi đi, không được động đến Long Phi Ly, nhưng là nàng không biết Long Phi Ly trúng tâm cổ, ta chết đi, Long Phi Ly cũng phải chết! Cuối cùng, giải dược của nàng vẫn phải cho ta!

Rốt cục, trong đầu nàng một mảnh trắng xoá như tờ giấy, ha ha, Truy Truy.

Trong dạ dày sôi trào, cảm giác xấu xa làm nàng muốn ói.

Khi tay của hắn thăm dò vào bên trong quần lót nàng, ở bên trong nhu quấy, nàng toàn thân run rẩy, trong dạ dày mật đắng xông lên cổ họng.

Nàng chỉ muốn chết.

Không thể kêu cứu, bên ngoài là người của hắn, bên trong, là nam nhân của nàng.

Gắt gao không để cho thanh âm lộ ra, tay chân, thân thể, vẫn là theo bản năng, liều mạng đi giãy, há mồm đi xé đi cắn.

Long Chỉnh Văn cuối cùng nổi giận.

Trong không khí thanh âm thanh thuý vang lên, là âm thanh gãy xương.

Tay chân xụi lơ, lại cũng không cách nào động chút xíu.

Ánh mắt trống rỗng, còn có thể cảm thấy trong lòng bàn tay dáng vẻ của chiếc lược, răng lược cao thấp không đều, chứng tỏ người làm ra nó không khéo tay, lược cũng có chút cũ, dù là cũ - - lại là bảo bối của nàng, chính mình vẫn luyến tiếc khi dùng nó, chỉ vì một người sơ búi tóc lên.

Khi nàng đem môi cắn nát, con mắt rát đau đến rốt cuộc không cảm giác được bất kỳ một tia ướt ý, thân thể của hắn thể đã ở trong thân thể nàng đạt đến mức tận cùng vui vẻ.

Nàng nghe được âm thanh hắn thở như tiếng thú gào.

Dưới thân, là ồ ồ đau nhức cùng nóng bỏng.

Hắn phóng thích bên trong nàng.

Người này là huynh đệ của người nọ, nàng lại cùng hắn có loại quan hệ này.

Nàng cảm thấy rất dơ bẩn. Ngay chính nàng giờ phút này cũng căm hận thân thể của mình đến muốn chết, nếu người kia hận nàng, cũng đương nhiên.

Hắn đem thân thể của nàng xoay chuyển qua, hàm răng của nàng cũng rơi vào đầu lưỡi phía trên, nhưng chiếc lược rơi xuống cạnh tay nàng, răng cao thấp không đều lại như gai sắc khoét vào lòng của nàng.

Lại vẫn có thể bật cười, tinh tế.

Nàng không thể chết, không được chết.

Thân thể nam nhân áp xuống tới, lại đột nhiên bắn ra nhảy dựng lên.

Có hơi gió thổi qua, nàng nghe được âm thanh vật nặng bị đụng ngã lăn.

Nàng chết lặng chuyển động con mắt, nhìn về hướng cửa miếu.

Mới gặp gỡ là áo trắng như tuyết, lúc này nhuộm máu đỏ tươi.

Bạch Chiến Phong kinh ngạc đứng ở sau cánh cửa, đôi mắt trước kia trong sáng như nước giờ đờ đẫn như dừng lại tất cả động tác.

Nàng nhìn thấy có cái gì trong hốc mắt hắn trong suốt sau đó rất nhanh rơi xuống. Sau lưng của hắn, Tinh Oánh hai chân kịch liệt run rẩy, té ngồi dưới đất.

Bên tai, tiếng gầm gừ không ngừng vang lên.

Trong mắt nổi quang, là sói con một thân nhuộm hồng cùng Long Chỉnh Văn triền đấu với nhau.

Nàng nghe được tiếng sói con gào hú thê lương, giống như điên. Con thú nhỏ này, hoàn toàn điên rồi, cũng không thèm để ý đến tính mạng, nó liều mạng bị Long Chỉnh Văn đâm vào mấy kiếm, đem tay của đối phương cắn xé ra một mảng lớn da thịt.

Đột nhiên, bóng trắng mất hút, áo choàng trắng mang theo ấm áp cùng máu tanh rơi xuống trên người nàng, lập tức thân ảnh nam tử cùng một người một sói quấn đánh cùng một chỗ.

"Long Chỉnh Văn, ngươi chết đi."

Nàng chưa từng nghe Bạch Chiến Phong dùng giọng nói như vậy nói chuyện, thanh âm của hắn như thay đổi thành người khác, giọng nói âm trầm hung ác đến làm cho người ta run rẩy.

Nàng trong nháy mắt bừng tỉnh, khàn giọng kêu lên: "Đại ca, không thể giết hắn! Hắn nếu chết, Long Phi Ly cũng sẽ chết! Bắt giữ hắn ta, độc của Long Phi Ly, chỉ có hắn có giải dược!"

Bạch Chiến Phong không trả lời.

Tinh Oánh sụp xuống bên cạnh nàng, đem áo choàng gói nàng kỹ lưỡng, ôm chặt nàng, nức nở nói: "Nương nương chớ sợ. Ngọc Hoàn bọn họ ở trong rừng phía trước cùng người của Long Chỉnh Văn đang đánh nhau, rất nhanh liền sẽ qua. Ninh Quân Vọng đã mang người đến."

Tuyền Cơ chấn động, không thể để cho mọi người biết rõ nơi này phát sinh qua chuyện gì! Bọn họ biết rồi, vạn nhất nói cho Long Phi Ly biết rõ - -

"Tinh Oánh, ta không nhúc nhích được, lúc này ngươi trước ôm ta rời đi thôi!" Tay nàng xương gãy đoạn, cố nén đau nhức, buông lỏng tay, đụng vào áo quần Tinh Oánh.

Trinh Oánh không rõ ràng lắm, nhưng cũng không chần chờ chút nào, bế nàng lên, nhưng nàng thương thế cũng nặng, cũng là chống đỡ chạy đến, làm sao ôm nổi Tuyền Cơ lên.

Hai người đồng thời té xuống.

Lúc này, bên trận đấu giữa hai người một sói, Long Chỉnh Văn mặt mày trầm trọng, hư chiêu nhoáng một cái, đạp cửa bỏ chạy.

Sói con một tiếng bạo rống, như bóng với hình vỗ cánh bay đi, Bạch Chiến Phong thân hình chợt lóe, liền muốn đuổi theo, Tinh Oánh vội la lên: "Tướng quân, bên ngoài chúng ta có người, Long Chỉnh Văn không đi được, nương nương tay chân đều bị chặt đứt, ta bị thương không giúp được nương nương, ngươi trước mang nàng rời đi!"