Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 458: Trong viện bảo tàng




Hình ảnh không ngừng cắt qua.

Trữ Tú Điện.

Trước mắt là Trữ Tú Điện.

Có người từ thư phòng đi ra, là Từ Hi cùng Thanh Phong. Hai người sắc mặt rất nặng nề, đi nhanh qua một đoạn đường, vòng qua bên cạnh sân nhỏ sau.

Thanh Phong mặt mũi âm u, hai đầu lông mày lộ sát khí, một quyền đập đến trên tường.

"Từ Hi, ngươi nghe được sư huynh mới vừa nói cái gì sao? Ta nói Niên Tuyền Cơ có thai, hắn vì sao còn có thể mỗi đêm say không còn biết gì như vậy, thì ra nữ nhân kia mang thai không phải hài tử của hắn! Ta sớm nói Bạch Chiến Phong không thể lưu! Hiện tại nữ nhân kia thậm chí cách cung! Sư huynh vẫn còn muốn biết tin tức của nàng!"

Từ Hi khiển trách: "Thanh Phong, chớ có nói nữa! Việc này chỉ có thể ta và ngươi biết rõ, tuyệt không thể có nửa điểm truyền đi!"

Chu Thất cười khổ, quả nhiên, tại lễ mừng ngày đó, qua ánh mắt Từ Hi cùng Thanh Phong nhìn nàng, nàng cũng biết, hai người kia nhất định biết cái gì.

Ngoài Bạch Chiến Phong, Tinh Oánh, còn có bọn họ cũng biết. Còn có Truy Truy! Nàng sao luôn đem Truy Truy quên đi, tựa như Lưu Cảnh nói, nàng quả nhiên một mực sợ, không dám nghĩ nhiều.

Nàng nhìn hai người đang nói, sau lại cơ hồ không có nghe vào. Nàng chỉ muốn nhìn Long Phi Ly.

Trong tố kính, hình ảnh xoay ngược lại, dừng ở ngoài thư phòng, đêm lại càng về khuya.

Ngoài viện chỉ có cấm quân không ngừng tuần tra lui tới, Thanh Phong mang trường kiếm đứng ở ngoài thư phòng.

Đột nhiên, có người khoác áo choàng đầu đội mũ sa, cúi đầu vội vã từ ngoài viện đi đến, Từ Hi theo sát ở phía sau.

Chu Thất trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, người này là ai vậy?

Hai người đi đến ngoài thư phòng, nàng nhìn thấy Thanh Phong trên mặt đảo qua vẻ lạnh lùng, mày cau lại đầy tràn kinh nghi.

Lúc này, người kia nghiêng mặt lại.

Chu Thất chấn động, người này - - cùng Tuyền Cơ có bộ dáng giống nhau như đúc!

Là La Cẩm?

Không! Không phải!

Càng không phải là Uyển Nghi!

Các nàng mặc dù giống hệt Tuyền Cơ, người giống người có thể, nàng biết rõ, nhưng tựa như La Cẩm nói, Long Phi Ly để cho Lục Khải đi tìm, Lục Khải cũng tìm mãi lâu, mới tìm được La Cẩm. Phải tìm được người giống nhau đã muôn vàn khó khăn, nhưng nữ nhân trước mắt lại hiển nhiên chính là Tuyền Cơ!

Không thể nào! Trừ phi nàng... dịch dung!

Người này rốt cuộc là ai? Là nàng?!

Chu Thất vừa kinh vừa sợ, nhìn xem Thanh Phong dang ngang tay ngăn cản, Từ Hi lại giận dữ mắng mỏ hắn một câu gì đó, nàng kia đã đẩy cửa đi vào.

Từ Hi một tay đặt tại trên vai Thanh Phong, lông mi Thanh Phong khóa chặt, quay đầu lại một mực nhìn cửa phòng, gầm nhẹ một tiếng, "Tốt!"

Nàng nhìn chằm chằm gương, xem nàng kia khóe môi cong lên, nhẹ khẽ cười, từng bước từng bước đi về hướng nội phòng. Sau đó, nàng ta dừng lại cước bộ, ngón tay mảnh khảnh hướng cổ áo, áo choàng, áo khoác, rơi xuống chân... Tay nữ tử vén rèm lên, chút ánh sáng chiếu rõ ràng.

Chu Thất ôm ngực, cảm giác đau xoắn vặn trong tim, có thanh âm gì kêu ở trong đầu lạnh thấu xương... Không đúng! Một hình ảnh trong đầu bất ngờ hiện ra, nàng đột nhiên nhớ lại một chuyện cổ quái.

Nàng cắn răng nhìn lại, trong gương lại đột nhiên ngưng tụ một chút ánh sáng.

Nàng cả kinh, "Lưu Cảnh, cho ta xem!"

Bên cạnh không truyền đến một chút động tĩnh.

Nàng mới vừa quay người lại, đã thấy Lưu Cảnh cúi lưng xuống, vuốt vuốt ngực, giống tình trạng trước đó của nàng.

Trên người Lưu Cảnh hình như phát sinh chuyện gì!

Nàng kinh hãi, đưa tay dìu hắn, Lưu Cảnh lại lạnh lùng nói: "A Thất, đáp án của ngươi!"

...

Nàng hỏi hắn, tiểu yêu tinh, ở đâu ra xe thể thao, hắn lại trầm mặc, không nói lời nào đeo kính râm lên cho nàng, vừa xuống xe, lập tức ôm chặt nàng đi vào nhà bảo tàng.

Đám người, khuôn mặt tươi cười, vẻ hưng phấn, nhỏ giọng bàn tán.

Viện bảo tàng này luôn vắng khách, mấy ngày nay, lại có người đến người đi, qua lại không dứt.

Trong viện trưng bày những hiện vật từ một cổ mộ ngàn năm đội khảo cổ tư nhân mới đào ra, có đại lượng xa hoa vật bồi táng, nhưng kích động lòng người nhất lại là hai quan tài hoàng hậu.

Theo các nhà khảo cổ, hai vị hoàng hậu này không thuộc về bất kỳ một cái triều đại nào, thân phận vô cùng bí mật! Việc này sớm làm kinh hãi giới khảo cổ cùng khoa học gia trong ngoài nước. Sau khi có cuộc trưng bày này, đã có mấy chi đội do khoa học gia cùng các nhà khảo cổ học đứng đầu tạo thành, nếu như lại tìm không được vương triều đối ứng cùng hai vị đế hậu ngàn năm này, như vậy, thời không chi luận sắp bị viết lại một lần nữa!

Mà để cho người hoảng sợ chính là, cô gái trẻ tuổi chủ trì khai quật cổ mộ lại mất tích trước khi cổ mộ trưng bày một buổi tối.

Dưới sự hướng dẫn của Lưu Cảnh, Chu Thất bất an đi tới, chen lấn qua đám người chen chúc, để lại sau lưng vô số âm thanh phức tạp tán lạc.

Rất nhiều người nhìn bọn họ.

Xác thực mà nói, là vì đánh giá nam nhân tóc trắng mắt màu lam lạnh lùng anh tuấn lại ôm chặt nàng một đường đi tới.

Sau đó, phần lớn là ánh mắt cực kỳ hâm mộ xẹt qua Chu Thất.

Chu Thất cũng sẽ theo ánh mắt của mọi người, nhìn Lưu Cảnh vài lần.

Rất kỳ quái, thì ra hắn không có biến trở về bộ dáng của mình, vẫn trong bộ dạng Bạch Chiến Phong.

Nàng rất bất an, rất bất an... Không biết là do bàn tay băng lãnh hắn vòng tại trên eo nàng kia, hay do hắn luôn trầm mặc trên đường đi.

Hắn đột nhiên dừng bước lại.

Nàng ngẩn ra, nhìn trước mắt đột nhiên thoáng đãng hơn- - đó là địa phương sâu nhất viện bảo tàng!

Hai tòa quan tài thủy tinh thật to thoáng chốc bày ra trước mắt.

Quá nhiều người, nàng không cách nào nhìn thấy gì trong quan tài, chỉ thấy nơi cuối quan tài, một màu đỏ tươi đẹp.

Phong hóa ngàn năm, màu sắc lại tươi đẹp như lúc ban đầu.

Trên vách tường phía trước, khảm một màn ảnh điện tử khổng lồ.

Trên màn ảnh, là hai đồ họa dung mạo phác thảo.

Bên cạnh quan tài là một đài cao, một người nam nhân cầm Micro, nhẹ giọng thuyết minh.

Người này gương mặt kiên nghị, lại sương trắng song tấn.

Rất nhiều người chú ý lắng nghe, ánh mắt lưu chuyển giữa màn ảnh trên vách tường và quan tài.

Nàng tâm can nhảy loạn, cũng theo đám người nhìn hướng người nam nhân kia.

"A Thất?"

Đột nhiên, trong Micro vang lên một tiếng trầm thấp.

Chu Thất cả kinh, thấy theo ánh mắt khiếp sợ của nam nhân, vô số ánh mắt như thủy triều hướng nàng tuôn tới. Trong đó, quan tài bên cạnh một đôi nam nữ quay người chằm chằm nhìn hướng nàng, nhìn dung mạo hai người kia, trái tim của nàng trong chớp mắt gần như ngưng đập.