Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 470: Vừa hôn đã lạnh lùng




Không biết là môi ai dính trước vào ai.

Giống như bao nhiêu lần dĩ vãng, không có bất kỳ dự kiến trước nào.

Thời điểm nàng lại có tri giác, cánh tay của hắn đã vòng qua bàn ghế, đem ôm nàng vào trong ngực, cuồng nhiệt hôn nàng.

Nàng ôm cổ của hắn, so với bất kỳ lần nào càng kịch liệt đáp lại hắn.

Ngay sau đó sực nghĩ ra, nàng muốn tự tát tai, quên chính mình nói qua chỉ yêu vị hôn phu của nàng, hôn hắn nghĩa là sao đây?

Cho dù hắn hôn nàng, có lẽ do đêm nay tịch mịch, hoặc do tư vị thức ăn đi.

Bởi vì có truyền thuyết nói, hương vị dễ làm cho người ta nhớ lại quá khứ.

Không biết, người đã từng tương cứu trong lúc hoạn nạn, có thể hay không nhớ kỹ cảm giác đó.

Đúng là, cảm giác so với bất kỳ sự vật gì càng trừu tượng.

Không có quy tắc, sao thành được vuông tròn.

Nàng ngồi trên đùi hắn, thừa nhận bá đạo của hắn thấm đẫm mùi Long Tiên Hương cùng mùi rượu nồng nặc trong nước bọt hòa khí tức.

Nàng thích hắn vì nàng trầm mê.

Nữ nhân đều thích nam nhân nàng thích vì thân thể của nàng mê say.

Chỉ là không giống mọi lần, nàng mở mắt, nhìn lén của hắn.

Nhìn hắn tóc như mực, da như ngọc.

Khí thế hừng hực.

Hắn đem môi lưỡi của nàng nuốt hết, hương vị của hắn còn mang theo mùi cháo thơm ngát, khí trong cổ họng bị cướp đoạt hết, hắn rất gấp, vội vã chiếm hữu, nàng bị áp mút đến đau nhức, dưới lưỡi dính dấp ra nhàn nhạt máu tanh, tay của hắn trượt vào trong xiêm y của nàng.

Khi ngón tay hắn nắm lấy mềm mại tinh tế của nàng, nàng run lên, đột nhiên nhớ tới Truy Truy, trước lúc nàng bứt ra rời đi hắn, hắn so với nàng sớm hơn một bước, đem nàng hung hăng đẩy ra.

Nàng chật vật té lăn trên đất.

Nàng bình tĩnh nhìn xem hắn cuồng loạn ánh mắt, trong mắt của hắn có tia máu.

"Vị hôn phu của ngươi đâu?" Hắn quai hàm khẽ nâng, khinh bỉ chỉ nàng, thanh âm khàn khàn hung ác.

Nàng lau máu tanh trên khóe miệng, đứng lên, lạnh lùng nhìn lại hắn, "Hai bên mà thôi. Bên trong gian phòng không phải là còn nằm một nữ nhân sao? Vì cái gì đụng ta!"

"Oh, không đúng, trước đây, ngươi sớm cùng với tình nhân thanh mai trúc mã cấu kết." Nàng theo dõi hắn, từng chữ nói.

Long Phi Ly giận dữ, bàn tay giơ lên giữa không trung, Chu Thất trong lòng bi thống, ngửa cằm lên quật cường nhìn hắn.

Đột nhiên có cổ xúc động muốn đem tất cả mọi chuyện nói cho hắn biết.

Đối với hắn mà nói là mấy năm, về phần nàng nhưng lại mấy ngày.

Nàng đã mệt chết đi.

Giúp đỡ người nàng kính yêu nhất, nàng trở lại bên cạnh hắn, muốn biết độc trong người hắn đã lấy ra chưa, muốn biết tình cảm hắn đối với Truy Truy, muốn cùng hắn quyết tuyệt hoặc là làm lại,

Nhưng nàng lại vô lực như vậy, mỗi lần đều là nàng chờ đợi.

Nàng đi đến bên cạnh bàn, đem vật trên bàn gạt hết xuống, nghe âm thanh thanh thúy kia, ngồi xuống đất, gục đầu, nước mắt đã tuôn rơi xuống đầy áo.

Rồi lại nghĩ, cho dù nàng có thể trở về bên cạnh hắn, chuyện ngày đó, ai có thể bỏ qua? Hắn rốt cuộc vẫn không tin nàng, đối với Niên Tuyền Cơ khá hơn, bất quá là bởi vì Tuyền Cơ không cách nào sống. Trong lòng đau khổ, nhưng không cách nào nói, không thể nói.

Nhìn nàng thân ảnh gầy mỏng, toàn bộ tức giận trong lòng kia thốt nhiên sụp đổ, Long Phi Ly phát giác hắn lại không cách nào đi mắng nàng.

Nàng bất quá là một tiểu tỳ, hắn đêm nay mới cùng nàng gặp gỡ liền đối với nàng nảy sinh tình cảm không rõ ràng?

Hắn cắn răng, quay người đi vào gian trong.

Chu Thất nhìn hạt châu thủy tinh rung rinh, trong lòng cười khổ, hắn có phải hay không quên mất muốn đem nàng đuổi ra ngoài.

Nàng rất muốn vào xem Tuyền Cơ bên trong một chút.

Gặp như vậy, không biết sẽ là cảm giác như thế nào?

...Lăng Thụy vương phủ.

Nghê Thường nhẹ nhàng nhắm mắt lại - - rất nhỏ bé, nhưng nàng thanh tỉnh, cho nên, nàng nghe được rất rõ ràng.

Nàng khẽ liếc mắt, nghe trong bóng đêm, thân ảnh mờ nhạt gần như không cách nào phân tích rõ dè dặt thoát y, thoát giày.

Sau đó, giường bên cạnh nhẹ nhàng lún xuống.

Một thân thể ẩm lạnh, một bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng ôm bả vai nàng, kéo nàng vào trong ngực.

Mỗi lần, nàng cũng sẽ tim đập tăng lên. Vì thân mật như vậy.

Lúc này đây, nàng nhưng có chút mệt mỏi.

So với thời điểm bọn họ làm chuyện thân mật nhất, trái tim nàng càng co rút lại gay gắt.

Bởi vì thủy chung không cách nào có được rốt cục sẽ làm người mệt mỏi.

Hơn ba năm.

Số lần không nhiều, nhưng đi không có gián đoạn, hắn tại nửa đêm lẳng lặng đứng lên, lặng lẽ rời đi, nhẹ nhàng trở về.

Nàng nghĩ, nàng biết rõ hắn đi địa phương nào, gặp người nào.

Đương nhiên, có lẽ là nàng đoán sai.

Vì áy náy sao, bình thường chìm vào giấc ngủ, hắn rất ít ôm nàng vào trong ngực.

Nhưng mỗi lần tại nửa đêm trở lại, hắn luôn ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu như thế.

Nàng đột nhiên không muốn làm bộ ngủ.

Nàng cắn răng, ngồi dậy.

"Nghê Thường?"

Hắn bên cạnh, nhẹ giọng gọi nàng.

"Vương gia, ta đánh thức ngươi sao?" Nàng nhàn nhạt hỏi.

Lập gia đình mấy năm, nàng thủy chung gọi hắn Vương gia, mà hắn cũng không có vẻ muốn nàng đổi cách gọi.

Có lẽ, hắn chưa bao giờ từng chú ý tới xưng hô nho nhỏ này.

Thời điểm nàng gọi Long Tử Cẩm, nàng nhớ đến Hoàng Thượng cùng Tuyền Cơ.

Đó là khát vọng nàng vĩnh viễn không cách nào có thể sánh được.

Có lẽ, hôn nhân của nàng cùng hắn, vốn chính là một sai lầm.

Có đôi khi, sai rồi, nên làm cái gì bây giờ.

Có người làm lại mọi thứ, có người chấp mê dứt khoát.

Nàng có lẽ là loại người sau.

Nàng kinh ngạc thầm nghĩ, nghe được thanh âm ôn hòa của hắn.

"Làm sao vậy, thấy ác mộng ư?"

Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.

Không có ngủ, sao lại có mộng.

Nàng không tranh cãi, từ trong ngực hắn nằm yên một lát, mới nói: "Ta muốn đi ra ngoài một chút."

Thanh âm của hắn rốt cục có tí kinh ngạc, "Ngươi muốn đi đâu?"

"Không có, tỉnh dậy, không ngủ được, muốn đi ra ngoài đi một chút, ầm ĩ ngươi không tốt."

Nghê Thường nói, từ nam nhân trong ngực nhẹ tránh ra, "Ngươi ngủ đi, một hồi ta trở về."

Nàng khoác áo xuống giường, sau lưng, hắn lặng im, không ngăn trở nàng.