Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 91: Lần đầu tiên pha trà (1)




“Nếu Long Vương không phải vì cứu người mà tiêu hao lực lượng, tuyết sói kia chắc chắn không phải là đối thủ của hắn. Tía Tô cũng không vì cứu Long Vương mà chết.”

“Tuyết sói xưng vương, nhưng chỉ vì Tía Tô , mà về sau trở lại nhân giới, hắn đem nơi linh hồn Tía Tô rơi xuống và bị thiêu cháy biến thành cây, khi đó sói đã là thần thú lớn mạnh phi thường, đem lại tai hoạ rất lớn cho nhân giới, Tía Tô trước khi chết làm cho tuyết sói mang toàn bộ sức lực sửa chữa tất cả tai hoạ, tuyết sói liền mất hết một thân pháp lực, mới có thể đem năng lực của lang tộc toàn bộ phong ấn, cuối cùng cũng chết ở dưới tán cây Tía Tô.”

” Vườn này lấy thuật kỳ môn độn giáp bố trí, vì phòng ngừa bầy sói đi ra, kỳ thật ra điều tối tin cậy đều không phải là thuật Ngũ Hành , mà là ở cây Tía Tô này, sói vĩnh viễn sẽ bao giờ rời đi địa phương có Tía Tô . Mưa lần này, mùi hoa lan tỏa mạnh, chúng nó sẽ từ núi Điểm Thương mà trào tới, đến dưới tàng cây Tía Tô lớn nhất tụ tập.”

“Nhưng là vì sao sói con có thể rời khỏ kỳ viên? bởi vì nó cũng là tuyết sói sao?”

“Không biết.”

Tuy chỉ là truyền thuyết, nhưng nghĩ đến kết cục của Tía Tô cùng tuyết sói, Tuyền Cơ trong lòng ảm đạm, nàng muốn hỏi chuyện sau này của Long Vương kia, ngẫm lại Tía Tô đã chết, còn có cái gì tốt mà hỏi… Một hồi lâu, nhưng thật ra nhớ tới: “Lang Vương sẽ đến sao?”

Sói dưới tàng cây đã muốn gầm nhẹ , nàng càng xem càng kinh hãi, “Chúng nó đều đi lên sao?”

“Đây là cây Tía Tô vương, chúng nó sẽ không đi lên.” Long Phi Ly nói: “Chỉ là chúng ta muốn đi xuống thôi.”

Tuyền Cơ đen mặt.

Long Phi Ly đột nhiên nhìn lên trời, ánh mắt sắc bén.

Tuyền Cơ khó hiểu, theo ánh mắt hắn nhìn lại, đã thấy xa xa trên cây Tía Tô, một bóng trắng đang vội bay đến, bóng dáng kia tựa hồ ra sức hướng bên này mà bay đến.

Tuyền Cơ hưng phấn, “Là sói con?”

Long Phi Ly lại nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, hắn nhanh tay từ trong lòng lấy ra vài thứ.

Hắn ra tay bắn nhanh, Tuyền Cơ chỉ nhìn thấy tay áo hắn giương lên, không trung có chút hoa lửa tán nước bắn đến. . . . . Ban ngày xem chẳng phân biệt được rõ, là khói lửa sao?

Nàng còn đang nghi hoặc, đã thấy sói con xoay người, hướng về phía lửa khói kia hướng bay đi.

Đồng thời, không trung phóng qua mấy thân ảnh, theo các phương hướng khác biến mất.

Ở phía dưới cây Tía Tô đột nhiên vang tiếng nổ lớn, mấy con sói bay vọt lên, theo hướng sói con đuổi theo, bầy sói còn lại cũng bắt đầu theo các phương hướng khác nhau đuổi theo.

“Người làm cho sói con cùng của hộ vệ của người mang bọn nó dẫn dắt rời đi?” Tuyền Cơ tỉnh ngộ, rất nhanh vừa lo lắng đứng lên: “Ôi Sói con—— “

Long Phi Ly cũng không nói chuyện, số lượng bầy sói được giảm bớt, lập tức đem nàng nhanh chóng ôm vào trong lòng, bắn ra vài viên dược, xẹt qua mấy đầu sói, trên dưới một trăm con sói gào thét đuổi theo, cũng có mấy con chỉ bay lên không đuổi theo, Tuyền Cơ nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gầm lớn, còn có một mùi hương tinh khiết không rõ. Long Phi Ly động tác lại cực nhanh, vươn tay bắn ra một loạt ngân châm.

“Chúng nó không phải biết bay sao?”

Khi trong lòng Tuyền Cơ vẫn còn sợ hãi hỏi những lời này, hai người đã ra khỏi vườn.

“Hồi nương nương, tuy có cánh, nhưng chỉ có một ít loại sói cổ còn giữ lại được năng lực phi thường .” Cành liễu rung động, có người phía sau cây liễu đi ra.

Đó là Hạ Tang, hắn cười đến gần, ánh mắt rơi xuống trên người Tuyền Cơ, lại nhanh chóng cúi đầu.

Long Phi Ly nhẹ giọng phân phó: “Theo lời trẫm, ngươi đến Phượng Thứu Cung mang một bộ quần áo của Niên tần nương nương tới đây đi.”

“Nô tài tuân chỉ.” Hạ Tang xuất ra một cái túi gấm đưa cho Long Phi Ly, lập tức bước nhanh rời đi.

“Nàng đêm nay không cần ở lại Trữ Tú điện .” Long Phi Ly nói.

Tuyền Cơ khó hiểu, tiếp nhận truyền đạt gì đó của người con trai này.

” Hoa Tía Tô có tác dụng an thần chữa thương, đem cho tuyết sói, nó đi vào chắc là đi ăn thứ này.”

Thanh âm hắn còn ở bên tai, nhưng thân ảnh đã biến mất ở rừng liễu.

Thì ra, hắn vừa rồi bảo Hạ Tang đến lấy chính là thứ này.

Ngao ngao một tiếng kêu đột nhiên từ sau lưng truyền đến, nàng vui vẻ, xoay người, chỉ thấy sói con phe phẫy một đôi tai nhỏ, nhẹ nhàng xem xét nàng, vết máu ở lông trên người hoàn toàn biến mất, thần sắc lại thật là nhanh nhẹn.

“A, biết bay, thật là thần kỳ.” Nàng cười chạy tới, sói con bổ nhào vào trên người nàng, nhẹ nhàng cọ.

” Tổ tiên của ngươi có vẻ rất lợi hại, ngươi chừng nào thì mới có thể giống hắn a?” Nàng cười cười, thấp giọng nói: “Không phải là tên mang thù đâu, còn hiểu cùng Long Phi Ly phối hợp.”

Sói con ác ác kêu một tiếng, dường như khi nàng nhắc tới Long Phi Ly không vừa lòng lắm.

“Hắn làm ngươi bị thương là không đúng, nhưng mà họ của hắn là họ Long, cùng Tây Hải Long Vương hỗn đản kia không có liên hệ gì, ngươi đừng…”

“Ách, được rồi, ngươi vẫn là oán hận hắn đi.” Nàng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn dấu răng cùng nước miếng trên tay.

******

Sau đó, đêm đó, nàng mới biết được hắn nói thị tẩm là cái gì —— chỉ là một viên thuốc.

Nghĩ đến đây Tuyền Cơ không khỏi cười khổ.

Khói trà lượn lờ, bên cạnh Điệp Phong cười nói: “Người khác không biết, còn tưởng rằng Như Ý cô cô đến dạy nương nương của chúng ta chưng móng giò.”

Tuyền Cơ bật cười, nhìn đôi tay của chính mình hơi hơi sưng đỏ .

Như Ý cũng thản nhiên nở nụ cười.

“Như Ý cô cô, vì sao lần trước ở Hoa Âm cung Cát Tường cô cô khônâyph trà cho Hoàng Thượng ?” Tuyền Cơ thấp giọng hỏi.

Như Ý ngẩn ra, ánh sáng trong mắt chợt tắt, nói: “Việc này nô tỳ không hiểu rõ ràng lắm.”

Tuyền Cơ biết Như Ý khẳng định biết điều gì đó, chính là nàng ta không muốn nói, nàng cũng không tiện hỏi lại, ở trong cung này nhiều ngày, nàng cũng học được biết tiến biết lui.

Lúc này, Như Ý nói: “Nô tỳ còn có chút việc, nương nương, ngày mai nô tỳ đến dạy người được không?”

Tuyền Cơ gật gật đầu, chân thành nói: “Cám ơn cô cô.”

Như Ý là một trong số ít người đối tốt với nàng ở trong cung. Nàng đã hỏi Như Ý nguyên nhân, Như Ý chỉ cười, nói đây là bổn phận.