Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 163




Chương 163

Cô ngước mắt lên rồi nhìn vào ánh mắt ngập tràn thương cảm của Bảo Ngọc, cô cười một cái rồi nói thẳng toẹt ra: “Chị biết Tổng giám đốc Tiêu không thích anh ấy, chị lại không muốn đắc tội với ông chủ của mình nên đã cố gắng giúp anh ấy được chút nào thì hay chút đó mà thôi, có em ở đây chị sẽ bớt được không ít tâm tư đó.”

Sự chân thành của cô ấy đã khiến Bảo Ngọc cởi bỏ lớp phòng vệ của mình, cô khẽ cười một cái, ánh mắt sáng như ngọn đuốc nhìn về phía Hà Hạnh: “Chị Hạnh, em nhận công việc này.”

Hà Hạnh mỉm cười: “Vào lúc chín giờ ngày mai, hãy đến Bộ phận nhân sự để làm thủ tục nhận chức.

“Ừm.”

Nhìn theo bóng ảnh đang rời đi của Bảo Ngọc, Hà Hạnh khẽ bưng ly rượu lên rồi nhấp một ngụm, đôi mắt phong tình vạn chủng (*) xinh đẹp kia khẽ rũ xuống.

(*) Chính là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.

Đó là tất cả những gì mà cô có thể giúp đỡ.

Ngày hôm sau, Bảo Ngọc đến Tập đoàn nhà họ Tiêu

Nhìn lên tòa nhà cao chót vót, đôi mắt mang đầy tâm tư phức tạp khẽ híp lại.

Tiêu Mặc Ngôn đang ở đây, sau rất rất nhiều ngày, cuối cùng cô cũng có thể gặp lại anh ấy rồi, không còn sự hưng phấn mong đợi nữa mà thay vào đó là một sự căng thẳng ngập tràn, người cô đối mặt không còn là Tiêu Mặc Ngôn trước đây nữa, mà là… một người lạ giống như anh.

Sau khi tự khích lệ mình, Bảo Ngọc định bước vào thì một chiếc xe chống đạn quen thuộc màu đen đang chầm chậm đi tới.

Nhìn thấy chiếc xe, Bảo Ngọc chợt sững người, bước chân cô cũng bất giác ngưng lại, cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe, mặc dù cô không thể nhìn xuyên qua chiếc cửa sổ màu đen kia nhưng cô biết người bên trong có thể nhìn được rất rõ ràng.

Ánh mắt sắc sảo của Thạch đã nhìn thấy Bảo Ngọc, anh do dự một lát rồi mới mở miệng: “Cậu Tiêu, là cô Trương.”

Ánh mắt thờ ơ của Tiêu Mặc Ngôn chỉ nhàn nhạt lướt qua người cô một cái mà không có bất kì phản ứng nào cả, như thể anh không còn quan tâm, không còn phiền não về bất cứ ai và bất cứ điều gì nữa rồi.

Anh đã trở nên lãnh khốc đến mức đáng sợ rồi.

Thạch liếc nhìn anh qua kính xe và cũng không nói gì nhiều nữa.

Chiếc xe dừng lại, Tiêu Mặc Ngôn liền đẩy cửa bước xuống, còn Bảo Ngọc thì đứng bất động tại chỗ, trong giây phút nhìn thấy anh là trái tim cô lại bất giác đập lên liên hồi, lồng ngực cô đang trào dâng một thứ cảm xúc kỳ lạ! Nhiều ngày như vậy rồi bây giờ mới được gặp lại anh lần nữa, cô phát hiện ra dù cho Tiêu Mặc Ngôn có thay đổi như thế nào, dù anh có còn đặt cô trong mắt nữa hay không, cô cũng không thể nào làm ngơ người đàn ông này được! Cô càng nhớ đến anh trước đây đã yêu thương chiều chuộng cô như thế nào thì cô lại càng đau lòng khi nhìn thấy anh bây giờ lạnh lùng với cô hệt như một người xa lạ!

Cô biết, bản thân mình như thế này không phải là thứ mà anh cần.

Tiêu Mặc Ngôn đã không còn mặc một bộ áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản nữa, mà là một bộ vest đen tươm tất, nó khiến anh vừa đẹp trai lại vừa có chút bí ẩn, đôi mắt lạnh giá kia chưa từng liếc nhìn lấy cô tới một cái, anh thản nhiên lướt qua cô và đi thẳng vào tòa nhà Tập đoàn nhà họ Tiêu.

Khoảnh khắc anh lướt qua cô, Bảo Ngọc cắn chặt môi mình, cô cố gắng áp chế khao khát được vươn tay ra nắm lấy tay anh.

Cô thực sự rất muốn hỏi, Tiêu Mặc Ngôn à, anh đã quên em chưa? Trong tim anh trong mắt anh từ lúc đó đã không còn em nữa rồi sao?