Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 166




Chương 166

Lời giới thiệu xa lạ như vậy khiến trái tim của Bảo Ngọc không ngừng thắt lại.

Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm (*), người đàn ông ở trước mặt đã không còn sự kiên trì nữa rồi, sự im lặng lan tỏa ra một cách kỳ lạ, bên tai chỉ còn vương lại những tiếng gió vi vu khiến trái tim rối loạn mà thôi.

(*) Phải có chỗ trụ thì cái chân tâm ấy mới xuất hiện.

Càng im lặng, Bảo Ngọc lại càng cảm thấy cay đắng.

Cô đứng sau lưng anh, anh không nói không rằng, cô chỉ có thể im lặng mà chờ đợi.

Một lúc lâu sau đó, anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng ngước lên rơi vào người cô, giống như một tảng băng lạnh một ngàn năm vậy, sự lạnh lẽo đó khiến người ta phát run: “Tôi không cần em.”

Lời nói vô tình của anh lại hung hăng như đâm một nhát vào trái tim cô.

Cô ngẩng đầu lên và cố gắng thu lại những giọt nước mắt đang trực chờ trào ra của mình, đôi con ngươi mang đầy cảm xúc phức tạp nhìn chăm chú vào anh, cô khẽ cất giọng: “Tiêu Mặc Ngôn, anh muốn buông tay sao?” Anh muốn hoàn toàn buông tay, từ nay sẽ không còn cần cô nữa, để cho cô biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Đôi môi mỏng của Tiêu Mặc Ngôn đột nhiên cong lên, đôi môi xinh đẹp mang đầy phong tình vạn chủng.

“Tôi chưa từng bắt được em, cớ sao lại nói là buông tay?”

Bảo Ngọc lắc đầu và hung hăng cắn môi, cô cố gắng không để nước mắt tuôn ra: “Không phải như vậy, không phải như vậy đâu…”

Anh bước về phía trước, rồi đưa tay nâng cằm cô lên, đôi mắt băng lãnh liếc nhìn vào bờ má xinh đẹp của người phụ nữ: “Không ai có thể làm tổn thương tôi được nữa, không ai có thể vứt bỏ tôi lần nữa, em cũng không được.”

Anh hất tay ra rồi quay người bước đi, nhưng bước chân anh sau đó lại chợt ngừng lại.

Anh cúi đầu xuống, nhìn đôi bàn tay đang siết chặt lấy eo của mình mà khẽ híp mắt lại.

Bảo Ngọc ôm chầm lấy anh, bờ má cô áp vào lưng anh, cô cố gắng kìm nén rồi lại kìm nén, nhưng cũng không thể nào ngăn được những giọt nước mắt buồn bã mà ngay lập tức đã làm ướt lưng áo anh: “Tiêu Mặc Ngôn, đừng đối xử với em như vậy…bộ dạng bây giờ của anh khiến em rất sợ…”

Anh không nói gì cả, vẫn thờ ơ, nhưng anh vẫn cự tuyệt muốn buông tay cô ra. Bảo Ngọc càng siết lại chặt hơn, không để anh buông ra được, đáy lòng cô hoảng sợ tột cùng, cô vừa khóc vừa ra lệnh: “Tiêu Mặc Ngôn! Em không có phép anh lơ em! Không cho phép anh bỏ rơi em! Không cho phép anh coi em là người lạ! Anh nghe rõ chưa? Em… em sẽ giận đó… thật sự sẽ giận anh đó…”

Người đàn ông phía trước vẫn không cho cô một câu trả lời nào cả, mà vẫn hung hăng kéo tay cô ra, sau đó mở cửa và đi khỏi văn phòng.

Bảo Ngọc đứng sững sờ tại chỗ, cô ngây ngốc nhìn về đôi bàn tay trống rỗng của mình, nước mắt cô tuôn ra thành dòng làm hủy đi khuôn mặt trang điểm của cô.

Cô đưa tay lên che miệng mình lại, lặng lẽ mà khóc thầm.

Hóa ra cô vẫn chưa học được cách mạnh mẽ, cô còn yếu đuối hơn so với tưởng tượng nữa.

Đây có phải là nỗi đau khi không nhận được hồi đáp không? Lúc đó Tiêu Mặc Ngôn cũng đau đớn giống như cô sao?

Sau khi Tiêu Mặc Ngôn rời đi, Dương Châu Kiệt lặng lẽ bước vào, khi anh nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm lệ nhòa của Bảo Ngọc thì sốc vô cùng, thế là anh vội vã chạy tới: “Bảo Ngọc, cô sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bảo Ngọc ngẩng đầu lên, cô vừa nghẹn ngào vừa hoang mang hỏi: “Châu Kiệt, tôi phải làm sao thì anh ấy mới trở lại như trước đây? Mới quan tâm tới tôi lại đây hả?” Cô cúi đầu xuống rồi lắc đầu thật mạnh: “Tôi quá tham lam rồi đúng không?”