Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 198




Chương 198

Buổi chiều, Dương Châu Kiệt nhận được cuộc gọi của Gia Nhi hẹn thời gian ký hợp đồng.

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời cho phó tổng.” Dương Châu Kiệt tắt điện thoại, vừa định vào phòng làm việc của Tiêu Mặc Ngôn thì bị Chiêm Gia Linh gọi lại: “Có chuyện gì?”

Dương Châu Kiệt lúc này mới nhớ ra, “trợ lý đặc biệt” này của anh sớm đã hạ lệnh rồi.

“Buổi chiều phải cùng phó tổng đi ký hợp đồng.”

Chiêm Gia Linh gật đầu; “Tôi sẽ báo cáo với phó tổng.” Khi đi qua cô ta có liếc anh ta một cái: “Tôi nhớ, lúc họp tôi đã nói rất rõ ràng rồi, có bất cứ việc gì phải thông qua tôi trước.”

Dương Châu Kiệt mỉm cười lịch lãm, nụ cười rất văn nhã: “Không vấn đề, trợ lý Chiêm.”

Ánh mắt cao ngạo đó của Chiêm Gia Linh dần thu lại, gõ gõ cửa rồi bước vào phòng làm việc của Tiêu Mặc Ngôn.

Tiêu Mặc Ngôn có thói quen đứng trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì, Chiêm Gia Linh đi tới, giọng nói rõ ràng: “Phó tổng, bên tổng giám đốc Vương vừa gọi điện tới, hẹn anh chiều nay đi ký hợp đồng.”

Tiêu Mặc Ngôn vẫn yên lặng như cũ, Chiêm Gia Linh hơi cau mày, tưởng anh không nghe thấy rồi nói lại một lần.

Tiêu Mặc Ngôn vẫn không thèm nhìn cô, dường như chìm đắm trong thế giới của bản thân, không bị can thiệp.

Chiêm Gia Linh cảm giác lòng tự tôn bị sỉ nhục, hít thở sâu, đè nén cơn giận trong lồng ngực, ngước lên nhìn anh: “Phó tổng, nếu anh không hài lòng về sự sắp xếp này, tôi có thể liên hệ với tổng giám đốc Vương đổi sang hôm khác…”

Không đợi cô nói xong, Tiêu Mặc Ngôn quay lại, đôi mắt lạnh lẽo đầy hơi sương nhìn vào cô ta. Mặc dù lạnh, nhưng một ánh mắt đó, dường như có một ma lực vào đó thẩm thấu vào cô ta khiến Chiêm Gia Linh ngây người tại chỗ.

Cười lạnh, lại giống như hoa đào nở rộ.

“Tôi không cần người tự cao tự đại.”

Chiêm Gia Linh thật sự không dám tin vào bên của chính mình, từ ngày cô vào công ty đến giờ chưa từng chịu sự xúc phạm như này!

Ngực cô ta phập phồng, hai tay siết chặt, đôi mắt lạnh lùng hằn học nhìn anh, bởi vì quá kích động mà má cô ta đỏ bừng.

Đáng chết, người đàn ông này có tư cách gì nói cô tự cao tư đại chứ?!

Nhưng cô ta có tức giận hơn nữa cũng không quên việc tổng giám đốc Tiêu giao cho, cố gắng đè nén cơn giận xuống, lạnh giọng nói: “Phó tổng, ta ra ngoài trước.”

Nhìn thấy cô ta đi ra với vẻ mặt rất khó coi, Dương Châu Kiệt coi như mãn nguyện.

Tưởng trợ lý của cậu Tiêu dễ làm như vậy sao? Anh ta đã từng chịu sự không ít khí lạnh của cậu Tiêu rồi!

Bảo Ngọc cũng nhìn thấy, ngược lại cũng có chút đồng cảm với cô ta, chỉ cần không đụng vào những thứ mà Tiêu Mặc Ngôn để tâm, cứ làm vật trang trí, cô ta chẳng qua chỉ là thứ thêm vào mà thôi.

Không lâu sau, Tiêu Mặc Ngôn đi ra, trên người mặc cả cây đen trông rất thần bí lịch lãm vô cùng. Hình như theo bản năng, ánh mắt đầu tiên là nhìn ra Bảo Ngọc. Khoảnh khắc nhìn thấy cô thì sẽ xuất hiện sự dịu dàng thâm tình hiếm có đó.

Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, trái tim của Bảo Ngọc đã lỡ nhịp, trong lòng muốn hét lên, yêu nghiệt yêu nghiệt, lực sát thương bức thẳng đến giới hạn chịu đựng của cô rồi.

Ánh mắt không dễ gì chuyển từ người cô ra chỗ khác, anh nhàn nhạt gọi một tiếng: “Châu Kiệt.”