Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 600




Chương 600

Bắc Khởi Hiên có sự chấp nhất với quyền lực, sẽ không bao giờ thay đổi, mặc dù cô không hề hận anh ta, nhưng vẫn không tránh được mà có chút thất vọng về anh ta.

Sớm hay muộn, anh ta sẽ tự hại bản thân.

Nếu Thạch đã căn dặn, Bảo Ngọc cũng không muốn gây thêm rắc rối vào lúc này, vậy nên, cô rất cẩn thận trong mọi việc, cố ý nhờ Dương Châu Kiệt giúp đỡ. Tâm ý mà anh ta dành cho Chiêm Gia Linh sẽ không khiến cho người khác hoài nghi, chữ tình làm đầu, anh ta có làm bất cứ chuyện gì cũng không cảm thấy kỳ quái.

Hai người đợi một lúc, di động của Bảo Ngọc vang lên, phía bên kia truyền đến một trận ầm ĩ: “Dương Châu Kiệt! Anh thả tôi xuống!” Giọng nói kèm theo tiếng thở hổn hển của Dương Châu Kiệt: “Bảo Ngọc, đã xong! Ở nhà hàng phía đối diện, cô mau đi qua đi, bên tôi còn chút chuyện phải giải quyết, nói chuyện sau!”

Bảo Ngọc nhìn điện thoại, không phải anh ta trực tiếp trói Chiêm Gia Linh mang đi chứ?

Không ngờ, lúc Dương Châu Kiệt không dịu dàng, lại… cá tính như thế.

Dựa theo những gì anh nói, Bảo Ngọc lập tức đi tới nhà hàng trông khá bình thường phía đối diện nhà Chiêm Gia Linh, hiện giờ rất nhiều người đang ăn sáng, không còn chỗ trống.

“Tiểu Hải, em chờ chị ở bên ngoài.” Bảo Ngọc phân phó, đôi mắt phượng xinh đẹp tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong nhà hàng.

Trương Thịnh Hải có chút không tình nguyện, rất muốn xem thử xem rốt cuộc chị muốn gặp ai, sao lại vui vẻ như vậy? Nhưng cậu không dám chọc chị gái khiến chị không vui, lẩm bẩm đôi câu nói cô phải tuân theo đạo đức của người phụ nữ linh tinh, rồi bất mãn đi ra ngoài.

Tầm mắt của Bảo Ngọc bỗng dừng lại ở một vị trí trong góc sáng sủa phía đông, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra bóng dáng của anh.

Trước mặt bày đầy một bàn đồ ăn, nhưng anh lại không động đũa.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô nhếch môi lên, đi về phía anh, không nói lời nào, trực tiếp ôm lấy cổ anh: “Đồ ngốc, tại sao lại không ăn một ít trước?”

Cơ thể của Tiêu Mặc Ngôn run lên, nghiêng đầu đối diện với cặp mắt mang theo ý cười của cô, tựa như vẫn chưa thể tin được cô thật sự đứng ở trước mặt mình, vươn tay, do dự, muốn chạm vào khuôn mặt cô, rồi lại ngập ngừng mà cứng đờ giữa không trung.

Bảo Ngọc mỉm cười, chủ động nắm lấy tay anh đặt lên mặt mình, nháy mắt với anh: “Cảm giác thế nào? Lúc em tới thẩm mỹ viện, người ta cũng khen da của em rất đẹp! Có phải rất mềm, rất mịn, vô cùng co dãn hay không?”

Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô, đã bị cô phá cửa mà đột nhập vào trái tim từ lâu, cả trái tim đều được cô nhét tới căng đầy. Rất khó tin, một ngày trước còn là người chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, bây giờ lại xuất hiện ở trước mắt anh.

Tất cả mọi thứ tốt đẹp tới mức khiến cho anh cảm thấy bất an.

Bảo Ngọc bật cười, ngồi xuống cạnh anh, hai người đều đưa lưng về phía cửa, góc lại khuất, phía sau chỉ có nhân viên phục vụ đi tới đi lui khắp nhà hàng để bưng bê đồ ăn, căn bản không có ai sẽ chú ý tới bọn họ.

“Chọn vị trí không tệ.” Bảo Ngọc khen ngợi một câu, sau đó cầm lấy đũa, gắp bánh bao tôm bỏ vào miệng trước, rồi nghiêng đầu nhìn anh: “Không đói bụng sao?”

Thấy anh nhìn chằm chằm mình không hề chớp mắt, hai má của Bảo Ngọc đỏ lên, ý cười càng sâu: “Có phải cảm thấy… em rất đẹp hay không?”

Tiêu Mặc Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt rất chắc chắn, khiến cho tâm hư vinh của Bảo Ngọc bùng nổ.

Cô ho nhẹ hai tiếng, tiến sát vào gần anh: “Vậy… dáng người của em có đẹp không?”