Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 704




Chương 704

Vy Hiên dựa theo lời hẹn, dẫn anh quay về nhà họ Tập, lại không dựa theo lời hẹn, trở thành công cụ để họ bài bố. Cô cả đường dầm mưa, rơi nước mắt, lại không phân rõ rốt cuộc là nước mắt hay là mưa, một mình đi trên còn đường tối đen, lại đi tới đầu đường. Nhìn ánh sáng nơi sườn núi, đó là thế giới của anh, là hàng rào vây khốn sừng sững dù anh có giãy giụa cũng không thể thoát khỏi.

Dầm mưa hơn nửa đêm, buổi tối bắt đầu phát sốt, thân thể như ngâm trong nước nóng, nóng hừng hực.

Vy Hiên nghĩ, nếu cô cứ như vậy chết đi, ai sẽ nhớ tới cô đây?

Mơ màng tới bình minh, mồ hôi thấm ra áo ngủ, lại bị da nóng bỏng hong khô, dán lên người vô cùng khó chịu. Muốn đi tắm, cả người lại không có chút sức lực.

Cô cứ nằm trong nhà hai ngày như vậy.

Cô đơn là một liều thuốc tốt, có thể làm người ta nhận rõ chính mình.

Sáng sớm hai ngày sau, thời tiết mùa thu thoải mái, đẩy cửa sổ thì có thể ngửi thấy hương vị lạnh lẽo.

Lúc này, có điện thoại, Bảo Ngọc hẹn cô ăn trưa.

Tắm rửa sạch sẽ, cô vội đi tới quán ăn dưới lầu công ty Bảo Ngọc.

Thấy sắc mặt cô không tốt, Bảo Ngọc thân thiết hỏi: “Sao vậy? Bệnh sao?”

“Không sao, cảm một chút.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài tự nhiên lại hướng tới trên người Tập Lăng Vũ.

Bảo Ngọc tùy tiện hỏi: “Tên nhóc đó hôm qua lại có tin trên báo, nếu cậu ta thông minh, thì nên nhanh chóng xây dựng mạng lưới quan hệ của chính mình, rồi đá mẹ con Trình Tương ra ngoài!”

Vy Hiên lướt mắt nhìn tạp chí cô ấy mang tới, bìa quả nhiên là nhân vật mới trong giới địa ốc, càng khiêm tốn, cũng càng có sức hút.

Vy Hiên thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục ăn.

Lúc này, tiếng đàn cello du dương vang lên, âm sắc hùng hậu, trầm thấp đầy đặn, si tình triền miên. Tiếng nhạc điệu thấp, không hấp dẫn sự chú ý của những khách khác, nhưng Vy Hiên lại đặc biệt dừng lại động tác.

Ánh mắt Bảo Ngọc cũng trở nên phức tạp, cách bàn nắm chặt tay phải cô. Giống như có thể cảm ứng, dây đàn cũng bắt đầu run rẩy.

“Vy Hiên.” Bảo Ngọc chăm chú nhìn cô, cẩn thận hỏi: “Thật sự không định thử nữa sao? Cậu lúc đầu lợi hại như vậy, từ bỏ đáng tiếc biết bao!”

Vy Hiên rũ mắt, thấp giọng cười một tiếng: “Lâu như vậy rồi, cho dù có lợi hại cũng sẽ hoang phí. Huống chi…” Cô hời hợt giơ tay phải: “Vẫn là không có cách nào cầm dây đàn.”

Bảo Ngọc vô cùng tiếc nuối: “Ai, mình nhớ, cậu lúc đó được xưng là thiếu nữ thiên tài cello…”

Vy Hiên ngẩng đầu: “Này, cậu còn không ăn, beefsteak là của mình đó!”

Biết cô không muốn nhắc tới chuyện cũ, Bảo Ngọc cũng biết ý ngậm miệng.

Tiếng đàn tiếp tục, ánh mắt Vy Hiên trầm xuống.

Ở cửa có người đeo máy ảnh đi vào, nhìn vào bên trong, nhanh chóng khóa chặt Vy Hiên. Sau đó, đi nhanh tới: “Cô là cô Phạm Vy Hiên đi?”

Vy Hiên sững sốt: “Anh là…”

“Chào cô, tôi là ký giả “nhật báo C”, tôi muốn hỏi vài câu, liên quan đến anh Tập Lăng Vũ.” Anh ta đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa trực tiếp cầm lên máy ảnh, bấm chụp cô.