Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 50




Chương 50: Cảm ơn em đã đến thăm cô.

Nghe Lý Mộng Dao kẻ lại xong, Tiền Quảng Khôn nhất thời không kịp phản ứng được.

“Em nói là trong buổi tiệc gây quỹ cậu ta đã quyên góp năm mươi vạn sao? Là thật hay giả?”

“Đương nhiên là sự thật rồi. Tên kia là đang cố ý khoe khoang. Đúng rồi, lúc ấy Lý Hoành Phi và bọn Đàm Lỗi cũng đã ở đó, thầy không tin thì cũng có thể hỏi bọn họ.” – Lúc này vẻ mặt Lý Mộng Dao cực kỳ đắc ý, dáng vẻ như thể là đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Lục Nguyên, anh làm cho tôi ăn thiệt thòi trong bữa tiệc quyên tiền, mọi tổn hại, bất lợi, khổ sở, tôi sẽ trả lại toàn bộ cho anh.

Không đúng, trừ anh ra, còn có con nhỏ hèn hạ Chu Doãn kia nữa, nó cũng phải ăn khổ.

Không biết như thế nào, khi nghĩ đến Chu Doãn, trong lòng Lý Mộng Dao không tự chủ được mà rất ghen ghét với cô.

Chuyện Lý Mộng Dao nói cũng không phải việc nhỏ, dĩ nhiên là Tiền Quảng Không cũng không dám lỗ mãng mà tin tưởng như vậy, đương nhiên là phải đi xác nhận lại. Vì vậy anh ta gọi điện thoại cho Lý Hoành Phi.

“Không sai. Thầy giáo, lúc ấy Lục Nguyên đã quyên góp năm mươi vạn. Hơn nữa cậu ta còn trả tiền mua quần áo cho bạn gái của cậu ta, quần áo ở Cầm Phòng Lục Bộ, một bộ thôi cũng đã hơn một nghìn tệ.”

Lúc ấy Lý Hoàng Phi và Triệu Yến vẫn ngồi ở bên cạnh Lục Nguyên và Chu Doãn, đương nhiên là cũng rất rõ ràng.

Lý Hoành Phi để điện thoại xuống, Đàm Lỗi vội vàng tiến lên: “Anh Phi, ai gọi điện thoại đến thế, nói như thế nào về tên nhóc Lục Nguyên kia vậy?”

Hoàng Hoành còn chua chát nói: “Thật không ngờ tới tên nhóc kia vậy mà lại con nhà giàu.”

“Con nhà giàu cái quần què gì chứ, lần này ngược lại là cái tên nhóc Lục Nguyên kia xui xẻo rồi, hóa ra một trăm vạn kia là cậu ta nhặt được.” – Tâm tình Lý Hoành Phi cũng trở lên tốt hơn, tắm lụa treo này hóa ra lại là hàng giả.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Lý Hoành Phi xong, trên cơ bản là trong lòng Tiền Quảng Khôn cũng đã xác định được rồi.

“Thế nào, thầy Tiền, bây giờ chúng ta lập tức báo cáo chuyện này với nhà trường đi.” – Lúc này trong lòng Lý Mộng Dao vô cùng cấp bách, hận không thể lập tức nhìn thấy vẻ mặt khi bị bắt và bị vạch trần kia của Lục Nguyên.

Ha ha, nhất định là nhìn rất đẹp.

“Đừng nóng vội.” – Dù sao Tiền Quảng Khôn cũng là người từng trải nhiều chuyện: “Chúng ta còn chưa biết rõ ràng chỉ tiết cụ thể về chuyện cô Ngô Liễu làm mắt tiền như thế nào. Đi, em đi cùng tôi đến phòng y tế của trường học, chúng ta tìm cô Ngô Liễu để hiểu rõ hơn về tình huống cụ thể một chút, như vậy mới có thể tìm Lục Nguyên chất vấn một cách tốt hơn.”

Nói đến đây Tiền Quảng Khôn cười lạnh một tiếng: “Ha ha, tên Lục Nguyên này, nghèo một chút thì cũng thôi đi, nhân phẩm lại còn kém như vậy, lần này cậu ta tiêu rồi.”

“Đi thôi, thầy Tiền.”

Lý Mộng Dao thật sự không thể chờ đợi được nữa, lập tức thúc giục Tiền Quảng Khôn, cùng nhau đi đến bệnh viện của trường học.

Lúc này trong phòng bệnh của bệnh viện trường học.

Một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, dựa vào đầu giường, nửa nằm ở trên giường bệnh, giữa hai đầu lông mày trên khuôn mặt lộ vẻ lo âu nói không nên lời.

Mặc dù rất buồn rầu nhưng khóe miệng của cô ấy vẫn cố nở ra một nụ cười, dịu dàng nhìn nữ sinh trước mắt: “Cảm ơn em Chu Doãn, cảm ơn em đã đến thăm GỖ…

Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi này chính là cô giáo Ngô Liễu.

Bình thường khi nói chuyện, giọng và lời nói của cô ấy vốn đã nhỏ nhẹ, lúc này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy đã mắt hết can đảm, khi nói chuyện càng nhẹ càng nhạt hơn lúc trước, phảng phát giống như là nhẹ nhàng thổi bay bụi bặm.

“Cô Ngô, cô không cần phải lo lắng, cô là người tốt như vậy, nhất định ông trời sẽ không làm khó cô, nhất định sẽ tìm được tiền về.”

Lúc này Chu Doãn cũng chảy nước mắt, nắm tay Ngô Liễu rồi an ủi.

Trong lòng Chu Doãn cũng rất buồn.

Cô đến từ một ngôi làng nhỏ nghèo trên núi, trong trường học đã bị rất nhiều người xem thường, trong kí túc xá thì bị mấy người Ngải Kính ức hiếp, rời xa nhà hàng trăm cây số, cô đơn lẻ loi một mình.

Trước lúc gặp Lục Nguyên, người duy nhất làm cho cô cảm nhận được sự ấm áp chính là Ngô Liễu.

Ngô Liễu rất quan tâm cô, cô ấy gắng tranh thủ để lấy được nhiều trợ cấp nghèo khó hơn nữa cho cô. Tuy rằng trợ cấp nghèo khó cũng không thể chân chính thay đổi được gì, nhưng đối với Chu Doãn mà nói, thì nó đúng là một trợ giúp rất lớn.

Không chỉ có như thế, có đôi khi Ngô Liễu cũng rất hay chăm sóc cô ở phương diện sinh hoạt, thỉnh thoảng còn mời cô ăn một bữa cơm, thay đổi thức ăn của cô một chút.

“Chu Doãn, em đừng buồn.”

Tuy rằng lúc này trong lòng Ngô Liễu cực kỳ đau khổ và buồn lo, nhưng khi nhìn Chu Doãn, những tâm tình u ám kia của cô ấy như có một chút ánh sáng, Ngô Liễu vươn tay, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt của Chu Doãn: “Em có thể tới thăm cô, cô thật sự rất vui vẻ, thật sự, rất vui vẻ…”

Nói đến đây Ngô Liễu dừng lại một chút, dường như không khống chế nồi tâm tình, bỗng khóc thút thít: “Em cũng thấy đấy, trừ em ra không có học sinh khác đến thăm cô, dù là những học sinh mà cô giúp đỡ, cũng không có đến thăm cô. Bọn họ sợ hãi, sợ khi đến thăm cô, cô sẽ hỏi vay tiền của bọn họ, vì vậy cô lập tức biến thành đối tượng bị người ta tránh né, ai cũng không muốn có liên quan gì đến cô. Cho nên, Chu Doãn, chỉ có em là không sợ hãi, em đến thăm cô, cô thật sự rất vui, rất vui…”

“Hu hu.”

Vừa nghe Ngô Liễu nói như vậy, Chu Doãn càng khóc dự dội hơn.

“Đừng khóc, Chu Doãn.” – Trong nụ cười của Ngô Liễu hiện ra nước mắt, cô vuốt ve quần áo trên người của Chu Doãn: “Em mua quần áo mới nhìn thật đẹp. Bây giờ mới phù hợp với khí chất của em, em chính là cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng thấy, em vốn là nên mặc quần áo đẹp mát…”

“Đây là một người bạn của em mua cho em.” – Chu Doãn vội vàng nói ra.

“Ừ, cô biết rõ, nhất định là người khác mua cho em.” – Ngô Liễu gật gật đầu, vuốt vuốt đầu của Chu Doãn: “Bởi vì em không phải loại con gái sẽ dùng tiền để mua quần áo cho mình. Nhưng mà, thấy có người mua quần áo cho em, cô rất vui mừng cho em, có phải là một chàng trai hay không đây?”

“Vâng.” – Chu Doãn nhẹ gật đầu, nhớ tới Lục Nguyên, thoáng cái mặt cô đã đỏ lên.

“Tốt, thật tốt quá, chàng trai kia đối xử tốt với em như vậy, cô cũng rất yên tâm.” – Lần này Ngô Liễu thật sự nở nụ cười, là chính thức vui vẻ nở nụ cười, tuy rằng chỉ ngắn ngủi như vậy, nhưng khi nghe thấy quần áo của Chu Doãn là do một chàng trai mua, cô thật sự rất Vui mừng.

“Vâng, cô Ngô, người kia, nam sinh kia là một người rất tốt, có lẽ cậu ấy cũng có thể giúp đỡ cô.” – Đột nhiên Chu Doãn nói ra.

Đúng vậy, có lẽ Lục Nguyên có thể giúp đỡ cô giáo Ngô một chút chứ nhỉ? Dù sao thì Lục Nguyên cũng là con nhà giàu mà.

“Ha ha, không sao đâu, cô sẽ cố gắng vượt qua chuyện này.” – Ngô Liễu vừa vui mừng vừa khổ sở nở nụ cười, đương nhiên là cô ấy không biết bối cảnh của Lục Nguyên, cô ấy chỉ cho rằng Chu Doãn chẳng qua là một cô gái cuồng nhiệt trong tình yêu, vô cùng sùng bái năng lực của bạn trai mà thôi.

Cho nên, hiển nhiên là cũng không để lời nói của Chu Doãn ở trong lòng.

Nhưng mà, nhìn thấy Chu Doãn đến thăm cô, lại nói như vậy, trong lòng của cô rất vui mừng.

“Cô Ngô, cô Ngô.”

Đột nhiên, cửa phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân.

Lập tức có một nam một nữ xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

Hai người này, dĩ nhiên chính là Lý Mộng Dao và Tiền Quảng Khôn.

^Ơ, tại sao cô đã ở đây rồi.”

Nhìn thấy Chu Doãn, Lý Mộng Dao lập tức sững sờ.

“Cô gái này là ai?”

Tiền Quảng Khôn hỏi.

“Cô ta chính là bạn gái của Lục Nguyên, Chu Doãn.” – Khi Lý Mộng Dao nói đến từ ‘bạn gái’ kia có chút khó khăn. Dù sao thì cô ta cũng từng là bạn gái của Lục Nguyên.

Tiền Quảng Không lập tức sững sờ: “Bạn gái của Lục Nguyên, tại sao lại đến chỗ của cô giáo Ngô Liễu chứ?”

“Chuyện này còn phải hỏi ư, thầy Tiền?” – Lý Mộng Dao cười lạnh một tiếng, chỉ vào Chu Doãn: “Cô ta tới nơi này, tự nhiên là cũng muốn sớm hơn một bước, đến chỗ của cô Ngô Liễu để tìm hiểu tin tức. Mà mục đích đến đương nhiên cũng là vì muốn che dấu tội ác của người bạn trai Lục Nguyên kia của cô ta một cách tốt hơn.”

“Không sai.” – Tiền Quảng Khôn vỗ đầu một cái, rồi liên tục gật đầu.

“Thầy giáo Tiền, các người đang nói cái gì vậy? Chu Doãn đến đây là để thăm tôi.”

Ngô Liễu ngồi trên giường bệnh nghe Lý Mộng Dao và Tiền Quảng Khôn nói, cảm giác không hiểu nồi, vì vậy mà nói ra lời giải thích.

“Cô Ngô, cô đừng bị cô ta che mắt. Cô Ngô, cô cũng đã biết là ai nhặt được một trăm vạn của cô rồi sao?”

Vốn dĩ trong lòng của Lý Mộng Dao đã kích động, khi nhìn thấy Chu Doãn ở chỗ này thì lòng cô ta lại càng kích động hơn. Lúc này cô ta dùng một ngón tay chỉ vào Chu Doãn: “Không sai, chính là bạn trai của cô ta.

Hoặc dứt khoát nói là cả hai người bọn họ nhặt được.”

“Hả? Các người đang nói cái gì thế? Làm sao có thể?”

– Ngô Liễu nói: “Tôi hiểu rõ đứa nhỏ Chu Doãn này, nếu như là hai người họ nhặt được thì nhất định con bé sẽ nói cho tôi biết.”

“Ha ha, cô Ngô, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.” – Lý Mộng Dao đi lên trước một bước, đi đến trước mặt Chu Doãn, cầm lấy quần áo trên người Chu Doãn: “Cô Ngô, cô thấy bộ quần áo này không? Cô cũng đã biết là ai mua cho cô ta đúng không?”

“Đây là bạn trai của Chu Doãn mua cho con bé, vừa rồi con bé cũng đã nói với tôi, Chu Doãn có một người bạn trai thương con bé như vậy, tôi còn mừng cho con bé đấy.” – Ngô Liễu nói.

Nghe Ngô Liễu nói như vậy, trong lòng Lý Mộng Dao có một loại tức giận và ghen tị không thể giải thích được, đang ào ạt mọc lên.

“Cô Ngô, cô cũng đã biết, bộ quần áo này của cô ta là của Cầm Phường Lục Bộ, phải mấy nghìn tệ đấy. Thử hỏi người nào có thể mua được quần áo đắt như vậy?

Hơn nữa, thầy giáo Tiền có thể làm chứng, ở trong lớp chúng em bạn trai của cô ta cũng là một học sinh nghèo túng. Một tên học sinh nghèo, làm sao có thể mau được quần áo đắt như vậy.” – Lý Mộng Dao vội vàng nói.

“Đúng, tôi có thể làm chứng.” – Tiền Quảng Khôn cũng gật gật đầu.

Lần này đến lượt Ngô Liễu ngây ngắn cả người.

Chắc chắn là Tiền Quảng Khôn sẽ không lừa gạt mình, nếu nói đúng thật là như vậy, mà Lý Mộng Dao nói cũng không sai, thì chuyện này thật sự kỳ quái.

Ngô Liễu bắt đầu xuất hiện dao động.

Cô nhìn Chu Doãn, nhưng vẫn không thể tin được, đúng vậy, chính cô hiểu rất rõ về Chu Doãn, nữ sinh này rất thành thật, rất lương thiện, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.

“Không phải, cô Ngô, điều cậu ấy nói không phải vậy.”

– Chu Doãn cũng nhìn ra Ngô Liễu bắt đầu dao động, hơn nữa lần này Lý Mộng Dao vu oan, cô cũng vội vàng muốn giải thích, nhưng nhất tời lại không biết nên nói như thế nào.

“Ừ, cô cũng tin tưởng tiểu Chu Doãn.”

Ngô Liễu suy nghĩ một chút, vẫn chọn tin tưởng Chu Doãn.

“Ha ha, đến cùng có phải là sự thật hay không, vẫn còn có một cách khác.” – Lý Mộng Dao nhướng mày, ánh mắt sáng lên, nhìn Chu Doãn: “Chu Doãn, cô lấy túi xách của cô ra đây.”

“Lý Mộng Dao, đây là làm gì vậy?” – Tiền Quảng Khôn hỏi.

“Ha ha, nếu như bọn người Chu Doãn nhặt được tiền, còn tiêu xài phung phí, xa hoa, vậy thì chắc chắn vẫn còn tiền thừa ở trên người, em cũng là nữ sinh, em biết rõ nếu như nữ sinh có tiền, nhất định sẽ đặt ở trong túi xách.” – Lý Mộng Dao nói xong, đắc ý nhìn Chu Doãn: “Chu Doãn, bây giờ cô dám mở túi xách của cô ra cho chúng tôi nhìn một cái sao.”

“Đúng, mở ra xem một chút.” – Tiền Quảng Khôn nghe xong cũng thấy có đạo lý, nên cũng nói theo.

Mà Ngô Liễu cũng không nói cái gì, dù sao bất kể là thật hay là giả, chỉ cần mở túi xách ra xem, thì cũng không thành vấn đè.

“Túi xách của tôi, ở trong tủ chứa đồ ở bên ngoài.” – Chu Doãn bị Lý Mộng Dao oanh tạc một trận, nhất thời có chút lơ mơ mà nói ra.

“Ha ha, kế hoãn binh sao?” – Lý Mộng Dao cảm giác là Chu Doãn đang cố ý kéo dài thời gian, trong lòng lại càng tin tưởng phán đoán của mình: “Đi, tôi đi lấy cùng với cô, ha ha, đừng nghĩ kiếm cớ chạy trốn.”

Nói xong, Lý Mộng Dao liền đẩy Chu Doãn đi ra ngoài, lấy túi xách từ trong tủ chứa đồ ra, rồi quay trở về phòng bệnh.

“Tốt, mở túi xách ra.”

Lý Mộng Dao vừa tiến đến thì lớn tiếng ra lệnh.

Nhưng mà, lúc này, trên mặt Ngô Liễu lộ ra vẻ mặt giống như đã gặp quỷ, chỉ vào túi xách trong tay Chu Doãn.

“Cái này, đây chính là túi xách mà tôi làm mát…”