Tâm Bệnh Là Em

Chương 3: Lấy Thân Báo Đáp






Lưu ý: Tác giả không đặt tên chương
Tên chương là do Editor đặt
- ---------
Cúp điện thoại dứt khoát,Tần Tang quay đầu lại.

Bà ngoại Tần Tang là Tưởng Mạn từ trong phòng ngủ ra, tận mắt nhìn thấy Tần Tang cúp máy.

Bà âm thầm thở dài, bước tập tễnh đi qua, tới bên Tần Tang ngồi xuống ghế sô pha: “ Nếu con không có ý định bắt máy, bà ngoại nghe là được rồi.


“Nếu như con cứ cúp điện thoại như vậy, ba con sẽ đau lòng.


Nói xong, Tưởng Mạn cầm lấy ống nghe gọi lại.

Tần Tang ở bên cạnh há miệng thở dốc, những lời đại nghịch bất đạo định nói ra lại bị xuống bụng.

Cô đứng dậy, lạnh mặt đi lên lầu.

Trước khi đi lên, điện thoại đã được kết nối lại, Tưởng Mạn cười cười giúp Tần Tang giảng hòa, trấn an người ở đầu dây bên kia: “Tính tình Tang Tang giống như đúc với mẹ nó, đều quật cường như vậy, con cho con bé một ít thời gian nữa đi.


“Hả, mua di động cho nó? Mẹ hỏi nó trước đã/.


Tưởng Mạn vừa dứt lời, Tần Tang đứng ở cầu thang quay đầu lại lạnh lùng nói: “Con không cần.


Tưởng Mạn vừa định mở miệng, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

Hiển nhiên, ở đầu điện thoại bên kia người đó cũng đã nghe hết, nhất thời không khí lâm vào trầm mặc.

“Tang Tang…” Tưởng Mạn gọi cô, kết quả Tần Tang quay đầu lại bước nhanh lên lầu cũng không thèm quay lại.

Về việc của người kia, một chút cô cũng không muốn nghe.


Tiền của ông ta dơ bẩn như vậy cô cũng không hiếm lạ gì.

Trở lại phòng trên lầu, Tần Tang thực sự dùng sức đóng sầm cửa phòng lại.

Cô trực tiếp ngã nhào ở trên giường mềm mại, mặt chôn ở trong chăn, cho đến hô hấp trở nên khó khăn mới xoay người lại, mặt hướng lên trần nhà, một bàn tay đặt ở trên trán.

Nhắm mắt, cô nhớ tới người mẹ đã mất rất nhiều năm của mình
Bà ngoại nói không sai, tính tình Tần Tang đúng là tùy ý giống như mẹ của mình, kiêu ngạo, quật cường, tuyệt đối sẽ không làm trái nguyên tắc của mình, đi ngược với tam quan đạo đức.


Bệnh viện trung tâm trấn Lâm Xuyên
Lúc Yến Cẩm Ngôn tỉnh lại, mép giường chỉ có lão quản gia ngồi đó.

Trong không khí bay bổng mùi nước sát trùng gay mũi khó ngửi, thiếu niên nhẹ nhàng nhíu mày.

Anh nhớ mang máng mình đang ngâm nước, bởi vì chân không tiện di chuyển, so với tắm vòi sen, ngâm mình càng thích hợp với anh hơn.

Có lẽ là tắm quá lâu, trong phòng không mở cửa sổ, càng ngày càng oi bức.

Thế cho nên Yến Cẩm Ngôn thiếu oxy.

Nhưng anh không có cách nào dùng sức của mình bò ra khỏi đó mở cửa, cho nên bất lực nằm trong thau tắm.

Trước một giây mất đi tri giác, Yến Cẩm Ngôn còn tưởng rằng hôm nay mình sẽ chết.

Không nghĩ thế nhưng lại còn sống.

“Đại thiếu gia, cậu tỉnh rồi!” Trái tim treo lơ lửng của Lão quản gia cuối cùng cũng hạ xuống, trên mặt có chút huyết sắc.

Yến Cẩm Ngôn mắt nhìn trăng ngoài cửa sổ, nhàn nhạt mở miệng: “Chú Trần, cảm ơn chú đã cứu.


Trong nhà chỉ có anh và lão quản gia, cho nên Yến Cẩm Ngôn theo bản năng cho rằng là chú Trần kịp thời phát hiện ra anh, đưa anh tới bệnh viện.

Không nghĩ chú Trần lại lắc đầu: “Không phải, đại thiếu gia, người cứu cậu là Tang Tang, không phải tôi.


“Là con bé đưa cậu ra khỏi phòng.


“Lúc trở về tôi nhất định sẽ mang quà đến cảm ơn con bé cho tốt.


Nếu không phải Tần Tang, hôm nay có lẽ Yến Cẩm Ngôn có chuyện thật, đến lúc đó ông cũng không biết ăn nói thế nào với lão gia.

Chuyện này, lão quản gia đã báo cáo cho Yến lão gia tử, chủ động thừa nhận chính mình thất trách, không tránh được bị lão gia tử mắng cho một trận.

Vì thế, Yến lão gia tử muốn từ Hải Thành bên kia tới đây, chính mắt xác định Yến Cẩm Ngôn không xảy ra chuyện gì mới yên tâm.

Việc Lão gia tử muốn tới trấn Lâm Xuyên, chú Trần còn chưa có tới kịp nói cho Yến Cẩm Ngôn.

Yến Cẩm Ngôn nghe ông nói xong, biểu tình cứng lại.

Trong đầu óc đều là câu nói chú Trần “Người cứu cậu là Tang Tang”.

Tang Tang… Tần Tang?
Con nhóc kia bế anh ra khỏi trong phòng tắm?
Thiếu niên bỗng nhiên đỏ mặt, theo bản năng xốc lên chăn mỏng nhìn thoát qua bên trong
Anh nhớ không lầm, lúc tắm hạ thân anh có quấn chiếc khăn tắm, cho nên… Tần Tang kia hẳn là cái gì cũng chưa nhìn thấy đúng không?
“Chú Trần…” Giọng nói của thiếu niên trầm thấp mang theo vẻ mơ hồ: “Lúc tới bệnh viện, tôi còn mặc quần áo không?”
Một lúc sau chú Trần mới kịp phản ứng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, lập tức cười: “Đại thiếu gia yên tâm, cậu quấn khăn tắm quanh người, không bị nhìn thấy.


Yến Cẩm Ngôn thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng mà anh trong lòng đã hạ quyết tâm, về sau phải tránh cái người tên Tần Tang xa một ít, để tránh xấu hổ.

“Đại thiếu gia, lão gia nói… Ngày mai muốn đến thăm cậu.

” Chú Trần thấp thỏm nói chuyện này ra, sau đó nín thở quan sát sắc mặt Yến Cẩm Ngôn.

Suy nghĩ của thiếu niên bị kéo về, mi hơi nhíu lại có vài phần không vui: “Chuyện này, ông nội đã biết?”
Chú Trần gật đầu, bản thân cũng cảm thấy khổ.


Dù sao cũng là lão gia phái ông hầu hạ đại thiếu gia, nếu đại thiếu gia xảy ra chuyện gì, bộ xương già này của ông sợ là cũng phải bị lão gia hủy đi rồi.

Chuyện hôm nay không tính là nhỏ, chú Trần cảm thấy lý ra nên báo với lão gia tử một tiếng.

Yến Cẩm Ngôn trầm mặc, quay sang một bên, không nói nữa.

Chú Trần biết, anh đang không vui, nhưng lại không muốn phát tiết lên bộ xương già này của ông, cho nên tự mình giận dỗi đến mắc nghẹn.

“Đại thiếu gia, lão gia ông ấy cũng là lo lắng cậu.


Yến Cẩm Ngôn không lên tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ không muốn để ý tới ai.

Chú Trần thấy thế, cũng không dám nói thêm nữa cái gì nữa.

Yên lặng giúp Yến Cẩm Ngôn dịch góc chăn, sau đó yên tĩnh ngồi ở mép giường chăm sóc cho anh.

Bác sĩ nói, sau khi tỉnh dậy, Yến Cẩm Ngôn phải đợi quan sát nửa giờ, không có gì thì có thể về nhà.

Trấn trên chỉ có một bệnh viện trung tâm nên giường cũng tạm ổn
Yến Cẩm Ngôn ngại không sạch, trong đêm trở về hẻm Minh Nguyệt.

.

Lúc đi vào sân trước, anh ngồi ở trên xe lăn nhìn thoáng qua nhà Tần Tang cách vách.

Lầu hai phòng còn sáng đèn, Yến Cẩm Ngôn phỏng đoán, Tần Tang có lẽ còn chưa ngủ.

Anh suy nghĩ, Tần Tang cứu anh một mạng, có cơ hội vẫn nên nói cảm ơn một tiếng.

“Chú Trần, nhà Tần Tang điều kiện thế nào? Trong nhà chỉ có cô ấy và bà ngoại sao?” Thiếu niên mở miệng, động tác đẩy xe lăn vào sân.

Lão quản gia đi ở phía sau, đóng cửa viện lại.

Lúc này mới đi nhanh vài bước đuổi kịp anh, trả lời: “Lúc thời còn trẻ điều kiện nhà bọn họ cũng không tồi.


“Mẹ của Tang Tang là giáo viên âm nhạc của trường Tam trung, còn mở một lớp dạy vũ đạo ở trấn trên, dạy học miễn phí cho những đứa trẻ có thiên phú vũ đạo.


“Ông bà của Tang Tang đều là giáo viên già về hưu, cũng được coi là dòng dõi thư hương.


“Sau tôi lại nghe nói mẹ Tang Tang gặp người không tốt, chưa kết hôn đã có thai sau đó sinh ra con bé.


Nói về sự tình gia đình Tần Tang, chú Trần nhớ rõ mấy lại mấy việc xảy ra đã lâu, miễn cưỡng nói rõ thân thế của cô.

Yến Cẩm Ngôn vẫn luôn yên lặng lắng nghe.

Thật không nghĩ tới Tần Tang lại lớn lên trong gia đình đơn thân như thế.

“Cho nên, ba của cô ấy là ai?” Yến Cẩm Ngôn liếc mắt, ánh mắt nặng nề nhìn về phía chú Trần.

Chú Trần lắc đầu, ông chưa gặp ba của Tần Tang, chỉ biết mẹ của Tần Tang rời khỏi hẻm Minh Nguyệt một năm, lúc trở về đã bụng mang dạ chửa.

Vì thế, ngõ nhỏ quê nhà các hương thân ở sau lưng đã đàm tiếu không ít lời.

Mãi cho đến khi mẹ Tần Tang bệnh chếtt, những lời đàm tiếu đó mới theo thời gian mà biến mất
Sau này một nhà chú Trần rời đi khỏi trấn Lâm Xuyên tới Hải Thành.

Chuyển xảy ra sau này, ông cũng không rõ ràng lắm.

Dù sao từ đầu đến cuối, ông chưa từng gặp ba của Tần Tang.

“Đại thiếu gia, thời gian không còn sớm, cậu nên nghỉ ngơi rồi.


Nên hỏi đã hỏi xong, Yến Cẩm Ngôn cũng mệt mỏi rồi.

Việc cảm ơn Tần Tang, chuyện này, trong lòng Yến Cẩm Ngôn đã có kế hoạch.


Nếu nhà Tần Tang chỉ còn lại cô và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, sinh hoạt chỉ dựa vào lương bà ngoại lúc về hưu, nói vậy chắc chắn tiền sinh hoạt rất thiếu thốn.

Yến Cẩm Ngôn tính toán tặng Tần Tang một cái tủ lạnh, để báo đáp ơn cứu mạng của cô.


Buổi sáng chủ nhật.

Một cái tủ lạnh được đưa đến trong nhà Tần Tang
Tưởng Mạn sợ tới mức kêu lên, sợ là kiểu âm mưu mới, một hai bắt nhân viên phải dọn đồ vật đi.

Dưới lầu trong viện cãi cọ ồn ào, ồn ào đến mức Tần Tang muốn ngủ một lát cũng không được, một thân rời giường xuống lầu.

“Bà ngoại…” Cô kéo dài âm cuối gọi Tưởng Mạn, khuôn mặt trắng nhỏ tràn ngập sự không vui.

Tưởng Mạn không rảnh đáp lại cô, vẫn như cũ giằng co với viên giao hàng, bắt họ mang tủ lạnh rời đi.

“Thưa bà, tủ lạnh này đã được trả tiền,chúng tôi chỉ nhận việc chuyển giao tới tận nhà thôi, không mất phí đâu.

” Vẻ mặt nhân viên giao hàng dở khóc dở cười.

Tưởng Mạn nhíu mày, không tin có chuyện chiếc bánh từ trên trời rơi xuống như vậy.

Mãi cho đến khi thấy Tần Tang ngáp ngủ từ trong nhà ra cửa, bà bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, bình tĩnh lại, hỏi nhân viên giao hàng: “Anh giao hàng ơi, cái này có phải hay không một người đàn ông họ Tần kêu các anh đưa tới không?”
Tối hôm qua lúc bà ngoại nói chuyện với ba Tần Tang, đối phương có hỏi mùa hạ trấn Lâm Xuyên năm nay nóng hơn mọi năm đúng không, còn hỏi hai người bọn họ muốn mua điều hòa, tủ lạnh và đồ gia dụng linh tinh không.

Lúc ấy Tưởng Mạn từ chối, bà cũng không ham an nhàn, cũng không muốn vì việc này lại chọc cho Tần Tang không vui.

Bây giờ xem ra, tủ lạnh này rất có khả năng là ba Tần Tang đưa tới.

Tần Tang trùng hợp nghe được bà ngoại cùng nhân viên giao hàng nói chuyện, sắc mặt trầm xuống, nhìn cái tủ lạnh kia không dưới mười vạn đâu.

Không nghĩ nhân viên giao hàng lại phủ nhận nói: “Không phải đâu bà, là một người họ Trần.


“Họ Trần?” Tưởng Mạn hoài nghi.

Vẻ mặt Tần Tang cũng ngốc theo/
Nhân viên giao hàng: “À đúng rồi, vị kia nói tặng tủ lạnh là vì báo đáp ân tình Tần Tang tiểu thư đã cứu mạng.

"
Nhắc tới ân cứu mạng, lại liên hệ tới một chút “họ Trần”, Tần Tang lập tức nghĩ tới Yến Cẩm Ngôn.

Cho nên… tủ lạnh này là Yến Cẩm Ngôn đưa? Báo đáp ơn cứu mạng của cô?
Thù lao này cũng quá quý trọng đi!
Tần Tang kinh ngạc, đi vòng quanh thùng giấy cao lớn một vòng, cô bỗng nhiên cảm thấy này tủ lạnh này thuận mắt hơn rất nhiều.

Tưởng tượng đến cảnh mùa hạ, cô ở nhà là có thể ăn kem, Tần Tang càng vui vẻ.

“Bà ngoại, đây là tâm ý của người ta, chúng ta nhận đi.

” Tần Tang nhấp môi cười, má lúm đồng tiền đều hiện ra.

Tưởng Mạn không hiểu tại sao, nhưng Tần Tang đã mở miệng, bà cũng không ngăn cản.

Xong việc mới bắt Tần Tang nói rõ ngọn nguồn sự tình.

Biết được Tần Tang cứu đứa trẻ cách vách, Tưởng Mạn đánh lên vai cô một cái rồi nói: “Con, cái đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy sao không nói cho bà biết?”
“Cái đứa nhỏ cách vách kia cũng được xem là Long Phượng Chi Tử, con đã cứu nó, nên nắm chắc được cơ hội, để nó lấy thân báo đáp mới đúng chứ sao lại lấy một cái tủ lạnh làm gì?”
Tần Tang đang gặm dưa hấu nghẹn họng: "????".