Tâm Chi Sở Hướng

Chương 77




0o0——–0o0

“Tóc ông nội bây giờ toàn màu trắng! Tốt hơn so với màu nâu, bạc đáng giá hơn mà!”

————–



Bắt đầu từ bức họa này, Jack được gợi ý, lúc trước y luôn tràn đầy đam mê với những ý tưởng táo bạo, Jack đột nhiên chuyển hướng trọng tâm hội họa về phía sinh hoạt gia đình. Mặc dù vẫn xem hội họa là rèn luyện thể lực nhưng theo thời gian sắc mặt Jack không hề bị ánh nắng mặt trời nhuộm màu bánh mật, do ở trong nhà thường nên y trắng ra …

Cal nhìn thấy có chút đau lòng, màu da người phương Tây không giống người Đông Phương. “Trắng nõn” là hồng hào ân ẩn khỏe mạnh, nếu thật sự “trắng”, nghĩa là không hề có chút máu, nhìn tuyệt đi không khỏe mạnh. Vì muốn để Jack mỗi ngày ra ngoài đi dạo, Cal mua một một chú cún trượt tuyết Siberia, cún con lông xù vẫn chưa cai sữa, tuy rằng rất thông minh nhưng hiển nhiên tính phục tùng cũng rất kém cỏi.

Tính tình khoái làm nũng không khác gì nhóc Jeffrey, Cal làm ‘nam chủ nhân’ mỗi ngày đi sớm về muộn, thản nhiên đem chú Husky này ném cho Jack chăm sóc. Cho tới nay Jack chưa hề nuôi thú cưng bao giờ, trước đây do điều kiện gia đình không cho phép, khi trưởng thành thì không còn ý nghĩ “nuôi một thú cưng khả ái” nữa.

Đương nhiên, đó không phải chuyện làm cho người ta nhức óc, Jack mỗi ngày đau đầu nhất là chuyện dắt cún đi dạo. Mặc dù ở trong nhà nhóc Harry — Jeffrey đặt tên — luôn có vẻ ngoan ngoãn thích xoay vòng tại chỗ, nhưng một khi ra khỏi nhà, Jack ‘dắt chó’ nháy mắt sẽ biến thành bị ‘chó dắt’ … Lấy “chạy giỡn” làm công việc chính nhóc cún hiển nhiên nhẫn nại kinh người, thường thường trong vườn đến chiều chơi trò “nhặt xương” không biết mệt, càng thêm bi kịch là nếu Jack quyết định ra ngoài vẽ vời, y vừa quay đầu lại nhóc Harry liền biến mất.

Jack buồn rầu phát hiện kỳ thật “bàn tay ném” càng thích hợp làm tên nhóc cún hơn .

“Thượng Đế mới biết được nuôi mày so với nuôi Jeffrey còn vất vả hơn.” Lần thứ n sau khi chạy đi tìm buộc nhc Harry lại, Jack đổ mồ hôi ròng ròng đặt mông ngồi trên mặt cỏ, y dùng ngón tay chải chải bộ lông dày của nó. Ở trong phòng không thấy ba ba Jeffrey ôm tập tranh của Jack chạy đến, lập tức nhào vào lòng Jack.

Vừa mới quỳ rạp trên mặt đất nhóc Harry lập tức bổ nhào vào người Jeffrey, nháy mắt biến thành vòng tròn vừa bé con vừa nhóc cún lông xù cùng nhau ập lên người Jack. Y bất đắc dĩ cười ra tiếng, hai đôi mắt to cùng nhau nhìn Jack, ngay cả ánh mắt cũng không khác nhau là bao.

Jack cao hứng , hai tay y xoa tóc Jeffrey và bộ lông mượt của Harry, linh cảm đột phát. Thủ thế nằm, Jack lập tức dựng giá vẽ khắc họa lại ánh mắt thuần khiết của con trai và cún con lên giấy vẽ. Dường như buổi chiều đã xây nên tình cảm giữa Jeffrey và nhóc Harry, bắt đầu từ ngày này trở đi chú Husky vốn đưa cho Jack đã biến thành người hầu bé nhỏ của Jeffrey.

Jack trong giới họa sĩ một năm,  y tựa như lập tức rút đi những thâm trầm, tính tranh đấu mà lúc trước biểu hiện ra ngoài, biến thành người đàn ông của gia đình. Cal không tin tưởng điều này, trên bản chất mà nói Jack không phải người an phận bình thản sống, tuy rằng theo đuổi cuộc sống chất lượng cao, nhưng thiên tính bên trong của y là thích mạo hiểm.

Cal âm thầm phỏng đoán Jack đang chú ý cái gì đó, quả nhiên không bao lâu hắn liền phát hiện ra Jack  mỗi ngày dành một nửa thời gian tự mình lái xe đến trường đại học dự thính. Jack không hề thỏa mãn chấp nhận làm một họa sĩ đơn thuần – tin tức này khiến trong lòng Cal phi thường vui vẻ, Jack dù có thiên phú mỹ thuật, y cũng không nên nhốt chính mình ở bên trong mỹ thuật mà thôi. Hiện tại Jack một lần nữa cảm thấy hứng thú đối với các ngành học mà lúc trước y bỏ qua, tự đáy lòng Cal mừng thay y.

“Jack, em nghĩ muốn làm gì đó sao?” Cal vừa vuốt ve tấm lưng thấm đẫm mồ hôi của Jack vừa hỏi, y há miệng thở dốc, lại ghé vào trong lòng Cal không lên tiếng. Cal tò mò nhướng mi, hắn khẽ cắn vành tai cố ý trêu chọc: “Làm sao vậy đại họa sĩ, chẳng lẽ là tài chính còn không đủ sao? Em là một danh họa vẽ ra những bức họa mấy trăm vạn đô la, anh kiếm tiền còn không mau bằng em.”

Jack dùng sức trên cổ Cal mút ra một khối ứ ngân: “Đại tư bản, anh mỗi ngày đều có việc, linh cảm của em không chừng vào một ngày nào đó liền bỏ trốn theo người khác. Thượng Đế mới biết được thời điểm em chết đi  có thể lưu lại mấy bức tranh ‘Truyền lại đời sau’. Cũng không phải vẽ ra gì đều có thể bán lấy  tiền.”

“Nói ra thử xem, gần đây rốt cuộc em cảm thấy hứng thú với cái gì? Jack, dạo này thành thật quá không giống em chút nào.”

“Em đột nhiên nghĩ đến mở một sòng bạc.” Jack cắn môi hạ giọng: “Nhưng việc này tuyệt đối không phải là ý tưởng hay ho gì.”

Cal lại không nghĩ vậy, Mĩ chưa bao giờ cấm đánh bạc, về sau Las Vegas chính dùng thứ này cứu lại kinh tế. Nếu Jack nguyện ý, mở một sòng bạc không hẳn không là phương hướng tốt, chẳng qua “người chuyên nghiệp” không phải dễ dàng tìm được, hơn nữa, Cal một chút cũng không hy vọng Tennessee bị mang danh “thành phố tội lỗi”, cái tên này vẫn là dành cho Las Vegas thì tốt hơn.

“Nếu em quả thật thích sòng bạc, như vậy chúng ta suy xét xem cần làm những gì đi.” Cal cảm thấy hạng mục đầu tư này không tồi, thì nó sẽ không tồi. Hắn ôm Jack nhẹ giọng nói: “Đầu tiên chúng ta cần liên hệ trưởng Bang khiến ông ta thông qua chương trình nghị sự đánh bạc hợp pháp, sau đó cần xác định với chính phủ và ngân hàng khách nhân tiến đến bài bạc có bao nhiêu tài sản và công tác đủ để trả nợ. Đương nhiên, cuối cùng phải tìm một đám bảo tiêu lực lưỡng đến giữ trật tự công cộng. Nếu em xác định tương lai không sợ bị người ta sau lưng gọi là quỷ hút máu, như vậcậu nhóc cưng, anh cảm thấy mở sòng bạc là một đề nghị vô cùng hay.”

Jack kinh ngạc trừng mắt thật lớn, hắn nhìn xuống gương mặt bình thản của Cal biểu tình không dám tin cao giọng: “Anh không phản đối? Em nghĩ rằng cái loại ‘nhà doanh nghiệp thiện lương, thủ pháp’ như anh sẽ phản đối việc đánh bạc kiếm tiền chứ.”

“Jack, coi như hết. Lúc anh ‘Hợp lý trốn thuế’ chỉ là em không chú ý tới mà thôi.” Nói mấy câu sau, Cal và Jack đều đem những  chuyện xưa ‘xấu xa’ của mình kể ra, nhìn vào mắt đối phương đột nhiên đồng thời phụt cười ra tiếng.

“Cal, Jeffrey sắp bốn tuổi, anh nghĩ ra việc giáo dục vỡ lòng cho con chưa?” Jack ở nhà làm bạn với con trai nhiều hơn xưa, bởi vậy y càng thêm quan tâm đến vấn đề giáo dục của Jeffrey, đáng tiếc, Jeffrey hiển nhiên không là đứa trẻ có thiên phú nghệ thuật, Jack chỉ có thể đem vấn đề giáo dục ném qua cho Cal.

Cal trên tay xoa nắn mông Jack, không chút hoang mang nói: “Cha và Lovejoy vài ngày nữa sẽ lại đây, ông ấy rốt cục quyết định về hưu đem xưởng sắt thép Pittsburgh ném cho anh, hai người bọn họ sẽ dạy trẻ tốt hơn so với anh.”

Jack lộ ra thần sắc đồng tình, y nhìn bên trái vách tường thở dài: “Giáo dục của gia đình Anh kiểu cũ là phi thường khắc nghiệt, Jeffrey nhất định sẽ vô cùng vất vả.”

Cal đột nhiên nở một nụ cười giảo hoạt: “Cứ để thằng ranh đó đấu với cha đi, thử xem là lão hồ ly giả dối, hay là tiểu hồ ly gian trá sẽ thắng thế. Vừa lúc, Jeffrey đã dưỡng thành thói quen mỗi ngày sáng tối gì cũng đùa giỡn với cún, để cha và Lovejoy đi theo vận động nhiều hơn cũng tốt. Hơn nữa, anh cảm thấy giáo dục lễ nghi khắc nghiệt đối với trẻ con mà nói là một chuyện tốt, điều này sẽ làm chúng học được khắc chế và kiên trì.”

“Em vẫn chưa thể lý giải được anh vì cái gì mà lại chấp nhất đối với việc giáo dục lễ nghi như vậy, Cal. Kỳ thật có thể không tiếng động cắt một khối beefsteak thành những miếng nhỏ xinh đẹp hay không, đối với cuộc sống không có bất cứ ảnh hưởng gì.” Jack nhắm mắt lại oán giận: “Chẳng lẽ anh còn mong rằng Jeffrey về sau cũng vì người nó thích mỗi bữa cơm đều tự tay cắt beefsteak sao?”

Cal nhướn mi hàm chứa ý cười nói: “Anh  cảm thấy điều này tốt. Em đã quen với việc mỗi một bữa cơm được anh chăm thật cẩn thận còn gì, cho dù về sau còn có thể xuất hiện một người đàn ông vĩ đại hơn, hắn cũng không có biện pháp tiến vào nội tâm của em. Đạo lý này cũng áp dụng với Jeffrey.”

Jack đã muốn ngủ, y lầu bầu nói: “Chẳng lẽ anh hy vọng Jeffrey tương lai cũng tìm một bạn đời nam tính sao? Cha hiện tại đã không liên hệ với thân thích bên Anh, nếu Jeffrey cũng tìm một người nam làm bạn đời, anh sẽ không có cháu nội.”

“Thu dưỡng vài đứa là được, với anh mà nói đều như nhau, hơn nữa anh đối với huyết thống chưa bao giờ chấp nhất.” Cal nói xong cùng Jack nhắm hai mắt lại.

Quả nhiên vài ngày sau, hy vọng giáo dục vỡ lòng cho cháu nội ngài Henry liền mang theo Lovejoy đuổi tới Tennessee, nơi này hoàn toàn không có bị ô nhiễm, non xanh nước biếc triệt để làm ngài Henry rung động.

“Thế nào cha, địa phương của con cũng không tệ lắm đi. Qua mấy ngày nữa con sẽ phát triển mảnh đất mệnh danh là công viên quốc gia Great Smoky Mountains ra, ha ha, điều kiện ký kết vô cùng hà khắc, bất cứ sinh thái tài nguyên nào cũng không được phá hủy, nếu không sẽ bị phạt tiền.” Cal dương dương tự đắc chỉ làm cho ngài Henry phát ra một tiếng hừ lạnh.

“Nếu cha muốn ngắm cảnh đẹp ‘Nguyên thủy’, như vậy đi đến Tây bộ ngắm, không mới mẻ chút nào.”

“Mới mẻ? Cha à, người rất thiển cận, cha vào xem đi, động vật bên trong không chút sợ người lạ, thậm chí cha còn có thể đút thức ăn cho chúng.” Cal nói xong nở nụ cười, hắn thay đổi đầu xe lái về nhà, Jeffrey quy củ ngồi bên trong phòng khách cùng đợi ông nội đến.

“Ông nội, ông nhìn có vẻ lên tinh thần hơn.”

Lời nói của nhóc con lập tức làm ngài Henry mặt mày hớn hở, ông đem quà cáp đưa cho cháu cưng, sau đó cười tủm tỉm hỏi xem ông rốt cuộc nơi nào càng thêm có tinh thần: “Ông nội vì sao càng lên tinh thần, Jeffrey?”

“Tóc ông nội hiện tại toàn màu trắng! Trắng tốt hơn so với màu nâu, bạc đáng giá hơn mà!” Jeffrey đáp lời ngữ khí tràn ngập khí phách, ngài Henry thầm nghĩ đi tìm đậu hủ đập đầu chết cho rồi, cái này gọi là “tinh thần hơn”? rõ ràng là “già hơn”, cháu ông giống y chang con trai ông chuyên công kích ông! Ông vì cái gì vừa nghe nói cháu nội cần giáo dục vỡ lòng liền bay nhanh từ New York tới đây, ở lại New York nhìn tập đoàn Morgan bắt đầu tiêu tiền thao túng nhóm chính khách không phải sung sướng hơn ư!

“Cha à, ý của Jeffrey là vì tài sản của cha tăng mạnh, cho nên thoạt nhìn tinh thần toả sáng.” Cal không chút do dự trợn mắt nói nói dối, ngài Henry cũng biết con trai đang lừa ông, nhưng mà lời này rất êm tai, ngài Henry quyết định giả ngu.

“Trong nhà sao lại không có tấm ảnh chụp nào? Aiz, cha cũng rất đáng tiếc rằng lúc còn trẻ không có lưu lại mấy bức họa. Cal, khi già đi anh sẽ hối hận vì không lưu lại hình ảnh cường tráng nhất anh tuấn nhất của mình.” Ngài Henry nói xong thở dài ngồi vào sô pha, vừa lúc khung ảnh ***g kính cực lớn xuất hiện tại phòng khách.

“Cha, buổi chiều tốt lành, cha nên ngủ trưa một lát, con định bố trí phòng khách lại.” Jack nói xong lung lay khung ảnh ***g kính trong tay, bên trong là một bức ảnh gia đình — chính y, Cal, Jeffrey và nhóc cún Harry.

“Bức tranh này không tệ, bất quá các anh sao không chụp một tấm ảnh, công ty Cal không phải đã nghiên cứu ra sao?” Đón nhận ánh mắt nghi vấn của ngài Henry, Jack chỉ có thể cười khổ vài cái.

“Nhiếp ảnh gia luôn chỉ dẫn chúng ta thể hiện biểu cảm, con cảm thấy ảnh chụp quá dối trá, cho nên… Nhịn không được liền tự tay vẽ.” Jack cười đi đến lò sưởi, tháo bức tranh bán thân của Cal xuống, đem ảnh gia đình thay đổi đi lên.

“Ừm, cha lên lầu nghỉ ngơi một hồi, các anh muốn làm gì thì làm đi.” ngài Henry thuận miệng nói một câu, sau đó thái độ tự nhiên lên trên lầu, đây không phải lần đầu tiên ngài Henry đến ở đây, nơi này quen thuộc với ông.

Ngài Henry và Lovejoy cùng nhau nằm trên lầu, ông nhìn cựu quản gia của mình, hiện tại là … Khụ khụ… Ra tiếng hỏi: “Lovejoy, ông chú ý tới không? Dọc theo đường đi, trên ngã tư đường số lượng người da màu đặc biệt đông.”

Lovejoy trả lời: “Bên trong nhà xưởng của cậu chủ vẫn thuê khá nhiều người da màu, nên nhiều người da màu ở lại Tennessee. Tôi cảm thấy dựa theo tỉ lệ ở ngã tư đường mà tính, thì ở Tennessee tổng số người da màu hẳn có thể tương đương với người da trắng.”

“Vận động nữ quyền còn chưa đến hai năm, Cal còn muốn làm cái gì?” Ngài Henry thuận miệng oán giận một câu liền nhắm mắt nghỉ ngơi, ông lười nói thêm gì nữa, Cal hiện tại đủ lông đủ cánh, ông quản không được đành mặc kệ — nhất là vào năm trước Cal cũng đã thanh toán tiền nợ với ông, ngài Henry càng tìm không thấy lý do để quản.

Chuyện Cal muốn làm phi thường đơn giản, không có ai là trời sinh nguyện ý bị người khác kỳ thị, kỳ thị sở dĩ có thể tồn tại chủ yếu là vì bị áp bách, một nguyên nhân khác chính là người bị áp bách không có ý thức phản kháng. Người da màu tại Mĩ đang gặp phải tình huống như thế, bọn họ lúc đầu nhân số không đủ — đừng nói thổ dân Indian số lượng nhiều, bọn họ đã sắp bị giết hết — tiếp theo vì bao gồm người Anh điêng, người da đen cùng với người Hoa trong đó, quá nhiều chủng tộc họ không thể tìm được cơ hội sinh ra loại ý tưởng “Họ cần một địa vị ngang hàng”.

Nhưng khi số lượng họ vượt qua người da trắng thì sao? Họ còn có thể thành thành thật thật chấp nhận bị nô dịch, chấp nhận bị kỳ thị sao?

Cal cần phải làm là kích thích ý tưởng này cho người da màu, các bang khác Cal không có năng lực quản, hắn khống chế không được, nhưng ở bang Tennessee, đây là cơ hội của hắn, hết thảy đều là vì một bước cuối cùng trong kế hoạch.