Tắm Cho Đại Ca

Chương 46: Ngủ ngon ông xã




Một buổi chiều này đối với Trang Hào giống như qua thật lâu, thăm hết nhà này đến nhà kia không biết bái phỏng bao nhiêu người, cũng may Trang Hào làm ăn cũng không tệ, có mấy người chịu bán mấy phần mặt mũi, đồng ý ra tay thử một lần, cuối cùng không để Trang Hào mất công đến.

Trang Hào ôm Hoa Kì, đưa tay dò vào trong quần áo Hoa Kì, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt hông cậu, trong lúc vô tình, Trang Hào lại ngủ thiếp đi, còn ngáy rất lớn, nhìn liền biết là mệt muốn chết rồi.

Hoa Kì muốn bò ra khỏi ngực Trang Hào thay anh cởi quần áo ngủ, ai ngờ chỉ mới nhúc nhích tiếng ngáy của Trang Hào đã ngưng, khẽ mở mắt quét Hoa Kì một cái, nhẹ giọng nói: “Đừng động để anh ôm.” Trang Hào ôm chặt hơn, Hoa Kì chống đỡ trước ngực Trang Hào nói: “Cởi quần áo rồi hãy ngủ.”

“Đừng nói chuyện, anh mệt.” Trang Hào nhắm hai mắt lại lần nữa.

Hoa Kì không nói chuyện nữa, an tĩnh nằm ở trong ngực của anh, cảm thụ mùi vị riêng từ người anh truyền đến, đó là mùi gì? Hoa Kì cũng khó mà hình dung, có lẽ là mùi vị của sự an tâm?

Hoa Kì bị Trang Hào lây dính từ từ tiến vào trạng thái ngủ, nhưng mà ngủ cũng không an tâm, ngược lại cảm thấy tư thế bị hạn chế nghiêm trọng, nhưng cậu vẫn không dám nhúc nhích chỉ sợ làm Trang Hào tỉnh.

Gần tới rạng sáng, Hoa Kì ngủ mơ mơ màng màng cứ có cảm giác bóng đèn trên trần nhà có chút chói mắt, cậu tận lực đem đầu rúc vào ngực Trang Hào để che bớt ánh sáng, ngay lúc này, Trang Hào hừ một tiếng, Hoa Kì theo bản năng nheo mắt lại nhìn anh. Trang Hào nhíu mày nằm nghiêng người, cánh tay ôm Hoa Kì cũng buông lỏng ra khoác trên bụng xoa nhẹ.

Hoa Kì trợn to mắt, nhỏ giọng hỏi “Ca, anh sao vậy?”

Trang Hào hừ một tiếng, khổ sở nói: “Đau bụng.”

Hoa Kì khẩn trương nói: “Chỗ anh có thuốc đau bụng không?”

Trang Hào lắc đầu: “Không biết, em xem trong ngăn kéo thử, chắc là có.”

Hoa Kì vội vàng bò đến hộc tủ trước mặt, mở hộc tủ ra thấy bên trong có một túi ni lon có rất nhiều thuốc, lấy ra tìm lung tung, thuốc cảm có không ít, còn có hai hộp penicilin, còn lại đều là thuốc giảm đau, Hoa Kì lại lật một lần nữa, rốt cuộc lấy ra bốn viên thuốc đau bụng ở bên trong.

Hoa Kì xem hạn sử dụng rồi lấy một viên và rót ly nước nóng: “Ca, đứng lên uống thuốc đi.”

Trang Hào mở mắt nhíu mày ngồi dậy, nhận lấy thuốc bor vào trong miệng, ngửa đầu uống nước mới nói: “Chắc hôm nay đói quá lâu.”

Hoa Kì để cái cốc lên bàn, trở lại bên cạnh Trang Hào nói: “Ca, em giúp anh xoa nhé.”

Trang Hào gật đầu một cái nằm xuống, Hoa Kì giơ tay lên đắp trên bụng của Trang Hào, trái ba vòng phải ba vòng mà xoa, vừa xoa vừa nói: “Lúc em còn nhỏ cứ vừa đến tết là bụng lại đau, đau dữ dội, mỗi lần cũng đều là đêm 30 ngày, sau đó ba em liền mắng em, nói em không muốn đi nhà bà nội mới thế.”

Trang Hào cười nói: “Rốt cuộc là đau thật hay là giả?”

“Dĩ nhiên đau thật, đau bụng còn giả bộ được sao?” Hoa Kì cười láo lĩnh nói: “Nhưng mà thật kỳ lạ, trước mười lăm tuổi hàng năm em đều phải đau một lần, còn chuẩn hơn cả mẹ đẻ dì cả tới nữa đó.”

Trang Hào buồn cười lại sợ cười lên khiến bụng càng đau, vì vậy cố nén cười nói: “Đừng chọc anh cười.”

“Em nghe nói, làm chuyện đó có thể ngừng đau, hay là chúng ta thử một chút xem?” Hoa Kì thuận miệng nói đùa, chỉ coi như đang rảnh nói chút chuyện cho vui thôi, dù sao lúc này Trang Hào mệt mỏi nào có tâm tình nghĩ chuyện kia.

Trang Hào bĩu môi: “Em muốn thì đừng có mà tìm lý do.” Ánh mắt anh liếc phía dưới mấy lần: “Muốn thì tự mình động thủ.”

Hoa Kì theo bản năng nhìn qua chỗ kia của Trang Hào, mặc dù Trang Hào mặc quần giữ ấm, nhưng một bọc lớn phía dưới thật làm cho khẩu vị người ta khuếch tán, Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt, híp mắt nói: “Hôm nay em nhịn, sau này phải đền bù đó.”

Trang Hào cười hì hì: “Được, tự em tính toán.”

Hoa Kì nghiêng đầu nhướng mày: “Ca, anh có phát hiện anh đối xử với em rất khác không?”

“Hửm? Khác chỗ nào?”

Hoa Kì cười nói: “Trước kia anh và em nói chuyện luôn là anh mắng em, giờ lại không mắng, hơn nữa quan trọng nhất là. . . . . .” Hoa Kì lắc mông đưa tới, dán lỗ tai Trang Hào nói: “Giờ rất nhiều chuyện anh đều theo ý em.” Nói xong, Hoa Kì hôn Trang Hào một cái.

Trang Hào dở khóc dở cười sờ sờ mặt: “Cái người này, cử chỉ lẳng lơ như vậy sắp nuốt anh luôn rồi.”

Hoa Kì nháy mắt một cái: “Ca, anh không thích lẳng lơ sao?”

Trang Hào coi như nhìn thấu nội tâm Hoa Kì, nhịn đau cười nói: “Em nói thích liền thích thôi.”

Hai người không biết xấu hổ hàn huyên một lát, Trang Hào dần dần thư hoãn nụ cười, nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, mấy ngày nữa là ngày quốc tế phụ nữ 8-3 đó, không định về nhà thăm mẹ em một chút sao?”

“Haiz, anh đừng nói, anh không nhắc em thật sự quên, đến lúc đó mẹ em muốn đánh chết em.” Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Cũng không biết mua cái gì cho bà ấy mới tốt.”

“Mua cái gì, đưa tiền là thật nhất.”

Hoa Kì liền cười: “Anh hiểu mẹ em thật đấy, nhưng mà tiền lấy đâu ra? Tiền lương em còn chưa lấy đâu.”

Trang Hào hé miệng cười nói: “Đừng giả bộ, chuyện này anh giúp em giải quyết, bao nhiêu em cứ nói.”

Hoa Kì nhe răng cười nói: “Này thì không dám, anh nói đi, cho tới nay đều là em dính anh, thích tất cả đều là chuyện của mình em, cho tới bây giờ anh chưa từng bày tỏ, tiền này em nhưng cầm không an lòng.”

“Chẳng lẽ nói anh thích em…em liền an tâm lấy?”

Hoa Kì gật đầu: “Đó là đương nhiên, như vậy mới tốt, chúng ta là hai vợ chồng, của anh là của em, của em cũng là của anh, cho nên, anh cho thì em lấy.”

Trang Hào cảm thấy rất muốn vè theo, cười đùa nói: “Vậy chúng ta vẫn nên làm bạn bè đi, anh em, hẹn gặp lại ở giang hồ.”

“Người này quá là. . . . . .” Hoa Kì liếc mắt: “Em đang dụ dỗ anh nói yêu em, anh không mắc câu sao?”

Trang Hào cười nói: “Em nghĩ anh là đồ ngu chắc?”

Hoa Kì càng nghĩ càng giận, tay hung hăng dùng sức nhấn bụng Trang Hào, Trang Hào khổ sở kêu một tiếng, cong chân nói lên: “j□j đại gia , dùng sức như vậy lỡ đè chết anh, đến lúc đó em đi đâu tìm ra lớn như vậy để thỏa mãn cái miệng của em?”

Hoa Kì chép chép miệng: “Cũng đúng ha, nhưng không sao, cái đó của Bàng Suất cũng không nhỏ hơn anh.”

“Hoa tiểu cẩu em muốn bị đánh sao?” Trang Hào nhấc chân liền đá, lần này Hoa Kì nhanh tay lẹ mắt, ôm cẳng chân Trang Hào, từ gót chân sờ tới bắp chân, híp mắt nói: “Ơ, chân đại ca thật hấp dẫn!”

Trang Hào bị Hoa Kì sờ như vậy, cả người run run một cái: “Đừng làm rộn, một lát cứng lên thật đấy.”

Hoa Kì cong mấy phát lên đùi anh, lúc này mới chịu buông tay ra, muốn tiếp tục xoa bụng cho Trang Hào, Trang Hào lại nói: “Không đau nữa, ngủ đi.”

“Tốt.” Hoa Kì cởi quần áo, xoay tay lại tắt đèn sau đó nhanh chóng nằm vào trong ngực Trang Hào, chép miệng nói: “Ngủ ngon, ông xã.”

Trang Hào cười khanh khách không ngừng, giơ tay lên nhẹ nhàng tát Hoa Kì một bạt tai: “Em là đồ biến thái chết tiệc.”

Hoa Kì lật người, dùng cái mông hướng về phía Trang Hào nhiệt tình xoay hai cái: “Ông xã, em rất thích anh.”

“Anh biết, ngủ.” Trang Hào buộc chặt cánh tay, hai người không còn có chuyện gì để nói với nhau, nhưng nhịp tim của hai người lại như vang vọng cả khu túc xá phổ thông này.

Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại của Trang Hào không kịp chờ đợi mà vang lên, đánh thức hai người từ trong giấc mộng, Trang Hào lấy điện thoại di động dưới gối lấy ra: “A lô.”

Đầu kia không biết đang nói cái gì mà Trang Hào đột nhiên lên tinh thần, soạt ngồi dậy: “Vậy thì thật sự cám ơn ngài, xin ngài nể mặt ăn một bữa cơm, tốt. . . . . . Vậy cứ như thế.” Trang Hào cúp điện thoại, Hoa Kì vẫn xoay người ngáp nói: “Gì thế?”

Khuôn mặt Trang Hào rốt cuộc có nụ cười: “Văn Đào có lẽ được xử ít mấy năm.”

“Lúc nào thì xử?” Hoa Kì hỏi ngược lại.

“Sáng ngày mốt 10 giờ.”

Trang Hào cùng Hoa Kì lọt vào thời gian chờ đợi khá dài, quá trình này không phải dễ vượt qua như trong tưởng tượng, rất nhiều chuyện cũng không phải đơn giản như lúc nghĩ, trước khi tòa tuyên án một ngày, mẹ Vương Văn Đào mang theo thân thích trong nhà đến đoàn xe Trang Hào náo loạn một trận, thô tục chỉ trích Trang Hào, Trang Hào vẫn như cũ không lên tiếng từ đầu tới đuôi, mặc cho bọn họ sỉ nhục.

Ngày tuyên án, Trang Hào lấy chút tiền từ trong ngân hàng, vốn định giao cho mẹ Văn Đào sau khi tòa tuyên án, dù sao bà chỉ có một đứa con trai, chồng lại mất sớm, mà người yêu của Vương Văn Đào lại chưa gả vào nhà, sợ rằng sẽ không quan tâm bà cho lắm, cho nên Trang Hào cho rằng số tiền này là phải đưa.

Không ngờ ngày tuyên án, Trang Hào mang theo Hoa Kì vừa tới cửa tòa án liền nghe thấy mẹ Văn Đào ở nơi đó khóc, trong miệng la hét người yêu của Văn Đào lấy hết tiền của Văn Đào đi rồi, trong nhà chỉ có duy nhất số tiền đó gửi ngân hàng, về phần người yêu Văn Đào, giờ một bóng người cũng không tìm thấy.

Trang Hào đột nhiên cảm nhận được chân lý câu vợ chồng vốn là chim cùng lứa, tai vạ đến mỗi người bay một phương, ngay cả khi Văn Đào và cô ta còn chưa kết hôn.

Mẹ Văn Đào ở cửa tòa án la hét phải báo cảnh sát, lại bị thân thích đè lại, nói chờ Văn Đào tuyên án xong hãy giải quyết.

Mười giờ tòa án mở phiên toà thẩm vấn Vương Văn Đào đả thương người, đây là lần đầu tiên Vương Văn Đào lộ diện sau ba ngày ba đêm bị bắt, cả người hơi có vẻ chán chường, hắn cúi đầu bị cảnh sát dẫn đi lên, lúc trải qua Trang Hào còn cười cười.

Trong quá trình thẩm án, bởi vì Vương Văn Đào trọng thương người có chứng cớ xác thật, lại kết hợp nhiều nhân tố, cuối cùng phán quyết tù có thời hạn năm năm lẻ sáu tháng.

Trang Hào Thượng không kịp nói một câu với Vương Văn Đào hắn đã bị mang đi, sợ rằng ngày sau gặp nhau cũng phải cách một tầng thủy tinh chống đạn thật dầy rồi.

Ra khỏi cửa chính tòa án, mẹ Văn Đào đã khóc thành người nước mắt, miệng la hét mệnh mình thật khổ, vất vả nuôi con trai cứ như vậy vào tù.

Trang Hào nghe lòng chua xót, đi tới an ủi: “Thím. . . . . .” Trang Hào còn chưa nói hết, liền bị mẹ Văn Đào bắt được cổ áo, mắng: “Mày là yêu tinh hại người, mày trả con trai lại cho tao.”

Trang Hào thở dài: “Thím, cháu cũng không muốn chuyện thành như vậy, nếu xảy ra chúng ta cũng chỉ có thể tiếp nhận, cháu hiểu một mình thím sống không dễ dàng, người yêu của Văn Đào lại lấy tiền chạy mất, cho nên. . . . . .” Trang Hào lấy ra hồ sơ chứa tiền từ trong lòng ngực, đưa tới nói: “Số tiền này ngài nhận lấy, cũng coi như một chút tâm ý của cháu, trong lúc Văn Đào không ở đây nếu thím có chuyện gì cứ tới đoàn xe tìm cháu, cháu cùng Văn Đào là anh em nhiều năm, sẽ không mặc kệ thím.”

Văn Đào mẹ bộ mặt nước mắt nhìn chằm chằm này túi hồ sơ, vừa định phất tay hất ra lại bị Trang Hào cản lại, anh rút tay về nói: “Thẩm, bây giờ không phải là lúc tức giận, số tiền này ngài vẫn cầm đi thôi.” Trang Hào gật đầu với bác Văn Đào một cái, đưa tiền trên tay cho ông ta, bác Văn Đào nhận lấy tiền, Trang Hào xoay người đi tới bên lề đường.

Hoa Kì chờ ở nơi đó hồi lâu, rốt cuộc thấy Trang Hào liền vội vàng chạy tới, dò hỏi: “Ra sao rồi?”

Trang Hào dù sao cũng hơi nhẹ nhõm: “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn bánh xuân.” (loại bánh màu trắng, thường ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc)

“Giải quyết?”

Trang Hào lên xe lúc nói: “Xem như thế đi.”

Tảng đá trong lòng Hoa Kì cũng coi như rơi xuống.

********

“Ca, gần đây anh giúp em lưu ý bên Bàng Suất một chút, em cứ cảm giác hắn muốn có động tác.” Chương Viễn ngồi ở trước bàn ăn, mặc một thân áo ngủ ăn quýt.

Chương Thỉ nghi ngờ nói: “Vì sao lại theo dõi hắn?”

Chương Viễn buồn bực nói: “Gần đây đoàn xe buôn bán càng ngày càng kém, nhiều khách hàng ngưng hợp đồng thì không nói, ngay mảnh đất trống khu Hứng Nam cũng có vấn đề, em vốn tính cướp đến tay sau đó mới làm tiếp, nhưng bây giờ em lại bắt đầu do dự, em hoài nghi là Bàng Suất giở trò quỷ.”

“Em xác định sao?” Chương Thỉ hỏi ngược lại.

Chương Viễn lắc đầu một cái: “Em cũng không nói rõ được, cứ cảm thấy trời không rớt bánh nhân thịt như vậy.”

“Khu Hứng Nam vốn không phát triển bằng những nơi khác, nhưng sớm hay muộn cũng người khai phá, nếu em đã có kế hoạch thì đừng dừng lại, em hẳn phải làm người ăn được con cua đầu tiên (làm liều mà được lợi).” Chương Thỉ cười cười: “Trước kia Trang Hào đều là người ăn được con cua đầu tiên (làm liều mà được lợi), em luôn học theo hắn, giờ rốt cuộc cũng có cơ hội, tại sao không dồn hết toàn lực?”

Chương Viễn cười nói: “Nói như vậy không giả, nhưng em sợ. . . . . .”

“Từ lúc nào em bắt đầu do dự như vậy, trước kia em đâu có thế.” Chương Thỉ trêu ghẹo nói.

Chương Thỉ nhún vai một cái: “Có lẽ do em đã già?”

“Anh thấy đúng thế đó.”

Tiếng cười hai anh em nhà họ Chương tràn đầy cả gian phòng.