Tắm Cho Đại Ca

Chương 56: Trên dưới hai cái miệng




“Con trai, con nói thật đi, con có phải đồng tính luyến ái hay không?”

Trang Hào chợt cảm thấy sấm sét giữa trời quang, đầu ông ông tác hưởng, vốn chuẩn bị sải bước to trên đường chuyển thành bước nhỏ, từ từ để chân xuống, Trang Hào kinh ngạc nói: “Mẹ nghe ai nói?”

Mẹ Trang Hào thở dài nói: “Nguyên Tiếu sáng sớm chạy tới nói, nói con quen biết một đồng tính luyến ái.” Mẹ Trang Hào liếc Trang Hào một cái, hai người vẫn như cũ không nhanh không chậm bước đi: “Con trai, con cũng trưởng thành rồi, mẹ không muốn xen vào chuyện của con, nhưng con phải tự mình có chủ tính, đừng đển đến lúc đó rối loạn cả lên.”

Tay Trang Hào giấu ở trong ống tay áo dần dần nắm chặt thành quyền, chịu đựng lửa giận nói: “Chuyện của con con tự mình xử lý, có phải hay không trong lòng con tự biết.”

Mẹ Trang Hào gật đầu một cái liền không nói gì nữa.

Tôn Nguyên Tiếu nói làm bà sinh ra một ít hoài nghi, nhưng chỉ cho rằng Tôn Nguyên Tiếu đùa mình, mà bây giờ bà nhìn thấy nét mặt Trang Hào biến hóa như vậy thì trống trong lòng bắt đầu gõ không ngừng.

Hoa Kì nằm ở trên bệ cửa sổ đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, nhàm chán gãi gãi đầu, phía trên đã bắt đầu mọc chân tóc rồi, sờ cứ gai gai lại nhột, cậu xoay người lại đi tới trước gương nhìn, vết sẹo kia vẫn rõ ràng, đoán chừng nơi này sẽ không bao giờ mọc tóc nữa đi?

Lúc Hoa Kì chán đến chết, cửa túc xá đột nhiên bị người kéo ra, Hoa Kì quay đầu lại liếc nhìn cửa, Quách Tĩnh mặc áo ngắn tay màu trắng đi vào, lạnh run rẩy nói: “Con mẹ nó chứ, hôm nay nhìn rất ấm áp, nào biết lạnh như thế.” Quách Tĩnh ôm cánh tay trần mà vuốt ve.

Hoa Kì cười nói: “Anh xem đây là mùa hè sao?”

Quách Tĩnh ngồi vào trên giường gạch, kéo qua một cái trên giường đắp lên người, run lẩy bẩy nói: “Tối hôm qua giặt quần áo rồi, sáng sớm phát hiện còn chưa khô, chỉ có thể tìm cái áo ngắn tay mặc vào.”

Hoa Kì cười cười: “Tìm tôi có việc à?”

“Tôi tìm thằng nhóc cậu làm gì, chỉ đi bộ tới đây một chút, đúng rồi, ăn điểm tâm chưa?”

“Chưa ăn.”

Quách Tĩnh quệt mồm nói: “Thật đáng thương.”

Hoa Kì cười đùa nói: “Nếu không anh mời tôi đi ăn?”

“!@#$%$@, cậu không có cơm ăn còn phải lừa tôi sao? Mời cậu ăn cơm cũng được, nhưng tôi không thể ra khỏi túc xá.” Quách Tĩnh hất chăn ra, đưa tay ra mời, nói tiếp: “Gọi đồ ăn bên ngoài đi, da lạnh Đông Bắc và thịt luộc được không?”

Hoa Kì đồng ý nói: “Được đó, nhiều cơm một chút.”

Quách Tĩnh từ trong túi móc điện thoại ra, gọi mấy món ăn sáng, lúc cắt máy vội vàng đưa điện thoại tiến tới bên tai nói: “Ông chủ, cho thêm một ly đó.”

Hoa Kì đợi Quách Tĩnh cúp điện thoại, trêu ghẹo nói: “Vừa sáng sớm liền uống rượu à?”

“Trời mưa ngồi làm giày rơm, rảnh rỗi không có việc làm.” Quách Tĩnh nhún nhún bả vai, sau đó chưa cuốn chăn đẩy vào bên trong cùng, hắn cởi giầy ngồi xếp bằng trên giường rồi cúi đầu, thế nhưng phát hiện vớ có một cái lỗ, ngón chân cái đang lộ bên ngoài, hắn giật giật ngón chân cái, lúng túng nói: “Con mẹ nó chứ, bà xã không ở bên cạnh không có ai giúp may vớ một tay cả.”

Hoa Kì biết hắn đang lúng túng, cười giỡn nói: “Thời nào rồi, cũng không phải là xã hội cũ vạn ác, còn may cái gì vớ, cởi xuống vất, mua đôi mới không phải xong rồi.”

“!@#$%$@, mua mới không tốn tiền à? cậu biết hiện tại làm ra tiền khó khăn biết bao nhiêu không?”

Hoa Kì hiểu rõ điều này, đồng ý nói: “Điểm này tôi thừa nhận, làm ra tiền quá khó.”

Quách Tĩnh thở dài, hai tay chống ở trên giường nói: “Hoa Kì, nếu không cậu giúp tôi may lại đi?”

“Anh mơ mà, tôi may vớ cho anh á? Nhìn lại mặt mũi của mình đi.” Hoa Kì kéo ghế qua ngồi xuống, hai chân bắt chéo ngúng nguẩy nói: “Đi tìm bà xã của anh ấy.”

“Con mẹ nó chứ, mời cậu ăn bữa cơm, nhờ cậu may vớ một chút cũng không được sao?”

Hoa Kì bĩu môi nói: “Tôi không biết.”

Quách Tĩnh liếc mắt, chậc một tiếng: “Chọc cậu thôi, dù cậu có muốn may cho tôi tôi còn không đồng ý đâu rồi, tôi sợ anh tôi biết đánh chết tôi mất.”

“Biết là tốt rồi.” Hoa Kì cười đùa.

Quách Tĩnh nhất thời không có chuyện gì để nói, liền ngẩng đầu nhìn lướt ra ngoài, ngay sau đó nhíu mày: “Con mẹ nó chứ, đây là sao?”

Hoa Kì theo ánh mắt Quách Tĩnh nhìn ra ngoài, Tôn Nguyên Tiếu tức giận vội vàng đi đến túc xá bên này, vừa vào cửa liền quát um lên: “Sao nào, thật coi tôi muốn ở chỗ này lắm chắc?”

Tôn Nguyên Tiếu vừa vào đã lên tiếng mắng, nhìn Hoa Kì một cái đi tới trước ngăn tủ lấy hành lý của mình từ bên trong ra, vừa dọn dẹp còn vừa lẩm bẩm.

“Chậc, tức giận như vậy? Người nào chọc giận cậu?” Quách Tĩnh nửa đùa nói.

Tôn Nguyên Tiếu trừng mắt liếc hắn một cái: “Không có chuyện gì, nơi tồi tàn này ở không quen, về nhà.”

Tôn Nguyên Tiếu cứng rắn cắn từ chữ, Hoa Kì cùng Quách Tĩnh liền nghe được một tiếng vang thật lớn.

Trang Hào hung hăng đạp cửa túc xá một cước, lúc đi vào sắc mặt âm trầm mà tức giận.

“Đây là sao?” Quách Tĩnh vội vàng hỏi thăm.

Trang Hào hít sâu một hơi: “Không có chuyện gì.”

Quách Tĩnh không dám hỏi, chỉ có thể đứng một bên.

Tôn Nguyên Tiếu nhanh chóng dọn hành lý, lôi kéo rương hành lý chuẩn bị đi ra ngoài, lướt qua bên cạnh Trang Hào thì Trang Hào đột nhiên mở miệng nói: “Quách Tĩnh, cậu giúp tôi đưa Nguyên Tiếu về nhà.”

Quách Tĩnh vội vàng ừ một tiếng.

“Không cần, tự tôi có chân, không cần các người phải đưa.”

Trang Hào hừ lạnh một tiếng: “Cậu cho rằng ai nguyện ý đưa hả? Mình có chân đúng không, vậy thì nhanh biến đi, về sau đừng có lắc lư trước mặt tôi.”

“Ai da má ơi, Trang Hào, anh cho rằng ai muốn lắc lư trước mặt anh? Anh và một đồng tính luyến ái ở chung một chỗ tôi nhìn đã thấy ghét.” Tôn Nguyên Tiếu quay đầu lại liếc nhìn Hoa Kì, cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng mình dấu được, ngày đó ở sàn nhảy tôi vốn không đi ra nhà vệ sinh, nếu không tôi làm sao biết hai người đang làm cái gì?”

Trang Hào giận quá hóa cười: “Con mẹ nó chứ, đồng tính luyến ái thì cũng là chuyện của chúng tôi, có liên quan gì tới cậu? Tôi nói cho Tôn Nguyên Tiếu cậu biết, tôi mà không nể cậu là em tôi thì đã sớm cho cậu ăn tát, cậu còn có thể ở nơi này nói tôi sao?”

Tôn Nguyên Tiếu không chút nào thối lui: “!@#$%$@, anh động thủ thử xem? Anh cho rằng tôi sợ anh à?”

Trang Hào cực kỳ tức giận vẫy vẫy tay: “Biến, cút nhanh lên, về sau bớt đến chỗ tôi đi.”

Tôn Nguyên Tiếu không nói hai lời lôi kéo rương hành lý ra khỏi túc xá, sắp ra khỏi cửa chính đoàn xe, đúng lúc gặp phải người đưa thức ăn tới, trong nhà ba người đều nhìn ra ngoài, chỉ thấy Tôn Nguyên Tiếu nói mấy câu với người đưa thức ăn xong liền cầm hộp lên quăng mạnh xuống đất, sau đó nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt ba người .

Quách Tĩnh thấy người đưa thức ăn đi tới túc xá bên này, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, không ăn được cơm còn phải trả tiền.” Quách Tĩnh đơn độc ra khỏi túc xá, đưa tiền mua đồ ăn xong liền trở về phòng của mình.

Cửa túc xá mở toang hoác, gió thổi từng cơn vào trong nhà, không khí nóng nảy lúc trước đã sớm tiêu tán, Hoa Kì run rẩy chạy đến cửa đóng cửa, khi trở về thận trọng nói: “Ca, đây là sao?”

Trang Hào giơ tay lên lau mặt một cái, cười nói: “Không có chuyện gì, mặc quần áo anh dẫn em đi ra ngoài ăn cơm.”

Hoa Kì ngẩn ra: “Anh còn chưa ăn ở nhà sao?”

“Không có.” Trang Hào đứng lên, đi tới bên cạnh Hoa Kì nói: “Tôn Nguyên Tiếu đi, em cứ chờ ở đây, ai tới cũng không ra, nghe không?”

Hoa Kì không dám không đồng ý, liên tiếp gật đầu rồi nói: “Em đói rồi, chúng ta gọi đồ ăn ở ngoài đi?”

“Không phải nói mang em đi ra ngoài ư, nhanh mặc quần áo.”

Hoa Kì vô lại nói: “Em không muốn động, ở túc xá ăn đi, ăn xong rồi chúng ta còn có thể đến một phát.”

Nghe thế, Trang Hào dù có bức bối trong lòng cũng sẽ không còn, giơ tay lên nhéo mặt Hoa Kì, du côn cười nói: “Em chưa chừa sao.”

Hoa Kì thấy Trang Hào tươi cười, trong bụng hơi khẩn trương cũng không thấy nữa, giang hai cánh tay đi lên: “Em không phải muốn đùa anh sao, sợ anh bị giận hỏng mất.”

Hai tay Trang Hào ôm cái mông Hoa Kì, Hoa Kì lại nhấc chân kẹp lấy eo Trang Hào, hai người quay hai vòng trên đất rồi Trang Hào cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Có lúc suy nghĩ kỹ một chút, phát hiện tên biến thái chết tiệc này thật khiến người ta thích.”

Hoa Kì nhếch miệng cười to: “Tất nhiên, ai mà chẳng thích em.”

Trang Hào ôm Hoa Kì lên giường, hai người ở trên giường dính trong chốc lát liền gọi đồ ăn ngoài, đúng lúc cao điểm giờ cơm trưa, hai người từ giữa trưa mười hai giờ đợi một chút đến gần một giờ đồ ăn ngoài mới đưa tới.

Hoa Kì đứng ở trên giường gạch, gắp một khối thịt kho nói: “Giờ cũng đến lúc ăn cơm chiều luôn rồi.”

Trang Hào cười cười, lại gắp cho Hoa Kì một gắp đậu cô-ve đặt vào trong chén: “Đừng ăn quá nhanh, dạ dày không chịu nổi.”

Hoa Kì đâu để ý những thứ này, ăn như hổ đói nói: “Em. . . . . . Em đói hỏng rồi.”

“Anh đâu có giành với em, ăn có chừng mực thôi.”

Hoa Kì hít mũi một cái, nuốt xuống thức ăn trong miệng nói: “Em không có thời gian.”

Trang Hào sửng sốt: “Không có thời gian? Em muốn làm gì?”

Hoa Kì nhíu lông mày, cười đùa nói: “Trước tiên để cái miệng phía trên này ăn no, một lát còn phải để anh đút cái miệng phía dưới ăn no nữa, anh nói có có thời gian không?”

Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Hàng ngày trong đầu em đều là những thứ này?”

Hoa Kì vô tội nói: “Em đây vài ngày chưa làm với anh, lòng ngứa ngáy.”

Trang Hào nhún nhún bả vai cười không lên tiếng.

Hoa Kì tính toán giở trò, ai ngờ ăn cơm trưa xong, Trang Hào liền bị Quách Tĩnh kéo đến phòng làm việc đi họp, dù sao Trang Hào là ông chủ nơi này, muốn nghỉ cũng phải làm xong việc mới được.

Thời gian sau đó, Hoa Kì ở trong nhà nằm, từ từ tiêu tan buổi chiều nhàm chán.

Trang Hào hết bận trở lại cũng đã tám giờ tối, vừa vào cửa đã nhìn thấy Hoa Kì cùng nằm giang tứ chi trên giường gạch mà ngủ, anh lặng yên không một tiếng động đi tới, đưa tay nắm lỗ mũi Hoa Kì, chốc lát Hoa Kì dồn sức giơ cánh tay, mở mắt ra nói: “Anh muốn em ngẹt chết sao?”

Trang Hào nhéo mặt Hoa Kì nói: “Có đói bụng không?”

Hoa Kì xoa bụng: “Đói.”

“Anh dẫn em đi ăn cơm.”

Hoa Kì lắc đầu một cái: “Miệng trên mặt không đói, phía dưới đói.”

Trang Hào cất tiếng cười to: “Đã mấy giờ qua rồi, chuyện như vậy em còn nhớ?”

“Ừ, bởi vì đói, cho nên nhớ.”|

“.” Trang Hào đứng dậy cởi quần áo, thuận tay tắt đèn bò lên giường, một hồi huyên náo qua đi, Trang Hào thân thể trần truồng giạng chân ở trên người Hoa Kì.

Hoa Kì cảm thấy khóe miệng dán vật thể mềm mại, liền lè lưỡi dùng đầu lưỡi liếm.

“Không phải đói sao, còn không ăn?” Trang Hào nhịn cười không được.

Hoa Kì cười nói: “Em phải từ từ thưởng thức.”

“Đại gia, nhanh.” Trang Hào vừa nói vừa mắng.

Vừa dứt lời, Hoa Kì há mồm nhét vào trong miệng, cảm giác nửa mềm hình như càng chơi vui, cậu dùng đầu lưỡi liếm từng chút từng chút, chốc lát một cây súng liền chống đỡ ở đầu lưỡi.

Thân thể Trang Hào nghiêng về phía trước, từ từ động, vừa muốn gia tăng tốc độ, liền nghe một hồi tiếng gõ cửa dồn dập.

“Con trai, con ở trong nhà không?”

Trang Hào không lên tiếng, vẫn như cũ từ từ động.

Hoa Kì nắm chặt hai chân Trang Hào, vừa nghiêng đầu phun nhị đệ của anh ra ngoài, thở hổn hển nói: “Mẹ anh tới.”

“Mặc kệ bà ấy, chúng ta tiếp tục.” Anh một tay ôm đầu Hoa Kì, nhị đệ chống đỡ ở bên môi cậu muốn đâm vào.

Hoa Kì lắc đầu không há mồm.

“Con trai, con có ở bên trong thì mở cửa đi, mẹ tìm con có việc gấp.” Mẹ Trang Hào vỗ mạnh cửa, lớn tiếng la một câu: “Con trai, Chương Viễn nhảy lầu rồi.”